Chương 2: Sống Lại
Quý Sinh
05/11/2024
Tần Trạch lúc này nhận ra nữ tử dung mạo không hề phải Liễu Như Yên, mà hoàn toàn một gương mặt thân thuộc đến hắn khắc cốt khi tâm tỳ nữ A Cửu luôn bên cạnh hầu hạ Liễu Như Yên.
“Khanh khách, Tần gia các ngươi hết thảy đều phải chôn sống tại đây” A Cửu vừa cười đỉnh gót giày lại giày xéo thân thể Tần Trạch, sau đó lại đưa tay cầm lấy một ống tre phía cạnh rút ngồi nổ một vệt sáng loé lên. Tại cùng lúc đó tại đại đường một đóm lửa nở rộ đồng thời phát sinh biến chuyển cực lớn Liễu gia đoàn người đều tỉnh táo mà giết tới Tần gia như giết gà chó sớm bị chuốc say mềm không chút phòng bị cùng thể trạng giống Tần Trạch, từng tiếng kêu la thảm thiết vang vọng ngỏ ngách quan khách cũng là vạ lây chịu chung cảnh ngộ với Tần gia không khác gì.
“C…các ngươi Liễu gia từ sớm đã mưu tính diệt Tần gia.” Âm thanh trung niên nam tử giận dữ quát lớn, lời vừa dứt liền phun từ miệng một ngụm máu lớn, ánh mắt y đỏ ngầu hướng phía trước tộc trưởng Liễu gia chăm chú cười khà khà nhìn chính y, trên tay còn siết chặt thanh trường kiếm một tay khác y lại ôm bụng nhìn là biết trọng thương sau khi bị trúng đòn hiểm từ tộc trưởng Liễu gia bên cạnh lại là thi thể mẫu thân Tần Trạch đã chết.
Liễu gia tộc trưởng ý vị trên mặt điều là nhạo bán cười nhạt mở lời:
“Đến bây giờ mới nhận ra Tần gia các ngươi cũng quá kém cỏi từ nay Liễu gia chúng ta thay các ngươi quản thúc cái tiểu trấn này đều chết đi.” Ngay khi dứt lời thân ảnh Liễu gia tộc trưởng nhanh chóng tiêu thất, lần nữa xuất hiện một mũi kiếm loé sáng đâm tới trước yết hầu trung niên nam tử.
Y có chút hoa mắt vội đưa trường kiếm trước mình đón dỡ tránh thoát đòn hiểm ác nhưng vốn thương thế đã nặng y không chống chọi được trước từng thế công dồn dập hướng về mình chẳng bao lâu phụ thân Tần Trạch cũng phải bỏ mạng trên đại đường Tần gia.
“Tiểu thư nhà ngươi đâu nàng không đến ư.” Lúc này Tần Trạch nội tâm vẫn ôm hy vọng khó nhọc hỏi lấy A Cửu thần sắc tím tái vành môi nứt nẻ tựa đất khô cằn không có sinh cơ, từng đợt hơi thở yếu nhược.
A Cửu thoáng nhíu mày sắc mặt hơi đổi, khi nhìn thấy hắn thoi thóp trong ánh mắt đục ngầu nhìn nàng có phần rợn tóc gáy. A Cửu hít sâu một hơi sợ mình sẽ động lòng trắc ẩn, nửa lời cũng không nói mở từ dưới chân váy rút ra cầm trên tay đoản đao đâm xuống mi tâm Tần Trạch, lúc này hắn toàn thân run lên chậm rãi nhắm mắt cũng không phản kháng, hắn trong lòng rõ ràng lúc này hắn hữu khí vô lực nói gì đến trốn khỏi nghịch cảnh này.
Tại cùng một thời điểm trong một phòng ốc cao tầng một nam nhân viên IT đang cậm cụi trước màn hình vi tính lách cách từng tràn thanh âm gõ phím làm việc bỗng dưng gục đầu xuống tại trên bàn làm việc nguyên nhân có lẽ do làm việc quá độ mà dẫn tới suy kiệt thân thể tử vong.
“A!” Tần Trạch hét toáng một tiếng chói tai tựa thống khổ tột cùng mà ra, hắn ngay lập tức bật dậy từ trên giường hai mắt nhìn chung quanh thấy khung cảnh nơi này vô cùng lạ lẫm với chính mình nhưng cũng rất thân thuộc.
Mặc dù trong lòng nghi hoặc Tần Trạch đưa tay sờ soạng loạn trên thân thể thấy chính mình không có chút trầy xước thì mới mừng rỡ hét to:
“Haha ta lại sống, lại sống.” Việc này ngoài ý muốn như vậy Tần Trạch vui đừng quá đỗi mà nhảy cẩng lên, nhưng niềm vui cũng nhanh chóng dập tắt trên khuôn miệng hắn thay vào đó trên vẻ mặt đều là ngơ ngác nhìn vào gương đồng phía kia không xa.
Khi muốn bước qua xem tình huống là thế nào bỗng dưng từ sau lưng Tần Trạch truyền vào tai âm thanh dịu dàng một thiếu nữ:
“Thiếu gia ngài tỉnh rồi mau đến đây A Thuyên giúp ngài sửa soạn lại một chút.” Giật mình một cái theo bản năng Tần Trạch xoay người lui ra xa nhìn trước mắt mình nữ tử xa lạ không hề quen biết hắn trong lòng vạn phần nghi hoặc.
“Ngươi là ai.” Chỉ tay vào người nàng Tần Trạch hỏi.
Gương mặt Tần Trạch có phần nóng lên khi thấy cái kia gọi A Thuyên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, hắn vội mở miệng:
“Ngươi đứng đó ta có vài chuyện muốn hỏi không được đến đây nếu không t…ta.”
Dù A Thuyên có chút khó hiểu những hành động có chút quá khích này của thiếu gia, nàng nhẹ giọng đáp: “Thiếu gia hôm qua lại uống quá chén rồi ta là A Thuyên nha hoàn của ngài.” A Thuyên nói rồi muốn tiến lại gần phục thị thay mới y phục cho Tần Trạch nhưng liền bị hắn đưa tay ra ngăn nàng lại, trên gương mặt nàng lúc này là vẻ mặt sững sờ nhưng cũng không dám biểu đạt ra mặt bất giác lui lại vài bước trở về vị trí ban đầu.
Mắt thấy A Thuyên ngoan ngoãn thật sự hiểu được cử chỉ chính mình nội tâm Tần Trạch thầm nhủ:
“Trên người ta đang phát sinh chuyện quỷ gì, đây là đâu còn nữa cách ăn mặc này tựa như người phong kiến thời xưa.” Chẳng để Tần Trạch đợi lâu trong lúc trầm ngâm bỗng dưng một cổ đau nhứt từ não hải ầm ầm truyền tải, khiến hắn khuôn mặt biến sắc trở nên trắng bệch không tự chủ hai tay ôm đầu ngã lăn xuống mặt đất kêu la thảm thiết vạn phần khổ sở.
“Thiếu gia ng… ngài A Thuyên gọi người đến giúp ngài.” Âm thanh A Thuyên phát run tay chân nàng luống cuống ngồi xổm trên mặt đất muốn giữ lấy Tần Trạch không ngừng lăn qua bò lại, nhưng hắn cựa quậy mạnh khiến nàng có chút chới với tay chân mà cả hai đồng thời ngã đè lên nhau, lại nói Tần Trạch cơn đau nhức đến nhanh cũng vơi nhanh lúc này đập vào mí mắt Tần Trạch đều là xuân cảnh khiến hắn ngẩn ngơ ánh mắt sáng rực không rời sơn cảnh trong mắt mình thấy.
“Thiếu gia… thiếu gia người vẫn tốt sao.” A Thuyên run giọng dò la khi thấy Tần Trạch không còn cựa quậy mạnh nữa mà là im bất động trên thân thể của mình, nàng trong nội tâm kinh hãi nếu thiếu gia có bề nào nàng không chịu nổi cơn thịnh nộ từ lão gia lão phu nhân mất.
“Không đáng ngại.” Cảm giác mềm mại thân nhiệt A Thuyên truyền đến theo bản năng khiến Tần Trạch thốt lên, bỗng dưng hắn nghe nàng thất thanh một tiếng còn hắn đã bị đẩy ngã sang bên cạnh.
A Thuyên vừa thẹn vừa giận ngón tay nhỏ xinh trực chỉ vào mặt Tần Trạch, vẻ mặt Tần Trạch hơi lo lắng nhìn khẩu hình A Thuyên hắn đoán ra là sắp nổi trận lôi đình, nhưng đến cùng trước ánh mắt ngạc nhiên Tần Trạch, nàng không có mắng hắn mà trên gương mặt A Thuyên ửng hồng vô cùng đẹp tựa như lửa giận đè nén mà không được phát tiết tạo thành không phải do vừa rồi nàng bị hắn chiếm tiện nghi.
“Khanh khách, Tần gia các ngươi hết thảy đều phải chôn sống tại đây” A Cửu vừa cười đỉnh gót giày lại giày xéo thân thể Tần Trạch, sau đó lại đưa tay cầm lấy một ống tre phía cạnh rút ngồi nổ một vệt sáng loé lên. Tại cùng lúc đó tại đại đường một đóm lửa nở rộ đồng thời phát sinh biến chuyển cực lớn Liễu gia đoàn người đều tỉnh táo mà giết tới Tần gia như giết gà chó sớm bị chuốc say mềm không chút phòng bị cùng thể trạng giống Tần Trạch, từng tiếng kêu la thảm thiết vang vọng ngỏ ngách quan khách cũng là vạ lây chịu chung cảnh ngộ với Tần gia không khác gì.
“C…các ngươi Liễu gia từ sớm đã mưu tính diệt Tần gia.” Âm thanh trung niên nam tử giận dữ quát lớn, lời vừa dứt liền phun từ miệng một ngụm máu lớn, ánh mắt y đỏ ngầu hướng phía trước tộc trưởng Liễu gia chăm chú cười khà khà nhìn chính y, trên tay còn siết chặt thanh trường kiếm một tay khác y lại ôm bụng nhìn là biết trọng thương sau khi bị trúng đòn hiểm từ tộc trưởng Liễu gia bên cạnh lại là thi thể mẫu thân Tần Trạch đã chết.
Liễu gia tộc trưởng ý vị trên mặt điều là nhạo bán cười nhạt mở lời:
“Đến bây giờ mới nhận ra Tần gia các ngươi cũng quá kém cỏi từ nay Liễu gia chúng ta thay các ngươi quản thúc cái tiểu trấn này đều chết đi.” Ngay khi dứt lời thân ảnh Liễu gia tộc trưởng nhanh chóng tiêu thất, lần nữa xuất hiện một mũi kiếm loé sáng đâm tới trước yết hầu trung niên nam tử.
Y có chút hoa mắt vội đưa trường kiếm trước mình đón dỡ tránh thoát đòn hiểm ác nhưng vốn thương thế đã nặng y không chống chọi được trước từng thế công dồn dập hướng về mình chẳng bao lâu phụ thân Tần Trạch cũng phải bỏ mạng trên đại đường Tần gia.
“Tiểu thư nhà ngươi đâu nàng không đến ư.” Lúc này Tần Trạch nội tâm vẫn ôm hy vọng khó nhọc hỏi lấy A Cửu thần sắc tím tái vành môi nứt nẻ tựa đất khô cằn không có sinh cơ, từng đợt hơi thở yếu nhược.
A Cửu thoáng nhíu mày sắc mặt hơi đổi, khi nhìn thấy hắn thoi thóp trong ánh mắt đục ngầu nhìn nàng có phần rợn tóc gáy. A Cửu hít sâu một hơi sợ mình sẽ động lòng trắc ẩn, nửa lời cũng không nói mở từ dưới chân váy rút ra cầm trên tay đoản đao đâm xuống mi tâm Tần Trạch, lúc này hắn toàn thân run lên chậm rãi nhắm mắt cũng không phản kháng, hắn trong lòng rõ ràng lúc này hắn hữu khí vô lực nói gì đến trốn khỏi nghịch cảnh này.
Tại cùng một thời điểm trong một phòng ốc cao tầng một nam nhân viên IT đang cậm cụi trước màn hình vi tính lách cách từng tràn thanh âm gõ phím làm việc bỗng dưng gục đầu xuống tại trên bàn làm việc nguyên nhân có lẽ do làm việc quá độ mà dẫn tới suy kiệt thân thể tử vong.
“A!” Tần Trạch hét toáng một tiếng chói tai tựa thống khổ tột cùng mà ra, hắn ngay lập tức bật dậy từ trên giường hai mắt nhìn chung quanh thấy khung cảnh nơi này vô cùng lạ lẫm với chính mình nhưng cũng rất thân thuộc.
Mặc dù trong lòng nghi hoặc Tần Trạch đưa tay sờ soạng loạn trên thân thể thấy chính mình không có chút trầy xước thì mới mừng rỡ hét to:
“Haha ta lại sống, lại sống.” Việc này ngoài ý muốn như vậy Tần Trạch vui đừng quá đỗi mà nhảy cẩng lên, nhưng niềm vui cũng nhanh chóng dập tắt trên khuôn miệng hắn thay vào đó trên vẻ mặt đều là ngơ ngác nhìn vào gương đồng phía kia không xa.
Khi muốn bước qua xem tình huống là thế nào bỗng dưng từ sau lưng Tần Trạch truyền vào tai âm thanh dịu dàng một thiếu nữ:
“Thiếu gia ngài tỉnh rồi mau đến đây A Thuyên giúp ngài sửa soạn lại một chút.” Giật mình một cái theo bản năng Tần Trạch xoay người lui ra xa nhìn trước mắt mình nữ tử xa lạ không hề quen biết hắn trong lòng vạn phần nghi hoặc.
“Ngươi là ai.” Chỉ tay vào người nàng Tần Trạch hỏi.
Gương mặt Tần Trạch có phần nóng lên khi thấy cái kia gọi A Thuyên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, hắn vội mở miệng:
“Ngươi đứng đó ta có vài chuyện muốn hỏi không được đến đây nếu không t…ta.”
Dù A Thuyên có chút khó hiểu những hành động có chút quá khích này của thiếu gia, nàng nhẹ giọng đáp: “Thiếu gia hôm qua lại uống quá chén rồi ta là A Thuyên nha hoàn của ngài.” A Thuyên nói rồi muốn tiến lại gần phục thị thay mới y phục cho Tần Trạch nhưng liền bị hắn đưa tay ra ngăn nàng lại, trên gương mặt nàng lúc này là vẻ mặt sững sờ nhưng cũng không dám biểu đạt ra mặt bất giác lui lại vài bước trở về vị trí ban đầu.
Mắt thấy A Thuyên ngoan ngoãn thật sự hiểu được cử chỉ chính mình nội tâm Tần Trạch thầm nhủ:
“Trên người ta đang phát sinh chuyện quỷ gì, đây là đâu còn nữa cách ăn mặc này tựa như người phong kiến thời xưa.” Chẳng để Tần Trạch đợi lâu trong lúc trầm ngâm bỗng dưng một cổ đau nhứt từ não hải ầm ầm truyền tải, khiến hắn khuôn mặt biến sắc trở nên trắng bệch không tự chủ hai tay ôm đầu ngã lăn xuống mặt đất kêu la thảm thiết vạn phần khổ sở.
“Thiếu gia ng… ngài A Thuyên gọi người đến giúp ngài.” Âm thanh A Thuyên phát run tay chân nàng luống cuống ngồi xổm trên mặt đất muốn giữ lấy Tần Trạch không ngừng lăn qua bò lại, nhưng hắn cựa quậy mạnh khiến nàng có chút chới với tay chân mà cả hai đồng thời ngã đè lên nhau, lại nói Tần Trạch cơn đau nhức đến nhanh cũng vơi nhanh lúc này đập vào mí mắt Tần Trạch đều là xuân cảnh khiến hắn ngẩn ngơ ánh mắt sáng rực không rời sơn cảnh trong mắt mình thấy.
“Thiếu gia… thiếu gia người vẫn tốt sao.” A Thuyên run giọng dò la khi thấy Tần Trạch không còn cựa quậy mạnh nữa mà là im bất động trên thân thể của mình, nàng trong nội tâm kinh hãi nếu thiếu gia có bề nào nàng không chịu nổi cơn thịnh nộ từ lão gia lão phu nhân mất.
“Không đáng ngại.” Cảm giác mềm mại thân nhiệt A Thuyên truyền đến theo bản năng khiến Tần Trạch thốt lên, bỗng dưng hắn nghe nàng thất thanh một tiếng còn hắn đã bị đẩy ngã sang bên cạnh.
A Thuyên vừa thẹn vừa giận ngón tay nhỏ xinh trực chỉ vào mặt Tần Trạch, vẻ mặt Tần Trạch hơi lo lắng nhìn khẩu hình A Thuyên hắn đoán ra là sắp nổi trận lôi đình, nhưng đến cùng trước ánh mắt ngạc nhiên Tần Trạch, nàng không có mắng hắn mà trên gương mặt A Thuyên ửng hồng vô cùng đẹp tựa như lửa giận đè nén mà không được phát tiết tạo thành không phải do vừa rồi nàng bị hắn chiếm tiện nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.