Chương 4: Thuật Lại
Quý Sinh
07/11/2024
Rất nhanh A Thuyên theo sai bảo của hắn đem đồ tới đặt bên trên bàn trà hắn tiến lại ngồi trên ghế gỗ âm thầm gật gù với nàng A Thuyên né tránh ánh mắt hắn cung kính đứng một bên.
Cầm bút lông trong tay hắn nhúng vào hộp mực từng nét bút viết lên phong thư kia, đại khái vài phút vỏn vẹn đôi 3 dòng, hắn đóng lá thư vào phong bao đèn nến nhỏ xuống đóng kín phong bao, hắn sử dụng phương thức cổ xưa để phong thư.
Tần Trạch trên gương mặt lộ vẻ nghiệm nghị nhìn lấy A Thuyên ánh mắt nghi kị hỏi:
“Ngươi không đọc nó đúng không.” A Thuyên vội lắc đầu trùng điệp ngầm biểu đạt mình chưa đọc qua Tần Trạch hài lòng với biểu hiện này của A Thuyên.
Ngưng một chút Tần Trạch lại mở miệng nói:
“Giao thứ này cho tỷ tỷ ngươi A Cửu, nói nàng sau canh 3 không đến Bách Hoa thanh lâu đừng trách bổn thiếu gia vô tình.”
Ngưng một chút Tần Trạch lên tiếng căn dặn: “Còn nữa ngươi và tỷ tỷ cũng đừng nghĩ đến việc trốn khỏi tiểu trấn này hay lên hoàng thành nhân lực Tần gia chúng ta tại đó không phải các ngươi có thể hình dung.” Nói rồi hắn đặt vào tay A Thuyên phong thư còn nàng thì ngây người đứng đó, trong lòng kinh hãi không thôi đối phương đây là có ý gì nhưng giọng điệu Tần Trạch rất nghiêm túc, lại biểu đạt sự thù hận đối với tỷ tỷ mình rõ ràng ra mặt hỏi nàng làm sao không sợ.
Nàng run giọng cung kính hỏi:
“Thiếu gia có phải là vì tỳ nữ phục thì người không tốt chỗ nào chỉ cần nói A Thuyên sẽ dốc sức phục thị thiếu gia.” Nghe âm thanh nàng giống cầu khẩn Tần Trạch ngẩng đầu nhìn nàng một lúc lâu hắn mới lắc đầu.
“Vấn đề không nằm ở ngươi mà chính là tỷ tỷ A Cửu của ngươi.” Tần Trạch cũng không để nàng đợi mà nói ra, lại đến A Thuyên sửng sốt nội tâm vô cùng nghi hoặc tự hỏi vì sao, Tần Trạch thoáng nhìn thấy ánh mắt bán tín bán nghi nàng dành cho mình, vẻ mặt cũng trầm ngâm có vẻ nàng không tin lời hắn nói, có thể nàng lầm tưởng chính mình là vấn đề khiến hắn ghi hận lên thân tỷ tỷ A Cửu của nàng.
Gương mặt Tần Trạch điềm tĩnh lại mở miệng nói ra:
“Việc đại sự liên quan đến tồn vong Tần gia một tỳ nữ ngươi không cần biết quá nhiều, phong thư này giao đến tay A Cửu nàng khi đọc tự có quyết định của mình. Còn nữa ngươi không được để Liễu Như Yên thấy hai người gặp nhau hay rời khỏi, chỉ là âm thầm đến gặp riêng ta. Được rồi bây giờ ta muốn ra ngoài ngươi đi cùng ta thỉnh an phụ mẫu rồi tìm đến tỷ tỷ của ngươi không muộn.” Nói rồi Tần Trạch đứng lên khỏi ghế ngồi cất bước đẩy cửa ra ngoài, phía sau lưu lại A Thuyên nét mặt kinh nghi bất định trong lòng nàng không hiểu kể cả cô gia cũng không thể biết vậy chuyện đằng sau có bao nhiêu nghiêm trọng, cầm trong tay phong thư nàng cảm thấy áp lực đè nặng trên vai mình không ngừng run lên.
Sánh vai bước ra đại đường Tần gia đi sau A Thuyên như người hồn vía lên mây sớm không còn tại trần thế vẻ mặt nàng ngẩn ngơ đi sau Tần Trạch chỉ đến khi hắn dừng lại đứng trước phụ mẫu, nàng phát ra ui một tiếng thì ra nàng không tập trung vào đi đứng mà đụng vào tấm lưng Tần Trạch.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi thiếu gia là tỳ nữ sai rồi.” Nàng nhận ra người mình đụng phải thì miệng cuống cuồng xin lỗi Tần Trạch.
Tần Trạch thoáng lắc đầu, đưa nhẹ vỗ bả vai nàng trấn an, nhỏ giọng bên tai A Thuyên:
“Đừng căng thẳng tiểu Thuyên nếu sự việc này ngươi thuyết phục được tỷ tỷ mình đến gặp thiếu gia không ngoa có khi cả 2 tỷ muội ngươi từ tội đồ trở thành công thần vạn người Tần gia kính ngưỡng.” Tựa ma lực rót vào tai A Thuyên thân thể không ngừng run rẩy, cúi gầm mặt gật gật đầu như gà mổ thóc ngầm hiểu ý Tần Trạch.
Tần Trạch ngẩng đầu ngước mắt nhìn phía trên hai người đang ngồi đây phụ mẫu hắn, nói đúng hơn là thân chủ đã chết nhưng nhập gia tùy tục hắn cứ làm đúng lễ nghi, hắn chấp tay hành lễ trước hai người:
“Nhi tử thỉnh an phụ mẫu phúc thịnh an khang.” Âm thanh trầm ổn từ miệng Tần Trạch nói ra bên trên phụ mẫu nhìn xuống nơi Tần Trạch cúi người thành kính vẫn chưa ngẩng đầu lên thì thoáng nhìn nhau trong mắt đều là sự kinh ngạc.
Trung niên nam tử có phần tuấn lãng mở miệng liền quát:
“Nghịch tử ngươi thế này lại là làm ra chuyện tày trời nữa rồi đúng không!” Trung niên nam tử liền nổi giận đập xuống thành ghế, bên cạnh trung niên mỹ phụ đưa tay ra ấn nhẹ bả vai khuyên nhủ phu quân mình.
“Ặc!" Đang cúi mặt phía dưới Tần Trạch gương mặt xạm đen lại, trong lòng đều là khó hiểu người phụ thân này cũng quá nóng tính đi, ta chưa đủ thành tâm sao.
Nghe tiếng bước chân đi nhẹ nhàng xuống hắn hơi ngẩng mặt lên thì thấy dung nhan mỹ phụ trước mắt quả nhiên tuyệt trần thế tục nàng tựa tiên nữ bước từ trong tranh ra nhan sắc mịn màng không thua kém thiếu nữ đôi mươi, nàng đưa tay xoa lên mái tóc trên đầu hắn dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn mở miệng hỏi:
“Hài tử ngoan có phải như phụ thân ngươi nói ngươi lại làm hại tiểu thư nhà lành nào bị người ta bắt tại trận.” Nghe thanh âm ôn nhu từ nàng gương mặt Tần Trạch một tràng mộng bức, thầm mắng một trận hai con người này xem ta là súc sinh không bằng a mở miệng là hại đời nữ nhân. Nhưng đổi lại hắn cảm thấy vơi đi nóng giận khi xạ hương từ trên người phụ nhân này xộc vào mũi mình. Hắn có chút hưởng thụ mà vui đầu vào trong sơn cảnh trước mắt, mỹ phụ hiển nhiên là bất ngờ trên gương mặt đẹp hơi ngẩn ra, vẫn đưa tay xoa đầu hắn. Chỉ đến khi Tần Trạch nghe thoáng âm thanh nghiếng răng nghiến lợi ken két, một tiếng dậm chân ngồi xuống lạch bạch, hắn gấp gáp buông ra mỹ phụ ngẩng đầu nhìn lên trên thì rõ ràng phụ thân hắn ánh mắt mười phần bất mãn nhìn mình, hắn vội vã ho khan chữa lành không khí quái dị này.
“Hôm nay nhi tử đến đây có chuyện đại sự muốn ngồi lại nói qua chút cùng phụ mẫu.” Nói rồi Tần Trạch nhanh đỡ lấy cánh tay mềm mại của mẫu thân cho nàng ngồi cạnh xuống ghế ngồi tại đó, hắn cũng ngồi bên cạnh, về phần A Thuyên gương mặt thất thần đứng sau 2 người lúc này thì hắn dơ tay ra hiệu nàng có thể đi. A Thuyên như nhặt được đại xá nhanh chân rời khỏi đại đường mà không quay đầu lại tựa chạy khỏi ác thủ khiến phụ mẫu luôn quan xác cử chỉ từ lúc hai người đến đây cho đến khi A Thuyên trên mặt toàn là lo sợ, không hẹn cùng lúc hai người dời ánh mắt cổ quái nhìn lấy Tần Trạch, ngụm trà hắn chưa nuốt xuống liền phun ra một ngụm tới trên người mẫu thân ngồi cạnh bên mình.
Mỹ phụ giật mình vội vã đứng bật dậy phủi nước động trên y phục của mình, hắn muốn giúp nhưng nàng khẽ lắc đầu tỏ vẻ không vấn đề, hắn liền ngồi lại xuống ghế.
Mẫu thân hơi động dung ngờ vực mở miệng hỏi:
“Chuyện đại sự con muốn bàn cùng chúng ta đừng nói
là muốn nạp A Thuyên nha đầu làm thị thiếp a.” Vừa dứt lời phụ thân phía trên ánh mắt cũng là một cái nghi ngờ ném lên người hắn, Tần Trạch da mặt nóng lên nghe mỹ phụ không suy sét gán mác cho mình như vậy trong lòng âm thầm kêu khổ một tiếng cái danh này của thân chủ thật sự đủ lớn.
Tần Trạch lắc đầu vội thanh minh, trên nét mặt ngưng trọng đứng lên, nói ra:
“Không phải chuyện này là chuyên liên quan đến tồn vong Tần gia chúng ta.” Lần này cả hai phụ mẫu đều bị lời nói Tần Trạch làm cho kinh ngạc ánh mắt hiện lên vẻ hoài nghi trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng, liên quan đến tồn vong Tần gia có nghiêm trọng như vậy hay tên phá gia bại hoại này lại đem tồn vong gia tộc ra đùa giỡn.
Thấy hai người không nói lời nào hắn biết trong lời nói mình thiếu sự tin nhiệm đối với hai người vì vậy hắn nghiêm nghị lần nữa lập lại:
“Tần gia chúng ta sẽ trải qua tận diệt chẳng khác nào đại kiếp nạn trong vòng 2 ngày tới.” Tần Trạch nói có mạch liền không quá vội để hai người có thời gian thấm ngẫm, đồng thời nhấn mạnh từng câu chữ trong lời nói để hai người không xem nhẹ việc này mà cân nhắc.
Cầm bút lông trong tay hắn nhúng vào hộp mực từng nét bút viết lên phong thư kia, đại khái vài phút vỏn vẹn đôi 3 dòng, hắn đóng lá thư vào phong bao đèn nến nhỏ xuống đóng kín phong bao, hắn sử dụng phương thức cổ xưa để phong thư.
Tần Trạch trên gương mặt lộ vẻ nghiệm nghị nhìn lấy A Thuyên ánh mắt nghi kị hỏi:
“Ngươi không đọc nó đúng không.” A Thuyên vội lắc đầu trùng điệp ngầm biểu đạt mình chưa đọc qua Tần Trạch hài lòng với biểu hiện này của A Thuyên.
Ngưng một chút Tần Trạch lại mở miệng nói:
“Giao thứ này cho tỷ tỷ ngươi A Cửu, nói nàng sau canh 3 không đến Bách Hoa thanh lâu đừng trách bổn thiếu gia vô tình.”
Ngưng một chút Tần Trạch lên tiếng căn dặn: “Còn nữa ngươi và tỷ tỷ cũng đừng nghĩ đến việc trốn khỏi tiểu trấn này hay lên hoàng thành nhân lực Tần gia chúng ta tại đó không phải các ngươi có thể hình dung.” Nói rồi hắn đặt vào tay A Thuyên phong thư còn nàng thì ngây người đứng đó, trong lòng kinh hãi không thôi đối phương đây là có ý gì nhưng giọng điệu Tần Trạch rất nghiêm túc, lại biểu đạt sự thù hận đối với tỷ tỷ mình rõ ràng ra mặt hỏi nàng làm sao không sợ.
Nàng run giọng cung kính hỏi:
“Thiếu gia có phải là vì tỳ nữ phục thì người không tốt chỗ nào chỉ cần nói A Thuyên sẽ dốc sức phục thị thiếu gia.” Nghe âm thanh nàng giống cầu khẩn Tần Trạch ngẩng đầu nhìn nàng một lúc lâu hắn mới lắc đầu.
“Vấn đề không nằm ở ngươi mà chính là tỷ tỷ A Cửu của ngươi.” Tần Trạch cũng không để nàng đợi mà nói ra, lại đến A Thuyên sửng sốt nội tâm vô cùng nghi hoặc tự hỏi vì sao, Tần Trạch thoáng nhìn thấy ánh mắt bán tín bán nghi nàng dành cho mình, vẻ mặt cũng trầm ngâm có vẻ nàng không tin lời hắn nói, có thể nàng lầm tưởng chính mình là vấn đề khiến hắn ghi hận lên thân tỷ tỷ A Cửu của nàng.
Gương mặt Tần Trạch điềm tĩnh lại mở miệng nói ra:
“Việc đại sự liên quan đến tồn vong Tần gia một tỳ nữ ngươi không cần biết quá nhiều, phong thư này giao đến tay A Cửu nàng khi đọc tự có quyết định của mình. Còn nữa ngươi không được để Liễu Như Yên thấy hai người gặp nhau hay rời khỏi, chỉ là âm thầm đến gặp riêng ta. Được rồi bây giờ ta muốn ra ngoài ngươi đi cùng ta thỉnh an phụ mẫu rồi tìm đến tỷ tỷ của ngươi không muộn.” Nói rồi Tần Trạch đứng lên khỏi ghế ngồi cất bước đẩy cửa ra ngoài, phía sau lưu lại A Thuyên nét mặt kinh nghi bất định trong lòng nàng không hiểu kể cả cô gia cũng không thể biết vậy chuyện đằng sau có bao nhiêu nghiêm trọng, cầm trong tay phong thư nàng cảm thấy áp lực đè nặng trên vai mình không ngừng run lên.
Sánh vai bước ra đại đường Tần gia đi sau A Thuyên như người hồn vía lên mây sớm không còn tại trần thế vẻ mặt nàng ngẩn ngơ đi sau Tần Trạch chỉ đến khi hắn dừng lại đứng trước phụ mẫu, nàng phát ra ui một tiếng thì ra nàng không tập trung vào đi đứng mà đụng vào tấm lưng Tần Trạch.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi thiếu gia là tỳ nữ sai rồi.” Nàng nhận ra người mình đụng phải thì miệng cuống cuồng xin lỗi Tần Trạch.
Tần Trạch thoáng lắc đầu, đưa nhẹ vỗ bả vai nàng trấn an, nhỏ giọng bên tai A Thuyên:
“Đừng căng thẳng tiểu Thuyên nếu sự việc này ngươi thuyết phục được tỷ tỷ mình đến gặp thiếu gia không ngoa có khi cả 2 tỷ muội ngươi từ tội đồ trở thành công thần vạn người Tần gia kính ngưỡng.” Tựa ma lực rót vào tai A Thuyên thân thể không ngừng run rẩy, cúi gầm mặt gật gật đầu như gà mổ thóc ngầm hiểu ý Tần Trạch.
Tần Trạch ngẩng đầu ngước mắt nhìn phía trên hai người đang ngồi đây phụ mẫu hắn, nói đúng hơn là thân chủ đã chết nhưng nhập gia tùy tục hắn cứ làm đúng lễ nghi, hắn chấp tay hành lễ trước hai người:
“Nhi tử thỉnh an phụ mẫu phúc thịnh an khang.” Âm thanh trầm ổn từ miệng Tần Trạch nói ra bên trên phụ mẫu nhìn xuống nơi Tần Trạch cúi người thành kính vẫn chưa ngẩng đầu lên thì thoáng nhìn nhau trong mắt đều là sự kinh ngạc.
Trung niên nam tử có phần tuấn lãng mở miệng liền quát:
“Nghịch tử ngươi thế này lại là làm ra chuyện tày trời nữa rồi đúng không!” Trung niên nam tử liền nổi giận đập xuống thành ghế, bên cạnh trung niên mỹ phụ đưa tay ra ấn nhẹ bả vai khuyên nhủ phu quân mình.
“Ặc!" Đang cúi mặt phía dưới Tần Trạch gương mặt xạm đen lại, trong lòng đều là khó hiểu người phụ thân này cũng quá nóng tính đi, ta chưa đủ thành tâm sao.
Nghe tiếng bước chân đi nhẹ nhàng xuống hắn hơi ngẩng mặt lên thì thấy dung nhan mỹ phụ trước mắt quả nhiên tuyệt trần thế tục nàng tựa tiên nữ bước từ trong tranh ra nhan sắc mịn màng không thua kém thiếu nữ đôi mươi, nàng đưa tay xoa lên mái tóc trên đầu hắn dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn mở miệng hỏi:
“Hài tử ngoan có phải như phụ thân ngươi nói ngươi lại làm hại tiểu thư nhà lành nào bị người ta bắt tại trận.” Nghe thanh âm ôn nhu từ nàng gương mặt Tần Trạch một tràng mộng bức, thầm mắng một trận hai con người này xem ta là súc sinh không bằng a mở miệng là hại đời nữ nhân. Nhưng đổi lại hắn cảm thấy vơi đi nóng giận khi xạ hương từ trên người phụ nhân này xộc vào mũi mình. Hắn có chút hưởng thụ mà vui đầu vào trong sơn cảnh trước mắt, mỹ phụ hiển nhiên là bất ngờ trên gương mặt đẹp hơi ngẩn ra, vẫn đưa tay xoa đầu hắn. Chỉ đến khi Tần Trạch nghe thoáng âm thanh nghiếng răng nghiến lợi ken két, một tiếng dậm chân ngồi xuống lạch bạch, hắn gấp gáp buông ra mỹ phụ ngẩng đầu nhìn lên trên thì rõ ràng phụ thân hắn ánh mắt mười phần bất mãn nhìn mình, hắn vội vã ho khan chữa lành không khí quái dị này.
“Hôm nay nhi tử đến đây có chuyện đại sự muốn ngồi lại nói qua chút cùng phụ mẫu.” Nói rồi Tần Trạch nhanh đỡ lấy cánh tay mềm mại của mẫu thân cho nàng ngồi cạnh xuống ghế ngồi tại đó, hắn cũng ngồi bên cạnh, về phần A Thuyên gương mặt thất thần đứng sau 2 người lúc này thì hắn dơ tay ra hiệu nàng có thể đi. A Thuyên như nhặt được đại xá nhanh chân rời khỏi đại đường mà không quay đầu lại tựa chạy khỏi ác thủ khiến phụ mẫu luôn quan xác cử chỉ từ lúc hai người đến đây cho đến khi A Thuyên trên mặt toàn là lo sợ, không hẹn cùng lúc hai người dời ánh mắt cổ quái nhìn lấy Tần Trạch, ngụm trà hắn chưa nuốt xuống liền phun ra một ngụm tới trên người mẫu thân ngồi cạnh bên mình.
Mỹ phụ giật mình vội vã đứng bật dậy phủi nước động trên y phục của mình, hắn muốn giúp nhưng nàng khẽ lắc đầu tỏ vẻ không vấn đề, hắn liền ngồi lại xuống ghế.
Mẫu thân hơi động dung ngờ vực mở miệng hỏi:
“Chuyện đại sự con muốn bàn cùng chúng ta đừng nói
là muốn nạp A Thuyên nha đầu làm thị thiếp a.” Vừa dứt lời phụ thân phía trên ánh mắt cũng là một cái nghi ngờ ném lên người hắn, Tần Trạch da mặt nóng lên nghe mỹ phụ không suy sét gán mác cho mình như vậy trong lòng âm thầm kêu khổ một tiếng cái danh này của thân chủ thật sự đủ lớn.
Tần Trạch lắc đầu vội thanh minh, trên nét mặt ngưng trọng đứng lên, nói ra:
“Không phải chuyện này là chuyên liên quan đến tồn vong Tần gia chúng ta.” Lần này cả hai phụ mẫu đều bị lời nói Tần Trạch làm cho kinh ngạc ánh mắt hiện lên vẻ hoài nghi trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng, liên quan đến tồn vong Tần gia có nghiêm trọng như vậy hay tên phá gia bại hoại này lại đem tồn vong gia tộc ra đùa giỡn.
Thấy hai người không nói lời nào hắn biết trong lời nói mình thiếu sự tin nhiệm đối với hai người vì vậy hắn nghiêm nghị lần nữa lập lại:
“Tần gia chúng ta sẽ trải qua tận diệt chẳng khác nào đại kiếp nạn trong vòng 2 ngày tới.” Tần Trạch nói có mạch liền không quá vội để hai người có thời gian thấm ngẫm, đồng thời nhấn mạnh từng câu chữ trong lời nói để hai người không xem nhẹ việc này mà cân nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.