Tiểu Chó Săn Của Tiểu Thư

Chương 13:

Vi Vi

15/06/2024

“Nghịch ngợm.”

Bên trong phủ Ninh Viễn Hầu, Thôi thị hiếm khi nghiêm mặt quở trách tiểu nha đầu bà luôn cưng chiều.

Vân Thiên Ngưng biết sai, cúi đầu đứng một bên, tựa như đóa hoa hải đường đang khép cánh, chẳng nhìn thấy được ánh mắt của nàng đâu.

Thôi thị dời mắt nhìn sang thiếu niên bên cạnh, lập tức trở nên lo lắng, vội hỏi đại phu:

“Đại phu, thương thế của hắn thế nào rồi?”

Đại phu đã cẩn thận kiểm tra qua miệng vết thương, đang kê đơn thuốc cho Bùi Thiên Hề. Dù nằm cách ánh nến một khoảng nhưng vết thương bị đá đâm trúng vẫn rất đáng sợ, lúc va vào đá trong lòng hắn vẫn còn đang ôm chặt lấy một người nên vết thương lại càng sâu hơn, nhìn qua mà giật mình.

Thôi thị đè nén cơn tức giận lại nhìn sang Vân Thiên Ngưng lần nữa, tiểu nha đầu giờ đây trông rất nhu thuận đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi. Trái lại, giờ đây bà không tiếp tục tức giận nữa, tiểu ma vương này, trước nay có bao giờ ngoan ngoãn nghe lời bà răn dạy đâu, xem ra cũng chỉ có Bùi Thiên Hề mới có thể trị được nàng.

“Bá mẫu, là con không tốt, người đừng trách Ngưng muội muội.”

Đại phu kê xong đơn thuốc, Bùi Thiên Hề ngồi dậy, gắng sức dựa vào mép giường ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy quan tâm nhìn tiểu cô nương đang trầm mặc đứng trong góc, thay nàng biện bạch.

“Là lỗi của ta, ta vốn đã bằng lòng với bá phụ dạy A Ngưng muội muội cưỡi ngựa, là ta tự ý xúi giục A Ngưng muội muội ra khỏi phủ, mọi chuyện xảy ra sau đó đều là trách nhiệm của ta.”

Vân Thiên Ngưng kinh ngạc giương mắt nhìn thiếu niên bị thương đang nằm trên giường, cặp mắt phượng kia ẩn chứa ý cười, nháy mắt với nàng.

Trái tim nàng khẽ hẫng một nhịp, nàng không nói gì, tiếp tục ngoan ngoãn đứng song song bên cạnh ngọn đèn cung đình tiên hạc, tựa như cả hai đang hòa hợp thành một thể.

Thôi thị nghe hắn nói xong, biết được ngọn nguồn mọi chuyện, thở dài một hơi, bà làm sao mà không biết được hắn vì lí gì mà gánh tội thay cho A Ngưng. Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, bà cũng chẳng thể nói gì thêm, dặn đi dặn lại tiểu nha đầu phải chăm sóc tốt cho Bùi công tử, rồi dẫn Lưu Anh rời đi.

A nương đi rồi, Vân Thiên Ngưng chạy vội đến mép giường Bùi Thiên Hề, nắm lấy bàn tay to tái nhợt, vốn muốn cùng hắn cười nói vui đùa, thế nhưng khi nhìn miếng vải băng thấm máu trên vết thương của hắn, đôi mắt không thể đè nén mà rưng rưng, nghẹn ngào nói:

“Thiên Hề ca ca, ngươi sao lại…”

Sao lại muốn che giấu tội cho A Ngưng?

Sao lại đối xử với A Ngưng tốt như vậy?

Bùi Thiên Hề cúi đầu nhìn chăm chú thiếu nữ đang nằm sấp bên mép giường, mắt phượng lóe sáng, lời đến miệng lại nuốt vào trong.

Không được, không thể dọa nàng được.

Phải từ từ, từng bước từng bước một.

Hôm nay, hắn đã sớm phân phó A Phong mở cửa lớn hậu viện, cố tình kể cho nàng nghe về những ngọn đồi xanh mướt bên ngoài rồi âm thầm dụ dỗ nàng rời phủ. Hắn tính toán từ lâu muốn cưỡi ngựa đưa nàng rời phủ giữa ngày xuân trong lành, cùng người trong lòng thúc ngựa thưởng ngoại xuân sơn.

Những gì xảy ra sau đó nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Thiên Hề trầm xuống, may mà A Ngưng không bị thương, đây xem ra cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.

“A Ngưng, mấy ngày tới không phiền nàng chứ?”



Hắn không nhìn nàng mà bối rối nhìn băng vải băng bó vết thương trên người mình, giọng nói thành khẩn, thăm dò thiếu nữ trước mắt.

Vân Thiên Ngưng hiểu ý của hắn, hắn không thích thị nữ hầu hạ, A Phong lại không biết nặng nhẹ, mấy chuyện thay băng thoa thuốc này cần phải có người tỉ mỉ cẩn thận đến giúp nên hắn đành phải thỉnh cầu nàng, nhớ đến vết thương này là do chính mình gây ra, nàng cũng mặc kệ không rảnh mà lo mấy chuyện nam nữ chung phòng gì gì đó, gật gật đầu, xem như đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Nàng gần như quỳ sát bên giường, dáng người thấp hơn nên lúc này không nhìn ra ánh lửa thâm trầm xẹt ngang qua mắt hắn.

___________

“Thiên Hề ca ca, nâng tay lên nào.”

Bùi Thiên Hề mặc y bào đen huyền thêu bóng một con kì lân cưỡi mây đạp gió, gương mặt tuấn tú khoác trên mình bộ y phục thuần đen càng tăng thêm mấy phần thanh lãnh, lại cũng ý nhị tựa một vị công tử đang lúc đau ốm. Hắn ngồi nghiêng người ngồi trên trường kỷ làm bằng gỗ tử đàn, nghe lời nàng nâng một cánh tay lên để A Ngưng thay băng giúp hắn.

May mắn, miệng vết thương không đụng trúng gân cốt, nhưng da thịt ở ngoài lại trầy trụa rất đáng sợ. Vì vậy, cần đều đặn ba ngày thay băng một lần, Vân Thiên Ngưng nén sợ hãi cùng ngượng ngùng, lần nữa thay miếng vải băng mới cho hắn.

Khoảng cách của nàng với lồng ngực của chàng thiếu niên rất gần, gần đến nổi nàng có thể nghe được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, hết nhịp này đến nhịp khác, nện từng nhịp vào tai nàng. Trên người hắn tỏa ra mùi trầm hương rất dễ chịu, chưa kể đến thân hình đang tuổi trưởng thành của chàng thiếu niên, theo động tác tay mà kề sát bên nàng.

Da thịt mềm mại khẽ chạm đến chóp mũi của nàng, tựa như bầu không khí không tên lúc này đang lên men giữa hai người, Vân Thiên Ngưng vội vàng tĩnh tâm trở lại, nghiêm túc giúp hắn băng bó miệng vết thương, không dám nhìn thêm nữa.

Bùi Thiên Hề rũ mắt phượng, nhìn nhất cử nhất động của nàng, một tay vịn sau lưng hết nắm lại buông, cuối cùng không nhịn được đưa lên đón lấy lọn tóc đang rũ xuống bên sườn mặt của nàng, vén ra sau tai.

Vân Thiên Ngưng như đang trong hoàn cảnh ‘nghìn cân treo sợi tóc’, vì những tiếp xúc thân mật của hai người mà má nóng bừng cả lên. Đột nhiên lại bị bài tay to của hắn đụng chạm, liền giống như ‘chim sợ cành cong’, tay run lên cả thân thể mềm mại cũng theo đó mà run lên. Vừa định đứng dậy rời đi, bước chân loạng choạng, mất trọng tâm lảo đảo vài bước, rồi cứ thế ngã thẳng vào lồng ngực Bùi Thiên Hề.

Bùi Thiên Hề muốn nàng dễ dàng thay băng nên vạt áo đã cởi một nửa, nàng đột ngột ngã đến, không có gì cản trở đè thẳng lên da thịt trần trụi của hắn. Đôi lông mi dày vì kinh ngạc mà khe khẽ mấp máy, tựa như lông đuôi của chim sơn ca âm thầm lay động lòng hắn.

“Nghịch ngợm.”

Bên trong phủ Ninh Viễn Hầu, Thôi thị hiếm khi nghiêm mặt quở trách tiểu nha đầu bà luôn cưng chiều.

Vân Thiên Ngưng biết sai, cúi đầu đứng một bên, tựa như đóa hoa hải đường đang khép cánh, chẳng nhìn thấy được ánh mắt của nàng đâu.

Thôi thị dời mắt nhìn sang thiếu niên bên cạnh, lập tức trở nên lo lắng, vội hỏi đại phu:

“Đại phu, thương thế của hắn thế nào rồi?”

Đại phu đã cẩn thận kiểm tra qua miệng vết thương, đang kê đơn thuốc cho Bùi Thiên Hề. Dù nằm cách ánh nến một khoảng nhưng vết thương bị đá đâm trúng vẫn rất đáng sợ, lúc va vào đá trong lòng hắn vẫn còn đang ôm chặt lấy một người nên vết thương lại càng sâu hơn, nhìn qua mà giật mình.

Thôi thị đè nén cơn tức giận lại nhìn sang Vân Thiên Ngưng lần nữa, tiểu nha đầu giờ đây trông rất nhu thuận đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi. Trái lại, giờ đây bà không tiếp tục tức giận nữa, tiểu ma vương này, trước nay có bao giờ ngoan ngoãn nghe lời bà răn dạy đâu, xem ra cũng chỉ có Bùi Thiên Hề mới có thể trị được nàng.

“Bá mẫu, là con không tốt, người đừng trách Ngưng muội muội.”

Đại phu kê xong đơn thuốc, Bùi Thiên Hề ngồi dậy, gắng sức dựa vào mép giường ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy quan tâm nhìn tiểu cô nương đang trầm mặc đứng trong góc, thay nàng biện bạch.

“Là lỗi của ta, ta vốn đã bằng lòng với bá phụ dạy A Ngưng muội muội cưỡi ngựa, là ta tự ý xúi giục A Ngưng muội muội ra khỏi phủ, mọi chuyện xảy ra sau đó đều là trách nhiệm của ta.”

Vân Thiên Ngưng kinh ngạc giương mắt nhìn thiếu niên bị thương đang nằm trên giường, cặp mắt phượng kia ẩn chứa ý cười, nháy mắt với nàng.

Trái tim nàng khẽ hẫng một nhịp, nàng không nói gì, tiếp tục ngoan ngoãn đứng song song bên cạnh ngọn đèn cung đình tiên hạc, tựa như cả hai đang hòa hợp thành một thể.



Thôi thị nghe hắn nói xong, biết được ngọn nguồn mọi chuyện, thở dài một hơi, bà làm sao mà không biết được hắn vì lí gì mà gánh tội thay cho A Ngưng. Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, bà cũng chẳng thể nói gì thêm, dặn đi dặn lại tiểu nha đầu phải chăm sóc tốt cho Bùi công tử, rồi dẫn Lưu Anh rời đi.

A nương đi rồi, Vân Thiên Ngưng chạy vội đến mép giường Bùi Thiên Hề, nắm lấy bàn tay to tái nhợt, vốn muốn cùng hắn cười nói vui đùa, thế nhưng khi nhìn miếng vải băng thấm máu trên vết thương của hắn, đôi mắt không thể đè nén mà rưng rưng, nghẹn ngào nói:

“Thiên Hề ca ca, ngươi sao lại…”

Sao lại muốn che giấu tội cho A Ngưng?

Sao lại đối xử với A Ngưng tốt như vậy?

Bùi Thiên Hề cúi đầu nhìn chăm chú thiếu nữ đang nằm sấp bên mép giường, mắt phượng lóe sáng, lời đến miệng lại nuốt vào trong.

Không được, không thể dọa nàng được.

Phải từ từ, từng bước từng bước một.

Hôm nay, hắn đã sớm phân phó A Phong mở cửa lớn hậu viện, cố tình kể cho nàng nghe về những ngọn đồi xanh mướt bên ngoài rồi âm thầm dụ dỗ nàng rời phủ. Hắn tính toán từ lâu muốn cưỡi ngựa đưa nàng rời phủ giữa ngày xuân trong lành, cùng người trong lòng thúc ngựa thưởng ngoại xuân sơn.

Những gì xảy ra sau đó nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Thiên Hề trầm xuống, may mà A Ngưng không bị thương, đây xem ra cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.

“A Ngưng, mấy ngày tới không phiền nàng chứ?”

Hắn không nhìn nàng mà bối rối nhìn băng vải băng bó vết thương trên người mình, giọng nói thành khẩn, thăm dò thiếu nữ trước mắt.

Vân Thiên Ngưng hiểu ý của hắn, hắn không thích thị nữ hầu hạ, A Phong lại không biết nặng nhẹ, mấy chuyện thay băng thoa thuốc này cần phải có người tỉ mỉ cẩn thận đến giúp nên hắn đành phải thỉnh cầu nàng, nhớ đến vết thương này là do chính mình gây ra, nàng cũng mặc kệ không rảnh mà lo mấy chuyện nam nữ chung phòng gì gì đó, gật gật đầu, xem như đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Nàng gần như quỳ sát bên giường, dáng người thấp hơn nên lúc này không nhìn ra ánh lửa thâm trầm xẹt ngang qua mắt hắn.

___________

“Thiên Hề ca ca, nâng tay lên nào.”

Bùi Thiên Hề mặc y bào đen huyền thêu bóng một con kì lân cưỡi mây đạp gió, gương mặt tuấn tú khoác trên mình bộ y phục thuần đen càng tăng thêm mấy phần thanh lãnh, lại cũng ý nhị tựa một vị công tử đang lúc đau ốm. Hắn ngồi nghiêng người ngồi trên trường kỷ làm bằng gỗ tử đàn, nghe lời nàng nâng một cánh tay lên để A Ngưng thay băng giúp hắn.

May mắn, miệng vết thương không đụng trúng gân cốt, nhưng da thịt ở ngoài lại trầy trụa rất đáng sợ. Vì vậy, cần đều đặn ba ngày thay băng một lần, Vân Thiên Ngưng nén sợ hãi cùng ngượng ngùng, lần nữa thay miếng vải băng mới cho hắn.

Khoảng cách của nàng với lồng ngực của chàng thiếu niên rất gần, gần đến nổi nàng có thể nghe được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, hết nhịp này đến nhịp khác, nện từng nhịp vào tai nàng. Trên người hắn tỏa ra mùi trầm hương rất dễ chịu, chưa kể đến thân hình đang tuổi trưởng thành của chàng thiếu niên, theo động tác tay mà kề sát bên nàng.

Da thịt mềm mại khẽ chạm đến chóp mũi của nàng, tựa như bầu không khí không tên lúc này đang lên men giữa hai người, Vân Thiên Ngưng vội vàng tĩnh tâm trở lại, nghiêm túc giúp hắn băng bó miệng vết thương, không dám nhìn thêm nữa.

Bùi Thiên Hề rũ mắt phượng, nhìn nhất cử nhất động của nàng, một tay vịn sau lưng hết nắm lại buông, cuối cùng không nhịn được đưa lên đón lấy lọn tóc đang rũ xuống bên sườn mặt của nàng, vén ra sau tai.

Vân Thiên Ngưng như đang trong hoàn cảnh ‘nghìn cân treo sợi tóc’, vì những tiếp xúc thân mật của hai người mà má nóng bừng cả lên. Đột nhiên lại bị bài tay to của hắn đụng chạm, liền giống như ‘chim sợ cành cong’, tay run lên cả thân thể mềm mại cũng theo đó mà run lên. Vừa định đứng dậy rời đi, bước chân loạng choạng, mất trọng tâm lảo đảo vài bước, rồi cứ thế ngã thẳng vào lồng ngực Bùi Thiên Hề.

Bùi Thiên Hề muốn nàng dễ dàng thay băng nên vạt áo đã cởi một nửa, nàng đột ngột ngã đến, không có gì cản trở đè thẳng lên da thịt trần trụi của hắn. Đôi lông mi dày vì kinh ngạc mà khe khẽ mấp máy, tựa như lông đuôi của chim sơn ca âm thầm lay động lòng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Chó Săn Của Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook