Tiểu Chó Săn Của Tiểu Thư

Chương 7:

Vi Vi

15/06/2024

“Được chứ.”

Bùi Thiên Hề nhẹ nhàng cuộn tròn bàn tay lại thành nắm đấm rồi lại buông lỏng nắm tay ra, hắn nhìn về phía tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, đôi mắt phượng cong lên tựa như chứa đựng hàng vạn cảm xúc khó nói thành lời ở nơi trong đó, nhưng sự vui mừng lại không có cách nào che giấu được.

“Thiên Hề đương nhiên cũng mong A Ngưng muội muội thường đến đây chơi rồi.”

“Hì hì, Thiên Hề ca ca, vậy huynh có thể chơi đấu dế và bắt bươm bướm với ta không?”

Trong lòng tiểu cô nương âm thầm mừng rỡ vì mưu kế lôi kéo một người bạn đồng trang lứa của mình đã thành công. A nương vẫn luôn quản thúc nàng, còn huynh trưởng với tỷ tỷ lại lớn hơn nàng quá nhiều tuổi, thế nên có lúc chỉ chơi với nàng được một lát rồi lại nói có việc phải rời đi. A Ngưng muốn có một tiểu ca ca cùng tuổi chơi với mình từ lâu rồi, vừa vặn là hắn lại được đưa tới cửa, vậy chẳng phải là quá tốt rồi sao.

Bùi Thiên Hề thấy suy nghĩ của nàng được viết hết lên mặt, ý cười trong đôi mắt phượng lại càng đậm hơn, hắn thấp giọng lên tiếng:

“Được.”

“Vậy, vậy huynh không được đổi ý đâu đấy, nào, chúng ta chạm tay thề đi!”

Vất vả lắm mới tóm được một tiểu ca ca nói chuyện hợp thế này, A Ngưng làm sao có thể để cho hắn chạy mất được, nàng vội vàng đưa bàn tay mập mạp của trẻ con ra, muốn chạm tay thề với hắn.

Bùi Thiên Hề cũng vươn tay ra, chạm vào bàn tay nhỏ bé đang chờ đợi của tiểu cô nương, rồi vỗ nhẹ lên đó ba cái.

Tay của hắn lớn hơn tay của nàng một chút, những ngón tay với các khớp xương rõ ràng lướt nhẹ trên bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của nàng, lòng bàn tay ấm áp khiến trong lòng Vân Thiên Ngưng cảm thấy hơi ngứa ngáy, giống như thể vừa bắt được một tia sáng dịu dàng nhất của tiết trời đầu xuân.

Giọng nói của hắn cực kỳ dễ nghe và còn rất kiên định: “Tuyệt đối không đổi ý.”

“Vâng ạ!”

Tiểu cô nương gật đầu thật mạnh, đôi mắt hạnh long lanh sáng rỡ cong cong như hai vầng trăng khuyết, chứa đựng mười phần ngây thơ.

---



“Ở đây, ở đây! Thiên Hề ca ca! Nó bay về phía đó rồi.”

Vân Thiên Ngưng đi theo sau lưng chàng thiếu niên mạnh mẽ đang cầm cái vợt bắt bướm trong tay, chờ Bùi Thiên Hề bắt con bướm đang bay phía trước cho nàng.

Thiếu niên đuổi theo con bướm trắng đang vội vàng đập cánh bay loạn xạ về phía bên phải, cánh tay vẫn để im chờ đợi cơ hội, tay mắt lanh lẹ đưa vợt ‘vù’ một cái bắt được nó vào trong cái vợt đã chờ sẵn từ lâu của tiểu cô nương.

“A___”

Không hiểu sao, đúng lúc này lại có một con bướm trắng nữa từ xa bay tới, có vẻ như là một đực một cái với con lúc nãy. Con bướm kia cứ quyến luyến không rời, theo sát bầu bạn với con bướm ban nãy, thỉnh thoảng lại dùng thân thể yếu ớt đụng vào lớp lưới ngăn cách giữa chúng, ý tứ như thể bướm chết lưới rách (1).

Con bướm trắng trong lưới cũng không ngừng đáp lại tiếng gọi của bạn đời mà đập cánh loạn xạ bay quanh lưới, cho đến khi hoàn toàn bất lực, càng ngày nó bay càng thấp xuống, có vẻ như đã mệt mỏi mất hết sức lực rồi.

Vân Thiên Ngưng thấy thế thì trong lòng mềm nhũn, bàn tay bé nhỏ duỗi ra để cho con bướm trắng đáng thương kia bay đi.

Đôi bướm trắng vui mừng bay trên không trung, lượn một vòng quanh tiểu cô nương, rồi cuối cùng mới sóng đôi bay đi xa.

“A Ngưng muội muội.”

Bùi Thiên Hề thấy tiểu cô nương xuất thần nhìn đôi bướm trắng kia, hắn thử dò xét gọi nàng.

Vân Thiên Ngưng phục hồi lại tinh thần, nhìn tiểu ca ca với vẻ hơi có lỗi, giọng nói mềm mại ngọt ngào:

“Ta cảm thấy bọn chúng rất đáng thương, nên để cho chúng đi… Xin lỗi huynh, Thiên Hề ca ca.”

Để bắt được con bướm trắng hiếm thấy này, tiểu cô nương đã tính mưu mấy ngày nay rồi, Bùi Thiên Hề cũng giúp nàng chạy khắp khu vườn đến nỗi cả người đầy mồ hôi, bây giờ trên chóp mũi hắn vẫn còn dính một tầng mồ hôi chưa khô.

Nghĩ thế, mà nàng lại dễ dàng để cho bướm bay mất như vậy thì đúng là hơi có lỗi với sự vất vả của hắn thì phải.

“Không sao, quan trọng A Ngưng vui vẻ là được. Nếu thả cho đôi bướm trắng đó bay đi mà có thể khiến A Ngưng càng vui vẻ hơn thì sao lại không thả đi chứ?”



Hắn không tức giận chút nào mà ngược lại còn ngồi xuống cùng nàng, hai người ngồi dưới một tán hoa đào đang nở rộ. Gió nhẹ thổi qua khiến cánh hoa lặng lẽ đậu xuống trên vai nàng, nhìn cực kỳ giống nàng tiên trong sáng do hoa đào biến thành .

“Thiên Hề ca ca, huynh tốt quá.”

Từ cố hết sức giúp nàng bắt bươm bướm đến kiên nhẫn cùng chơi trốn tìm với nàng, hình như A Ngưng… càng ngày càng không thể rời xa hắn rồi.

Bùi Thiên Hề nhẹ nhàng cười một tiếng, nâng ống tay áo lên định lau mồ hôi trên mặt đi.

“Đợi một chút!”

Bàn tay nhỏ bé cầm chiếc khăn tay thêu cá chép và hoa sen làm bằng gấm Tô Châu, Vân Thiên Ngưng đến gần giúp hắn lau lớp mồ hôi mỏng trên mặt, nàng vừa lau vừa nói:

“Nương nói rồi, những lúc thế này mà không lau cẩn thận thì sẽ bị nhọ nhem đấy.”

Tuy tiểu cô nương còn rất nhỏ tuổi nhưng lại rất yêu cái đẹp, cũng được dạy dỗ bởi gia huấn nghiêm cẩn, khăn tay thì mềm mại và còn vương một hương thơm đặc biệt, theo động tác nhẹ nhàng mà tràn ngập trong khoang mũi hắn.

Trái tim của hắn cũng vì thế mà không thể khống chế được trầm luân, cả ngày lẫn đêm, mỗi sớm mỗi chiều, cứ thế mà không thể chống cự nổi.

Thân thể thiếu niên hơi lay động, Vân Thiên Ngưng hơi nghiêng về phía trước, muốn cố gắng vươn tay lên lau trán cho hắn. Nhưng đáng tiếc, có lẽ là do hương hoa đào quá nồng nàn trong gió đã khiến thân thể nhỏ nhắn bất ngờ mất khống chế mà ngã xuống.

Vân Thiên Ngưng nhào thẳng vào trong lòng hắn, nàng vừa định đứng dậy thì đột nhiên lại cảm nhận thấy một thứ gì đó che giấu dưới bộ y phục màu xanh ngọc của chàng thiếu niên, theo hình dạng thì có lẽ là một cây gậy kỳ quái.

Cây gậy này nói cứng không cứng, nói mềm không mềm, không dài không ngắn, hình như còn có thể động đậy, run rẩy lay động y như một con sâu to lớn.

Vân Thiên Ngưng chưa từng thấy vật nào như vậy nên càng cảm thấy lạ, nàng chớp chớp đôi mắt hạnh nhìn gương mặt thiếu niên trước mắt không hiểu sao lại đột nhiên hiện lên vẻ chịu đựng, nũng nịu nói:

“Thiên Hề ca ca, phía dưới của huynh sao lại giấu một con sâu vậy?”

1. Bướm chết lưới rách: biến tấu từ câu ‘cá chết lưới rách’: không phải là cá chết, thì là lưới rách, chỉ việc liều một mất một còn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Chó Săn Của Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook