Chương 31: Bị tập kích
Thập Tứ Nương
22/05/2014
Cố Minh một thân thanh y gọn gàng, ngũ quan đoan chính, khí chất trầm ổn, niên kỷ trên dưới năm mươi. Lúc này, hắn đôi mắt sáng quắc nhìn nàng, cái dạng này giống như phàm nhân gặp được thần tiên, sùng bái lại tò mò.
“Lương cô nương !’’ Lê Tử Diên ôm quyền chào hỏi. Uyển Nhu cũng rất lễ phép đáp lại.
“Cố Các chủ, nhưng là tìm tiểu nữ tử có việc ?’’
“Lương cô nương, lão phu mạo muội hỏi, cô nương sư thừa nơi nào ?’’
“Là y thuật gia truyền !’’ Uyển Nhu nhàn nhạt nói. Lương gia y thuật từ cổ chí kim nổi tiếng, ai lại không biết. Bất khoái là này thời không, không hề có Lương gia ! Nàng là ăn ngay nói thật, chẳng qua vì một số lý do, Lương gia không có tại đây.
“Gia truyền sao ?’’ Cố Minh nhíu mày, hắn chưa từng nghe thấy có gia tộc nào y thuật lại cao siêu, hơn nữa thủ pháp đặc biệt như vậy, “Lương cô nương, thứ lúc nãy cô nương dùng là… ?’’
“Châm cứu !’’ Nàng trả lời.
“Châm cứu ?’’ Cố Minh đôi mắt càng sáng.
Thực ra, châm cứu tại thế giới này không phải là không có. Chỉ là không có người truyền thừa lại, nên dần dần chẳng còn ai biết đến kỹ thuật chữa bệnh tuyệt hảo này. Cố Minh từ nhỏ học y, đọc qua nhiều sách, ngẫu nhiên cũng có vài bản sách cổ ghi chép lại kĩ thuật châm cứu, nhưng không rõ ràng. Mà Cố Minh lại là một cái y si, nên hắn nhớ rất rõ ràng về phương pháp châm cứu, nghĩ rằng có cơ hội sẽ lên đường tầm sư học nghệ, quyết tâm học bằng được thuật châm cứu. Mà nay đã quá bán trăm, vẫn chưa tìm được ai biết châm cứu. Hắn cũng nghe nói, Diêm Y lão nhân biết châm cứu, nhưng nề hà Huyễn Cốc cơ quan thần bí tinh xảo, không thể tùy tiện đi vào. Cuối cùng, ước mơ không thể thực hiện được.
Nào biết bây giờ lão Thiên gia cũng mở mắt, cho hắn gặp được một người tinh thông y thuật, thậm chí còn cao hơn hắn một bậc, có thể là sánh ngang cùng Diêm Y lão quái gở kia cùng Diệu Thủ Thần Y tiểu tử. Dù chỉ là một cái hơn mười tuổi nha đầu, nhưng thuật châm cứu tinh thông, đủ để chứng minh y kỹ của nàng. Hắn mừng rỡ, xem ra, cuộc đời này, hắn vẫn có thể tìm hiểu được kỹ thuật thần kỳ kia.
“Cố Các chủ, có dịp, chúng ta sẽ nói tiếp về đề tài này…’’ Uyển Nhu tùy tiện lấy một cái cớ để chuồn đi. Nàng cũng không nghĩ bị lão nhân gia này bóc lột chất xám. Hơn nữa, châm cứu đâu phải nói mấy canh giờ là xong ! Nàng trước đây từ 14 tuổi bắt đầu học, mãi đến 17 tuổi mới tinh thông. Dù vậy, cũng đã thuộc một thế hệ thiên tài trong Lương gia, ba năm tinh thông châm cứu.
Cố Minh lúc này cười sáng lạn như mặt trời. Nói chuyện một lúc, hắn càng nhận thấy nha đầu này y thuật rất cao siêu, hiểu biết cũng nhiều, hơn nữa thấu tình đạt lý, luôn lễ phép, hắn càng ngày càng thích này nha đầu. Có dịp, chắc chắn sẽ phải mời nàng đến Hồi Xuân Các làm khách !
Mà Uyển Nhu, lúc này vừa đi đến sảnh đường, đã gặp mọi người tụ tập đông đủ.
…
“Minh chủ, Bạch Phù Dung đã bị mang đi rồi !’’ Nói chuyện là Lê Tử Diên, Càng Phượng Môn Môn chủ. Hắn lúc này rất tức giận. Này nghịch đồ, rốt cuộc cấu kết với kẻ nào làm bậc này thương thiên hại lý chuyện tình, cuối cùng biến mất dạng !
“Không cần nói cũng biết, chắc chắn là kẻ đứng đằng sau đã mang Bạch Phù Dung đi rồi !’’ Giang Hạo Minh mệt mỏi nói. Hắn vừa an bài hảo mọi người chăm sóc cho Đan Nhi, sau đó mới đến chính sảnh nghị sự cùng mọi người. Năm nay đại hội võ lâm, rốt cuộc bị phá hư mất.
Mọi người cũng trầm ngâm. Bạch Phù Dung, thật sự là một cái nghiệt đồ. Cấu kết với bên ngoài phản môn hại hữu. Trận vừa rồi, các môn phái tổn thất không ít đệ tử. Người chết, người bị thương. Thật sự là xuất môn bất lợi a !
Đúng lúc không khí căn thẳng, một người phi thân mà vào, khuôn mặt tái nhợt, quần áo xộc xệch, có vẻ như vừa bị rất lớn kinh hách.
“Trang chủ, không xong…’’
“Chuyện gì ?’’ Giang Hạo Minh trầm giọng hỏi, cả người tản mát ra khí thế nhiếp chấn.
“Trang chủ, Xích – Hàn kiếm bị cướp rồi !’’
Lời này vừa ra, đương trường cả kinh. Xích – Hàn kiếm, báu vật của đại hội võ lâm lần này, bị mất rồi sao ? Là ai dám to gan trước mặt các môn phái giang hồ cướp đồ ?
“Sẽ… không phải là Tử Huyết chứ ?’’ Một người chợt thốt lên.
“Tử Huyết ?’’
“Không phải trước đây trên giang hồ cũng có lời đồn đãi, Tử Huyết sẽ đến đây cướp lấy bảo vật mà Minh chủ dự định đưa ra sao ?’’
“Này… sẽ không phải là Bạch Phù Dung kia tung hỏa mù đi ?!’’
“…’’
Mỗi người trong sảnh đường đều có một tâm tư riêng. Giang Hạo Minh cau mày suy nghĩ, cũng không thấy tiếc nuối lắm khi bảo vật bị mất. Nam Cung Lâm thần sắc bình tĩnh, không chút gợn sóng. Uyển Nhu cụp mắt xuống, che giấu suy nghĩ của chính mình. Lê Tử Diên đôi mắt càng thêm giận dữ, chắc hẳn đã đem mọi chuyện quy kết cho Bạch Phù Dung. Vệ Khiêm trong đôi mắt có vẻ suy nghĩ, nhưng vẫn lóe mà qua một tia vui mừng…
Uyển Nhu thầm nghĩ, Tử Huyết vốn trên giang hồ đã mai danh ẩn tích ba năm, sống hay chết còn chưa rõ. Rất có khả năng, Nam Cung Sơn lợi dụng danh nghĩa Tử Huyết, tung tin đồn rằng hắn sẽ đến “thâu’’ bảo vật của Minh chủ võ lâm. Khi nãy lộn xộn một phen, quả nhiên chính là cơ hội tốt để trộm đồ. Mà khả năng thứ hai, tin đồn kia là thật, Xích – Hàn kiếm đã bị Tử Huyết chôm đi rồi.
Mà cũng có một trường hợp nữa. Đó là tin đồn do Nam Cung Sơn tung ra, nhưng Tử Huyết mai danh ẩn tích ba năm, bị người lợi dụng, rất tức giận, nên quyết tâm chạy ra giang hồ một phen, hớt tay trên của bọn Nam Cung Sơn.
Nếu khả năng thứ nhất là thật, Uyển Nhu nghĩ phá đầu óc cũng không hiểu, hắn cần đôi phu thê kiếm để làm gì ? Chẳng lẽ, thật là… vì tình ?
Bạch Phù Dung bị người mang đi, này thuyết minh hai điều. Thứ nhất, Bạch Phù Dung vẫn còn giá trị lợi dụng, nên Nam Cung Sơn muốn thu hồi lại. Thứ hai, không muốn việc điều tra được thuận lợi, mang đi để giết người diệt khẩu.
Rốt cuộc, Nam Cung Sơn có ý đồ gì a ?
Không ai chú ý đến, trong số những người còn ở lại, Du Ngọc cùng Trương Thế Hiếu đã vô tung vô ảnh.
…
“Nàng không có việc gì đi ?’’
Nam Cung Lâm bước vào phòng, nhìn Giang Hạo Minh đôi mắt tràn đầy nhu tình cùng lo lắng, đang chăm chú nhìn bóng dáng mảnh mai trên giường.
“Ân, không sao…’’ Hắn chậm chạp nói.
Thật may là nàng không sao. Nếu nàng có việc gì, hắn sẽ hối hận suốt đời, sẽ không tự tha thứ cho mình. Vì hắn không quản chặt võ lâm, nên mới để cho hắc đạo thừa cơ làm loạn, nàng mới có thể suýt nữa sảy thai. Là hắn không tốt, hắn không bảo vệ được cho nàng… và cục cưng…
“Vương gia, thật là cảm ơn ngươi ! Nếu ngươi không mang Lương cô nương đến, Đan Nhi, chỉ sợ…’’
“Ngươi nợ nàng một ân tình !’’ Nam Cung Lâm ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói.
“Ân, ta nợ vương gia một ân tình, cũng nợ Lương cô nương một ân tình !’’ Hắn cười yếu ớt, ánh mắt vẫn không rời khỏi Mạc Hiểu Đan.
Trầm mặc.
“Ngươi yêu nàng.’’ Câu trần thuật, không phải là câu hỏi.
“Là. Yêu, rất yêu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã yêu nàng rồi !’’ Giống như chìm vào hồi ức xưa, Giang Hạo Minh đôi mắt mông lung.
“… Yêu sao ?’’ Nam Cung Lâm yếu ớt nhắc lại, tâm tình cũng bất định. Hảo xa lạ từ ngữ! Trên đời này có yêu sao? Hắn không biết, yêu nghĩa là gì, tại sao lại yêu…
Sinh ra và lớn lên ở Hoàng gia, đối với hắn, “tình thân” là xa lạ, mà “yêu”, lại càng xa lạ, thậm chí là xa xỉ.
Giang Hạo Minh, lúc này mới quay sang nhìn Nam Cung Lâm, thấy hắn ánh mắt mê mang, Giang Hạo Minh khẽ cười khổ, lắc đầu. Vương gia, ngươi chỉ sợ, còn hãm sâu hơn cả ta.
“Là yêu! Vương gia, mỗi lúc mỗi nơi, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn nhìn thấy người đó. Chỉ cần ở bên cạnh cũng cảm thấy hạnh phúc. Mỗi cử động của người đó đều khiến tim đập nhanh. Dù người đó, có xấu, trong mắt vẫn cảm thấy so với Tây Thi còn đẹp hơn. Thấy người đó bị thương tổn, lại vô cùng đau khổ, tình nguyện chịu đau cũng không muốn thấy người đó đau … Đó, hẳn là yêu…”
Mỗi từ, mỗi chữ của Giang Hạo Minh, lọt vào tai hắn, lại khiến hắn cảm thấy chột dạ. Bất giác, hắn đưa tay lên sờ ngực mình. Tim đập nhanh, có sao? Trong đầu hắn, lại hiện lên hình ảnh của nàng… Như vậy, gọi là yêu sao?
Không tự giác, đôi mắt phiếm đầy nhu tình, sủng nịch, khóe môi lại tràn ra nụ cười yếu ớt…
“Vương gia, ngươi khi nào thì hồi kinh?” Giang Hạo Minh lại toàn lực chú ý đến người trên giường.
“Sáng mai!” Nam Cung Lâm trả lời.
“Sáng mai, nhanh như vậy…”
“Mọi việc ở đây, đành nhờ ngươi xử lý vậy! Ta cần về để theo dõi biến. Bên kia, có lẽ cũng muốn động rồi…” Đôi mắt hắn lóe ra một ánh sáng thâm thúy.
“Đã biết, vương gia!” Giang Hạo Minh trầm ổn gật đầu. Hắn sẽ tham gia chính biến lần này, đó là chắc chắn. Người kia, suýt nữa hại hắn mất đi Đan Nhi cùng tiểu bảo bảo. Này cừu, hắn nhất định phải hoàn trả gấp bội.
…
Sáng hôm sau, Uyển Nhu cùng Nam Cung Lâm rời khỏi Mặc Dung sơn trang. Người đến tiễn, trừ bỏ Giang Hạo Minh, còn có Cố Minh. Lão nhân gia này liên tục nhắc nhở nàng, rảnh rỗi phải đến Hồi Xuân Các cho hắn thỉnh giáo, còn có truyền ít thuật châm cứu cho đệ tử. Uyển Nhu cũng chẳng phải là người ích kỷ gì. Thế kỉ 21, châm cứu không lạ lùng, sinh viên Đông y không ít người biết. Nàng có thể dạy đại trà, một số kĩ thuật cơ bản. Nhưng là bí phương của Lương gia, không thể tùy tiện dạy người. Dù ở đây không có Lương gia, nàng vẫn không muốn phá vỡ quy củ. Sau này, để dành dạy lại cục cưng của nàng!
Ngoài ra, còn một người mà nàng không ngờ đến.
Vệ Thủy, đại tỷ của tam cô nương.
Về nữ nhân này, nàng rất bất ngờ. Rất khó tin, con người như Vệ Thủy, trầm ổn, nội liễm, lại thuộc dạng “nhất kiến chung tình”! Hơn nữa, rất đúng với tính tình của giang hồ nữ nhi, có gì nói nấy, không câu nệ.
Mà người nàng coi trọng, lại càng khiến Uyển Nhu bất ngờ.
“Lam công tử, Vệ Thủy mạo muội hỏi, thị vệ của công tử có được phép lấy vợ?” Rất tự nhiên, vào thẳng vấn đề.
Nam Cung Lâm nghi hoặc nhìn nàng, sau đó gật đầu.
Vệ Thủy thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đưa mắt qua nhìn Mạc Uy.
Mạc Uy, thị vệ đắc lực của Nam Cung Lâm. So với tứ đại ám vệ, võ công dưới một bậc, nhưng tuyệt đối ngang hàng với nhất phẩm đeo đao hộ vệ hoàng cung. Hắn năm nay 20 tuổi, trong nhà vô thê vô thiếp. Nhưng mà nhìn khuôn mặt cả ngày đông cứng như khối băng, Uyển Nhu thật không dám tin tưởng, có ngày sẽ bị “theo đuổi”!
Nam Cung Lâm giống như hiểu chuyện, khóe miệng khẽ nhếch, trong ánh mắt toàn là đùa cợt.
Mạc Uy đại khối băng, lúc này cũng hơi mất tự nhiên, lỗ tai có một mạt khả nghi đỏ ửng.
“Mạc đại ca, ngươi khả có thê tử?” Vệ Thủy mặt không đỏ khí không suyễn nhìn thẳng vào hắn.
“Không, không có!” Mạc Uy khó có được lúng túng, lắp bắp trả lời.
Lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời, “Ta có thể hay không được quyền theo đuổi ngươi?”
Uyển Nhu miệng hình chữ “O” tròn vo. Thật… bưu hãn! Nữ tử cổ đại, cho dù là giang hồ nữ nhi cũng có vài phần thẹn thùng. Vệ Thủy này… tư tưởng rất giống nữ sinh hiện đại. Nếu thả nàng ở thế kỷ 21, tuyệt đối sẽ là nữ cường nhân! Nàng bây giờ rất muốn vỗ tay to. Đại tỷ, ngươi rất tuyệt vời!
Mạc Uy lúc này mặt đã bắt đầu đỏ ửng, lúng túng không biết trả lời làm sao. Bên trong xe, Nam Cung Lâm “hảo tâm” nói: “Thủy cô nương, ngươi cứ tự nhiên! Nếu tìm được hắn, thỏa thích theo đuổi!”
Vệ Thủy lúc này mới thỏa mãn cười. Nguyên bản dung mạo thanh tú, lúc này lại sáng lạn như mặt trời, khiến Mạc Uy nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Uyển Nhu cười thầm, này đại khối băng, cuối cùng cũng muốn tan chảy sao?
“Được rồi! Mạc đại ca, chúng ta lên đường thôi!”
Mạc Uy nghe lời nói, nhảy lên xe ngựa, lại còn liếc nhìn Vệ Thủy vài lần, mới yên tâm đánh xe rời đi.
Phía sau, Vệ Thủy vẫn là ngóng mãi mới đi vào.
Mà lần này ra giang hồ một chuyến, thi triển y kỹ một chốc, Uyển Nhu không ngờ, thanh danh của mình trong một ngày một đêm lan xa khắp bốn phương. Giang hồ tam đại thần y, chính thức nâng lên thành tứ đại thần y, mà nàng, trở thành nữ thần y duy nhất. Lương Uyển Nhu, danh hào Tố Diện Quan Âm.
…
Uyển Nhu lúc này tâm tình rất thoải mái. Nàng một tay chống cằm, gác lên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, trông miệng ngân nga một bài hát hiện đại, không để ý bên cạnh nàng, nam tử tuấn mỹ như thần đôi mắt tràn đầy nhu hòa, sủng nịch, cùng tình ý.
Nàng thật không ngờ, ra ngoài một chuyến, Mạc Uy khối đại băng nam lại dễ dàng câu được một giai nhân như Vệ Thủy. Thật sự là vận khí tốt!
Lúc này, xe ngựa đột nhiên đứng khững lại, khiến nàng mất thăng bằng, ngã về phía trước.
Mắt thấy sắp nhào ra ngoài cửa, đột nhiên, một vòng tay ấm áp giữ nàng lại.
Cũng là như thế này, nàng sắp ngã, người đó giữ lấy nàng. Vòng tay này, vẫn như thế ấm áp, khiến nàng cũng luyến tiếc rời đi.
Bất giác, trái tim đập nhanh hơn một nhịp.
“Chuyện gì vậy?” Giọng nói lạnh như băng của Nam Cung Lâm từ trên đỉnh đầu truyền đến, khiến cho Uyển Nhu lấy lại bình tĩnh. Nàng dõi mắt ra bên ngoài, lập tức bị đình trụ.
“Gia, chúng ta có khách!” Mạc Uy thanh âm cũng lạnh không kém, bình tĩnh trả lời.
Bên ngoài, rất nhiều hắc y nhân bao vây lấy xe ngựa của các nàng.
“Lương cô nương !’’ Lê Tử Diên ôm quyền chào hỏi. Uyển Nhu cũng rất lễ phép đáp lại.
“Cố Các chủ, nhưng là tìm tiểu nữ tử có việc ?’’
“Lương cô nương, lão phu mạo muội hỏi, cô nương sư thừa nơi nào ?’’
“Là y thuật gia truyền !’’ Uyển Nhu nhàn nhạt nói. Lương gia y thuật từ cổ chí kim nổi tiếng, ai lại không biết. Bất khoái là này thời không, không hề có Lương gia ! Nàng là ăn ngay nói thật, chẳng qua vì một số lý do, Lương gia không có tại đây.
“Gia truyền sao ?’’ Cố Minh nhíu mày, hắn chưa từng nghe thấy có gia tộc nào y thuật lại cao siêu, hơn nữa thủ pháp đặc biệt như vậy, “Lương cô nương, thứ lúc nãy cô nương dùng là… ?’’
“Châm cứu !’’ Nàng trả lời.
“Châm cứu ?’’ Cố Minh đôi mắt càng sáng.
Thực ra, châm cứu tại thế giới này không phải là không có. Chỉ là không có người truyền thừa lại, nên dần dần chẳng còn ai biết đến kỹ thuật chữa bệnh tuyệt hảo này. Cố Minh từ nhỏ học y, đọc qua nhiều sách, ngẫu nhiên cũng có vài bản sách cổ ghi chép lại kĩ thuật châm cứu, nhưng không rõ ràng. Mà Cố Minh lại là một cái y si, nên hắn nhớ rất rõ ràng về phương pháp châm cứu, nghĩ rằng có cơ hội sẽ lên đường tầm sư học nghệ, quyết tâm học bằng được thuật châm cứu. Mà nay đã quá bán trăm, vẫn chưa tìm được ai biết châm cứu. Hắn cũng nghe nói, Diêm Y lão nhân biết châm cứu, nhưng nề hà Huyễn Cốc cơ quan thần bí tinh xảo, không thể tùy tiện đi vào. Cuối cùng, ước mơ không thể thực hiện được.
Nào biết bây giờ lão Thiên gia cũng mở mắt, cho hắn gặp được một người tinh thông y thuật, thậm chí còn cao hơn hắn một bậc, có thể là sánh ngang cùng Diêm Y lão quái gở kia cùng Diệu Thủ Thần Y tiểu tử. Dù chỉ là một cái hơn mười tuổi nha đầu, nhưng thuật châm cứu tinh thông, đủ để chứng minh y kỹ của nàng. Hắn mừng rỡ, xem ra, cuộc đời này, hắn vẫn có thể tìm hiểu được kỹ thuật thần kỳ kia.
“Cố Các chủ, có dịp, chúng ta sẽ nói tiếp về đề tài này…’’ Uyển Nhu tùy tiện lấy một cái cớ để chuồn đi. Nàng cũng không nghĩ bị lão nhân gia này bóc lột chất xám. Hơn nữa, châm cứu đâu phải nói mấy canh giờ là xong ! Nàng trước đây từ 14 tuổi bắt đầu học, mãi đến 17 tuổi mới tinh thông. Dù vậy, cũng đã thuộc một thế hệ thiên tài trong Lương gia, ba năm tinh thông châm cứu.
Cố Minh lúc này cười sáng lạn như mặt trời. Nói chuyện một lúc, hắn càng nhận thấy nha đầu này y thuật rất cao siêu, hiểu biết cũng nhiều, hơn nữa thấu tình đạt lý, luôn lễ phép, hắn càng ngày càng thích này nha đầu. Có dịp, chắc chắn sẽ phải mời nàng đến Hồi Xuân Các làm khách !
Mà Uyển Nhu, lúc này vừa đi đến sảnh đường, đã gặp mọi người tụ tập đông đủ.
…
“Minh chủ, Bạch Phù Dung đã bị mang đi rồi !’’ Nói chuyện là Lê Tử Diên, Càng Phượng Môn Môn chủ. Hắn lúc này rất tức giận. Này nghịch đồ, rốt cuộc cấu kết với kẻ nào làm bậc này thương thiên hại lý chuyện tình, cuối cùng biến mất dạng !
“Không cần nói cũng biết, chắc chắn là kẻ đứng đằng sau đã mang Bạch Phù Dung đi rồi !’’ Giang Hạo Minh mệt mỏi nói. Hắn vừa an bài hảo mọi người chăm sóc cho Đan Nhi, sau đó mới đến chính sảnh nghị sự cùng mọi người. Năm nay đại hội võ lâm, rốt cuộc bị phá hư mất.
Mọi người cũng trầm ngâm. Bạch Phù Dung, thật sự là một cái nghiệt đồ. Cấu kết với bên ngoài phản môn hại hữu. Trận vừa rồi, các môn phái tổn thất không ít đệ tử. Người chết, người bị thương. Thật sự là xuất môn bất lợi a !
Đúng lúc không khí căn thẳng, một người phi thân mà vào, khuôn mặt tái nhợt, quần áo xộc xệch, có vẻ như vừa bị rất lớn kinh hách.
“Trang chủ, không xong…’’
“Chuyện gì ?’’ Giang Hạo Minh trầm giọng hỏi, cả người tản mát ra khí thế nhiếp chấn.
“Trang chủ, Xích – Hàn kiếm bị cướp rồi !’’
Lời này vừa ra, đương trường cả kinh. Xích – Hàn kiếm, báu vật của đại hội võ lâm lần này, bị mất rồi sao ? Là ai dám to gan trước mặt các môn phái giang hồ cướp đồ ?
“Sẽ… không phải là Tử Huyết chứ ?’’ Một người chợt thốt lên.
“Tử Huyết ?’’
“Không phải trước đây trên giang hồ cũng có lời đồn đãi, Tử Huyết sẽ đến đây cướp lấy bảo vật mà Minh chủ dự định đưa ra sao ?’’
“Này… sẽ không phải là Bạch Phù Dung kia tung hỏa mù đi ?!’’
“…’’
Mỗi người trong sảnh đường đều có một tâm tư riêng. Giang Hạo Minh cau mày suy nghĩ, cũng không thấy tiếc nuối lắm khi bảo vật bị mất. Nam Cung Lâm thần sắc bình tĩnh, không chút gợn sóng. Uyển Nhu cụp mắt xuống, che giấu suy nghĩ của chính mình. Lê Tử Diên đôi mắt càng thêm giận dữ, chắc hẳn đã đem mọi chuyện quy kết cho Bạch Phù Dung. Vệ Khiêm trong đôi mắt có vẻ suy nghĩ, nhưng vẫn lóe mà qua một tia vui mừng…
Uyển Nhu thầm nghĩ, Tử Huyết vốn trên giang hồ đã mai danh ẩn tích ba năm, sống hay chết còn chưa rõ. Rất có khả năng, Nam Cung Sơn lợi dụng danh nghĩa Tử Huyết, tung tin đồn rằng hắn sẽ đến “thâu’’ bảo vật của Minh chủ võ lâm. Khi nãy lộn xộn một phen, quả nhiên chính là cơ hội tốt để trộm đồ. Mà khả năng thứ hai, tin đồn kia là thật, Xích – Hàn kiếm đã bị Tử Huyết chôm đi rồi.
Mà cũng có một trường hợp nữa. Đó là tin đồn do Nam Cung Sơn tung ra, nhưng Tử Huyết mai danh ẩn tích ba năm, bị người lợi dụng, rất tức giận, nên quyết tâm chạy ra giang hồ một phen, hớt tay trên của bọn Nam Cung Sơn.
Nếu khả năng thứ nhất là thật, Uyển Nhu nghĩ phá đầu óc cũng không hiểu, hắn cần đôi phu thê kiếm để làm gì ? Chẳng lẽ, thật là… vì tình ?
Bạch Phù Dung bị người mang đi, này thuyết minh hai điều. Thứ nhất, Bạch Phù Dung vẫn còn giá trị lợi dụng, nên Nam Cung Sơn muốn thu hồi lại. Thứ hai, không muốn việc điều tra được thuận lợi, mang đi để giết người diệt khẩu.
Rốt cuộc, Nam Cung Sơn có ý đồ gì a ?
Không ai chú ý đến, trong số những người còn ở lại, Du Ngọc cùng Trương Thế Hiếu đã vô tung vô ảnh.
…
“Nàng không có việc gì đi ?’’
Nam Cung Lâm bước vào phòng, nhìn Giang Hạo Minh đôi mắt tràn đầy nhu tình cùng lo lắng, đang chăm chú nhìn bóng dáng mảnh mai trên giường.
“Ân, không sao…’’ Hắn chậm chạp nói.
Thật may là nàng không sao. Nếu nàng có việc gì, hắn sẽ hối hận suốt đời, sẽ không tự tha thứ cho mình. Vì hắn không quản chặt võ lâm, nên mới để cho hắc đạo thừa cơ làm loạn, nàng mới có thể suýt nữa sảy thai. Là hắn không tốt, hắn không bảo vệ được cho nàng… và cục cưng…
“Vương gia, thật là cảm ơn ngươi ! Nếu ngươi không mang Lương cô nương đến, Đan Nhi, chỉ sợ…’’
“Ngươi nợ nàng một ân tình !’’ Nam Cung Lâm ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói.
“Ân, ta nợ vương gia một ân tình, cũng nợ Lương cô nương một ân tình !’’ Hắn cười yếu ớt, ánh mắt vẫn không rời khỏi Mạc Hiểu Đan.
Trầm mặc.
“Ngươi yêu nàng.’’ Câu trần thuật, không phải là câu hỏi.
“Là. Yêu, rất yêu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã yêu nàng rồi !’’ Giống như chìm vào hồi ức xưa, Giang Hạo Minh đôi mắt mông lung.
“… Yêu sao ?’’ Nam Cung Lâm yếu ớt nhắc lại, tâm tình cũng bất định. Hảo xa lạ từ ngữ! Trên đời này có yêu sao? Hắn không biết, yêu nghĩa là gì, tại sao lại yêu…
Sinh ra và lớn lên ở Hoàng gia, đối với hắn, “tình thân” là xa lạ, mà “yêu”, lại càng xa lạ, thậm chí là xa xỉ.
Giang Hạo Minh, lúc này mới quay sang nhìn Nam Cung Lâm, thấy hắn ánh mắt mê mang, Giang Hạo Minh khẽ cười khổ, lắc đầu. Vương gia, ngươi chỉ sợ, còn hãm sâu hơn cả ta.
“Là yêu! Vương gia, mỗi lúc mỗi nơi, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn nhìn thấy người đó. Chỉ cần ở bên cạnh cũng cảm thấy hạnh phúc. Mỗi cử động của người đó đều khiến tim đập nhanh. Dù người đó, có xấu, trong mắt vẫn cảm thấy so với Tây Thi còn đẹp hơn. Thấy người đó bị thương tổn, lại vô cùng đau khổ, tình nguyện chịu đau cũng không muốn thấy người đó đau … Đó, hẳn là yêu…”
Mỗi từ, mỗi chữ của Giang Hạo Minh, lọt vào tai hắn, lại khiến hắn cảm thấy chột dạ. Bất giác, hắn đưa tay lên sờ ngực mình. Tim đập nhanh, có sao? Trong đầu hắn, lại hiện lên hình ảnh của nàng… Như vậy, gọi là yêu sao?
Không tự giác, đôi mắt phiếm đầy nhu tình, sủng nịch, khóe môi lại tràn ra nụ cười yếu ớt…
“Vương gia, ngươi khi nào thì hồi kinh?” Giang Hạo Minh lại toàn lực chú ý đến người trên giường.
“Sáng mai!” Nam Cung Lâm trả lời.
“Sáng mai, nhanh như vậy…”
“Mọi việc ở đây, đành nhờ ngươi xử lý vậy! Ta cần về để theo dõi biến. Bên kia, có lẽ cũng muốn động rồi…” Đôi mắt hắn lóe ra một ánh sáng thâm thúy.
“Đã biết, vương gia!” Giang Hạo Minh trầm ổn gật đầu. Hắn sẽ tham gia chính biến lần này, đó là chắc chắn. Người kia, suýt nữa hại hắn mất đi Đan Nhi cùng tiểu bảo bảo. Này cừu, hắn nhất định phải hoàn trả gấp bội.
…
Sáng hôm sau, Uyển Nhu cùng Nam Cung Lâm rời khỏi Mặc Dung sơn trang. Người đến tiễn, trừ bỏ Giang Hạo Minh, còn có Cố Minh. Lão nhân gia này liên tục nhắc nhở nàng, rảnh rỗi phải đến Hồi Xuân Các cho hắn thỉnh giáo, còn có truyền ít thuật châm cứu cho đệ tử. Uyển Nhu cũng chẳng phải là người ích kỷ gì. Thế kỉ 21, châm cứu không lạ lùng, sinh viên Đông y không ít người biết. Nàng có thể dạy đại trà, một số kĩ thuật cơ bản. Nhưng là bí phương của Lương gia, không thể tùy tiện dạy người. Dù ở đây không có Lương gia, nàng vẫn không muốn phá vỡ quy củ. Sau này, để dành dạy lại cục cưng của nàng!
Ngoài ra, còn một người mà nàng không ngờ đến.
Vệ Thủy, đại tỷ của tam cô nương.
Về nữ nhân này, nàng rất bất ngờ. Rất khó tin, con người như Vệ Thủy, trầm ổn, nội liễm, lại thuộc dạng “nhất kiến chung tình”! Hơn nữa, rất đúng với tính tình của giang hồ nữ nhi, có gì nói nấy, không câu nệ.
Mà người nàng coi trọng, lại càng khiến Uyển Nhu bất ngờ.
“Lam công tử, Vệ Thủy mạo muội hỏi, thị vệ của công tử có được phép lấy vợ?” Rất tự nhiên, vào thẳng vấn đề.
Nam Cung Lâm nghi hoặc nhìn nàng, sau đó gật đầu.
Vệ Thủy thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đưa mắt qua nhìn Mạc Uy.
Mạc Uy, thị vệ đắc lực của Nam Cung Lâm. So với tứ đại ám vệ, võ công dưới một bậc, nhưng tuyệt đối ngang hàng với nhất phẩm đeo đao hộ vệ hoàng cung. Hắn năm nay 20 tuổi, trong nhà vô thê vô thiếp. Nhưng mà nhìn khuôn mặt cả ngày đông cứng như khối băng, Uyển Nhu thật không dám tin tưởng, có ngày sẽ bị “theo đuổi”!
Nam Cung Lâm giống như hiểu chuyện, khóe miệng khẽ nhếch, trong ánh mắt toàn là đùa cợt.
Mạc Uy đại khối băng, lúc này cũng hơi mất tự nhiên, lỗ tai có một mạt khả nghi đỏ ửng.
“Mạc đại ca, ngươi khả có thê tử?” Vệ Thủy mặt không đỏ khí không suyễn nhìn thẳng vào hắn.
“Không, không có!” Mạc Uy khó có được lúng túng, lắp bắp trả lời.
Lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời, “Ta có thể hay không được quyền theo đuổi ngươi?”
Uyển Nhu miệng hình chữ “O” tròn vo. Thật… bưu hãn! Nữ tử cổ đại, cho dù là giang hồ nữ nhi cũng có vài phần thẹn thùng. Vệ Thủy này… tư tưởng rất giống nữ sinh hiện đại. Nếu thả nàng ở thế kỷ 21, tuyệt đối sẽ là nữ cường nhân! Nàng bây giờ rất muốn vỗ tay to. Đại tỷ, ngươi rất tuyệt vời!
Mạc Uy lúc này mặt đã bắt đầu đỏ ửng, lúng túng không biết trả lời làm sao. Bên trong xe, Nam Cung Lâm “hảo tâm” nói: “Thủy cô nương, ngươi cứ tự nhiên! Nếu tìm được hắn, thỏa thích theo đuổi!”
Vệ Thủy lúc này mới thỏa mãn cười. Nguyên bản dung mạo thanh tú, lúc này lại sáng lạn như mặt trời, khiến Mạc Uy nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Uyển Nhu cười thầm, này đại khối băng, cuối cùng cũng muốn tan chảy sao?
“Được rồi! Mạc đại ca, chúng ta lên đường thôi!”
Mạc Uy nghe lời nói, nhảy lên xe ngựa, lại còn liếc nhìn Vệ Thủy vài lần, mới yên tâm đánh xe rời đi.
Phía sau, Vệ Thủy vẫn là ngóng mãi mới đi vào.
Mà lần này ra giang hồ một chuyến, thi triển y kỹ một chốc, Uyển Nhu không ngờ, thanh danh của mình trong một ngày một đêm lan xa khắp bốn phương. Giang hồ tam đại thần y, chính thức nâng lên thành tứ đại thần y, mà nàng, trở thành nữ thần y duy nhất. Lương Uyển Nhu, danh hào Tố Diện Quan Âm.
…
Uyển Nhu lúc này tâm tình rất thoải mái. Nàng một tay chống cằm, gác lên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, trông miệng ngân nga một bài hát hiện đại, không để ý bên cạnh nàng, nam tử tuấn mỹ như thần đôi mắt tràn đầy nhu hòa, sủng nịch, cùng tình ý.
Nàng thật không ngờ, ra ngoài một chuyến, Mạc Uy khối đại băng nam lại dễ dàng câu được một giai nhân như Vệ Thủy. Thật sự là vận khí tốt!
Lúc này, xe ngựa đột nhiên đứng khững lại, khiến nàng mất thăng bằng, ngã về phía trước.
Mắt thấy sắp nhào ra ngoài cửa, đột nhiên, một vòng tay ấm áp giữ nàng lại.
Cũng là như thế này, nàng sắp ngã, người đó giữ lấy nàng. Vòng tay này, vẫn như thế ấm áp, khiến nàng cũng luyến tiếc rời đi.
Bất giác, trái tim đập nhanh hơn một nhịp.
“Chuyện gì vậy?” Giọng nói lạnh như băng của Nam Cung Lâm từ trên đỉnh đầu truyền đến, khiến cho Uyển Nhu lấy lại bình tĩnh. Nàng dõi mắt ra bên ngoài, lập tức bị đình trụ.
“Gia, chúng ta có khách!” Mạc Uy thanh âm cũng lạnh không kém, bình tĩnh trả lời.
Bên ngoài, rất nhiều hắc y nhân bao vây lấy xe ngựa của các nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.