Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 451: Ngoan, cắn tôi này

Tề Lan

27/02/2024

Chó săn đã đỡ hơn mấy ngày trước, đơn thuốc của Túc Bảo có tác dụng.

Khi bà cụ Tô gọi nó ăn cơm, nó miễn cưỡng di chuyển tới, hình như nó cũng sợ ăn.

Dạ dày của nó bị đốt cháy bởi thuốc diệt chuột, bây giờ việc ăn uống đối với nó không còn là niềm vui nữa.

Bà cụ Tô đặt bát cơm xuống, tay trái giữ lấy con chó săn, tay phải cầm thìa múc cơm nhét vào miệng chó săn.

"Ăn nhiều vào. Thuốc Túc Bảo kê cho mày ở đây. Tao thấy dạo này mày khỏe khoắn hơn nhiều rồi.”

"Không ăn càng đau bụng. Ăn cho ngon đi, mấy ngày nữa dạ dày của mày nhất định sẽ hết đau."

"Túc Bảo đã cân đo cho mày rồi, với thân hình của mày, ăn hết thau cơm này nhất định sẽ không sao, nhất định phải ăn hết."

Mỗi một câu nói bà lại đút cho chú chó một muôi cơm.

Bà ngoại cho chó ăn hết miếng này đến miếng khác.

Chó săn: "..."

Nó buộc phải nuốt xuống, hơn nửa thay thức ăn đã vào bụng, không thể ăn thêm được nữa.

Bà Tô kiên trì nói: "Ăn no chưa? Không, mày chưa no đâu!"

Sau đó, bà mở miệng và tiếp tục đút nó ăn.

Chó săn: "..."

Ông cụ Tô: "..."

Ông ấy buồn cười không nói nên lời, bà già này nhàn rỗi quá sinh nông nổi.

Nhưng ông ấy không dám nói thẳng.

Ông cụ Tô đứng dậy vươn vai, chắp tay sau lưng bước tới chỗ bà cụ Tô, thấy dáng vẻ khó nhọc của bà, ông ấy giúp bà bưng cái bát trên sàn lên.

Hai ông bà lão rất hứng thú ngồi xổm ở cửa cho chó ăn.

Chó săn trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng, cuối cùng cũng ăn hết thau đồ ăn thuốc hầm thịt xương rồi.

Ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, bà cụ Tô cũng không hề nhận ra rằng lông của nó đã bóng hơn mấy ngày trước, trông cũng chắc khỏe hơn một chút.

“Vẫn còn gầy quá đi.” Bà Tô lắc đầu: “Có muốn thêm chút nữa không?”

Chó săn: "..."

Nó quay đầu lại và nhìn Thủ Vọng đang híp mắt phơi nắng.

Thủ Vọng quay đầu đi, đừng nhìn tôi, tôi cũng không thể ăn được nữa.

Lúc này, tai chó săn đột nhiên dựng lên, vẻ mặt ngoan ngoãn một giây trước đột nhiên trở nên hung dữ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cửa.

Bà cụ Tô quay lại nhìn nhưng chẳng có gì cả.



“Mày đang nhìn gì thế?” Bà tò mò hỏi.

Chó săn đột nhiên đứng dậy sủa dữ dội.

Ông cụ Tô ngạc nhiên và nói: "Chuyện gì vậy?"

Con chó sủa về phía cửa, nhưng không có ai ở cửa.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến bà cụ Tô hoảng sợ, luôn có cảm giác giây tiếp theo sẽ có “người” xuất hiện trước mặt mình.

Ông cụ Tô thì thầm: "Vào trước đi!"

Ông gọi chú Nhiếp đến, chú Nhiếp dẫn đội bảo vệ kiểm tra toàn bộ trang viên nhà họ Tô, không có gì bất thường cả.

Ông cụ Tô an ủi: “Bây giờ đã trưa rồi, không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều.”

Bà cụ Tô ậm ừ nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không hề giảm bớt.

Dù bây giờ đã là buổi trưa nhưng thời tiết đã chuyển lạnh, dù ngoài trời nắng chói chang nhưng trong nhà vẫn luôn có cảm giác se lạnh.

Bên ngoài chó săn sủa vang, trang viên của nhà họ Tô, hai con chó nuôi ở bên ngoài cũng không vào.

Bà cụ Tô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp phải một đôi mắt, trong lòng sợ hãi thắt lại, sau đó tức giận nói: "Huyền Linh, mày ngồi xổm ở chỗ này làm cái gì?"

Huyền Linh nhìn chằm chằm vào hành lang, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ nhẹ, như đang cảnh báo điều gì đó.

Bà cụ Tô nhìn lại hành lang, da đầu tê dại.

Hành lang trống rỗng, chẳng có gì cả...

Không ai nhìn thấy, ở cuối hành lang có một người phụ nữ đang đứng thẳng, mặc đồ trắng, mái tóc xõa dài rũ rượi, đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm vào bà lão.

Ả ta đưa tay ra và bay về phía bà cụ Tô…

Huyền Linh đột nhiên kêu lên một tiếng, lao về phía trước!

Nhưng vô dụng.

Ma nữ xuyên qua Huyền Linh, dùng hai tay siết cổ bà cụ Tô...

Túc Bảo vừa mới ngủ trưa dậy ở trường mẫu giáo đã thấy chú Nhiếp vội vàng đến đón bé.

Bé còn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác hỏi: "Hả? Chú Nhiếp đến đón em à?"

Bé ngủ một giấc đến tận lúc tan học rồi sao?

Nhưng bé nghe thấy chú Nhiếp thì thầm: "Cô chủ nhỏ, về nhanh đi... bà ngoại của cô đột nhiên ngã bệnh!"

Túc Bảo lập tức tỉnh táo lại, thậm chí còn không mang giày đã chạy ra ngoài, chú Nhiếp nhặt giày đuổi theo: "Cô chủ nhỏ, đợi đã!"

Kỷ Trường bay bên cạnh an ủi bé: "Đừng lo lắng, bà cụ không nhanh vậy đâu... Ngoan, đi giày vào trước đi, trời trở lạnh rồi!"

Túc Bảo nhảy lên xe, chú Nhiếp không khỏi kinh ngạc, bây giờ ông ấy thật sự không đuổi kịp một đứa bé nữa rồi, ông ấy già rồi…



Khi xe chạy về nhà họ Tô, vẻ mặt Túc Bảo đầy lo lắng, bé chợt nhận ra ba của mình lái xe giỏi cỡ nào.

Nếu là ba lái xe thì giờ họ đã về đến nhà rồi!

Bé lo lắng nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc đếm đầu ngón tay.

Chú Nhiếp nhìn thấy bé đang nghịch ngón tay, cau mày như một người lớn nhỏ hỏi: "Tại sao bà lại bị ốm? Hôm nay ở nhà có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"

Chú Nhiếp kể: “Vào buổi trưa, bà cụ đang cho con chó săn ở trước cửa nhà chính ăn, con chó săn đột nhiên sủa inh ỏi. Ông cụ lo có kẻ trộm trèo tường vào nên nhờ chúng tôi giúp đi kiểm tra xung quanh thì thấy mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng sau khi vào trong nhà thì đã thấy bà cụ ngã xuống.”

Túc Bảo hỏi: "Bà ấy ngã thẳng xuống? Hay là từ từ gục xuống?"

Chú Nhiếp suy nghĩ một lúc, "Bà ấy ngã thẳng xuống."

Túc Bảo cau mày càng chặt hơn.

Lúc này mi tâm của bà cụ Tô đã đen lại, môi tím tái, bà cụ nhìn chằm chằm la mắng vào không khí trước mặt với vẻ mặt kinh hoàng, như thể bà ấy bị điên vậy.

Đột nhiên bà cụ mở miệng, cắn mạnh vào lưỡi, máu phun ra.

Mọi người đều sửng sốt, vội vàng cạy miệng bà cụ ra, bác sĩ gia đình lo lắng đến toát mồ hôi: "Triệu chứng của bà cụ giống như bệnh động kinh, chúng ta không được để bà cụ cắn vào lưỡi được!"

Nhưng bà cụ nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn phát ra âm thanh kèn kẹt, ông cụ Tô kinh hồn bạt vía - sợ bà sẽ cắn đứt đầu lưỡi mất!

Ông mạnh tay véo thật mạnh vào má bà cụ Tô, rồi ngoáy miệng bà, định đưa tay vào để bà cắn mình.

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả bác sĩ gia đình dùng đến kỹ thuật chuyên môn cũng không thể mở miệng bà ra được.

Nhìn thấy bà cụ sắp cắn đứt lưỡi.

Đột nhiên một bóng người nhỏ bé vội vàng lao tới, tát vào mặt bà và hét lên: "Bà ngoại ơi! Dậy đi!"

Bà cụ Tô bàng hoàng.

Lần đầu tiên bà cụ nhìn thấy một nữ ma đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nữ ma lè cái lưỡi dài, thất khiếu chảy đầy máu tươi, tay bóp cổ bà.

Bà đương nhiên không chịu nhượng bộ, bắt đầu đánh nhau với ma nữ, sau đó cắn vào tay của ả ta, định sẽ xé một mảnh da của ả xuống…

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay nho nhỏ giáng một cái tát xuống.

Bà cụ Tô sửng sốt một lát, tầm mắt chợt trở nên rõ ràng, đâu đó không có ma nữ nào cả, chỉ có những người vẻ mặt lo lắng đang móc miệng bà.

Dì Ngô: "Bà cụ, mau mở miệng!"

Ông cụ: "Bà già chết tiệt, sao bà lại tự cắn mình? Bà muốn thì cắn tôi này!"

Túc Bảo: “Bà ngoại, mau tỉnh lại đi!”

Bà cụ Tô không nhịn được há miệng, nhưng bà chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn ở đầu lưỡi thì bàn tay hôi hám của ông cụ Tô đã đút vào.

"?"

Vẻ mặt ông cụ Tô đau khổ, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, không cắn nữa! Muốn thì cắn tay tôi này, tôi da dày thịt béo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook