Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
(1)
Năm A Lê chín tuổi, gia đình sát vách xuất hiện một tiểu lang quân thân mang trọng thương. Tiểu lang quân mặt mày như họa, tuấn tú vô ngần, A Lê đã đem lòng thương chàng từ rất lâu.
Năm mười bốn tuổi, nghe nói tiểu lang quân bị người ta “vứt bỏ”. A Lê bèn lấy hết can đảm đi tới nhà sát vách, nói với Hoắc Giác: “Chàng đừng buồn, nàng ta không cần chàng, nhưng ta cần”.
Lời vừa dứt, nàng đã bị Hoắc Giác bỏ lại ngoài cửa. Dưới nắng xuân rạng rỡ, ánh mắt tiểu lang quân nhìn nàng còn lạnh lẽo hơn cả băng đá trong hồ Khai Dương.
Khương Lê lủi thủi ra về, nhưng chỉ vài ngày sau nàng lại mang theo túi tiền đến cửa. Có điều lần này, tiểu lang quân đứng sau ngưỡng cửa kia như thể đã biến thành người khác.
Chàng lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như thể băng qua cả khoảng thời gian đằng đẵng ấy nặng nề chiếu lên người nàng.
Hồi lâu sau.
Chàng nắm lấy một lọn tóc trên vai A Lê, gương mặt vốn lạnh lùng nay bỗng nở nụ cười, chàng dịu dàng hỏi: “Lời mà A Lê nói ngày đó, có còn tính không?”
A Lê: “Tính... tính chứ”.
A Lê luôn nghĩ Hoắc Giác là người mà nàng theo đuổi được. Mãi tận về sau, khi nàng lật giở một cuốn sách cũ, phát hiện bên trong cất giấu vô số những bức tranh nhỏ: A Lê chín tuổi, A Lê mười tuổi, A Lê mười một tuổi...
Người được vẽ bằng từng nét bút tỉ mỉ đó, lại chính là nàng.Lúc này, A Lê mới bừng tỉnh, nàng chợt nhận ra, có lẽ trong những tháng ngày đã qua, khi mà nàng không hay biết, Hoắc Giác cũng đã thầm thương trộm nhớ nàng từ rất lâu, rất lâu rồi.
(2)
Hoắc Giác gánh trên vai mối thù nợ máu. Kiếp trước, chàng là tên quyền thần có quyền lực khuynh đảo triều chính, kẻ thù lần lượt ngã xuống, chàng cuối cùng cũng trả được mối thù cho gia tộc, nhưng trong lòng cảm thấy rất hối hận.
Chàng chỉ muốn tìm lại người thiếu nữ năm ấy từng nhiều lần chạy tới hoàng cung muốn chuộc kẻ đã tịnh thân là chàng.
Khi mở mắt ra lần nữa, Hoắc Giác trở về năm mười sáu tuổi.
Ngoài cửa, thiếu nữ cầm trên tay túi bạc, đôi mắt long lanh nhìn chàng với dáng vẻ bất an. Hơi thở của Hoắc Giác bỗng chậm lại, trong tim như có máu nóng dâng trào khiến chàng đau đớn. Ngón tay run lên, chàng khẽ cất tiếng gọi: “A Lê”.
Chưa từng dám nghĩ, sau khi băng qua núi thây biển máu, người thiếu nữ mà chàng từng để vuột mất trong những năm tháng đằng đẵng thực sự đã trở về.