Tinh Lộ Hoá Tiên

Chương 3: Trêu Chọc

Quý Sinh

07/11/2024

Thấy nàng trên gương mặt vẫn căng thẳng ánh mắt tựa biết nói trong veo mà ủy khuất Tần Trạch thấy trong lòng quái dị một trận, vô thức đưa tay tới muốn ôm nàng vào lòng nhưng còn chưa kịp ôm thì đã bị nàng tránh khỏi.

“Kh…không được thiếu gia người đã nói không động đến tỳ nữ sao!” Âm thanh A Thuyên run rẩy lại có chút cứng rắn, nàng đứng đó nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu. Vì nàng nội tâm rất sợ Tần Trạch lỡ đâu nói gì đó làm phật lòng vị thiếu gia nàng thật sự không biết phải làm sao mới phải, nàng biết vị thiếu gia này trăng hoa ghẹo nguyệt hơn nữa là tay ăn chơi nổi danh hoa lâu.

Tần Trạch bị hớ nên bất giác da mặt nóng lên có chút sượng trận đưa tay phủi sơ qua y phục trên người đứng lên thoáng cái sắc mặt âm trầm xuống không hề dễ nhìn, hắn vốn chỉ muốn chữa quê trước nữ nhưng lọt vào mắt A Thuyên cử chỉ này chẳng khác nào đang phán tội cho nàng mà không nhịn được toàn thân run rẩy, khiến Tần Trạch nội tâm hơi bất ngờ đôi chút nàng vẫn cung kính đứng đó không có bất kỳ động thái nào như bỏ chạy hay van xin.

“Nàng có vẻ sợ ta quá a hung danh tên hoa hoa công tử này cũng thật tốt tay dưỡng thành.” Tần Trạch tự nhủ với lòng, ánh mắt chăm chú nhìn cử chỉ A Thuyên tả hữu siết chặt đôi môi hồng nhẹ cắn đến rướm máu, với hung danh này nếu còn không lên tiếng ai biết được nàng còn làm gì tiếp theo có thể liều mạng để giữ danh giá cũng nên, trong đầu nghĩ vậy Tần Trạch hơi giãn cơ mặt trở về bình thường, trong đầu hắn loé lên một ý nghĩ nhấc chân ghé sát lại gần khuôn mặt trắng nõn có chút hồng thấu còn chưa tan do sự cố ban nãy.

Tần Trạch nổi hứng trêu đùa nàng một phen vì thế trên miệng treo nụ cười tà tà hỏi:

“Ngươi sợ bổn thiếu gia lắm sao!” Âm thanh như sét đánh làm A Thuyên nội tâm tựa bị trời váng một cú, nàng không tự chủ lui một bước khẽ lắc đầu tựa biểu đạt thay lời nói, nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong tầm mắt Tần Trạch, hắn cười thầm trong bụng cô nương này thật là đã sợ thành mức này còn cứng rắn.

“Vậy sao… đến đây phục thị bổn thiếu gia chắc ngươi rõ ràng hơn ta bây giờ là canh mấy nếu lỡ thời của ta ngươi cái tỳ nữ này không chịu nổi.” Từng lời nhẹ nhàng như lông vũ phấp phới trong gió mà Tần Trạch nói ra, đổi lại vào tai A Thuyên như cục tạ vạn cân nàng nội tâm không ngừng giãy giụa nếu không làm ai biết tên lưu manh này còn làm ra chuyện gì đối với mình, nếu làm chắc chắn mình sẽ bị hắn chiếm tiện nghi, nàng xoắn xuýt suy nghĩ mà rối rắm tay chân cả lên hai đùi thon nàng liên tục chà xát lên nhau tạo lên khung cảnh phi thường kỳ quặc Tần Trạch nếu là người khác đi vào còn lầm tưởng nàng đang nín nhịn a cái kia đại tiện.

“Còn không đến vậy thì bổn thiếu gia tự mình đến…” Âm thanh Tần Trạch lần nữa vang lên bên tai khiến A Thuyên bị đánh gãy khỏi suy nghĩ, nàng giật mình rồi khẽ thở dài một hơi dưới mí mắt điều ngấn lệ, dùng mắt đáng thương nhìn bên kia Tần Trạch sớm ngồi đầu giường nhìn mình với ánh mắt mê đắm như điếu đổ khiến nội tâm nàng nguội lạnh nàng muốn thỉnh cầu hắn bỏ qua cũng phải sởn gai ốc thu hồi ánh mắt, A Thuyên tự nhủ với lòng xem như bị chó cắn một miếng thịt, nhìn lại vị thiếu gia này không phải không tuấn tú mà lại rất là đằng khác, rất khó để nữ nhân nào khước từ hắn từ cái nhìn đầu tiên, sở dĩ nàng dè chừng hắn là do tỷ tỷ luôn nhắc nhở vạn lần không được để thiếu gia có cơ hội thân cận, tỷ tỷ kể lể đủ thứ đại khái nếu thất thân cho hắn nàng sẽ có kết cục như thế nào rất thảm khóc, không bởi vì tỷ tỷ mà trước giờ luôn được các thị nữ khác nhắc nhở không được tiếp xúc quá lâu với vị thiếu gia này.

A Thuyên trong lòng kêu khổ một tiếng nàng chẳng còn biện pháp nào, suy cho cùng nếu nàng được lọt vào mắt xanh vị thiếu gia cũng rất tốt vậy thì cứ cho định mệnh an bài, nghĩ vậy nàng mạnh dạn hơn bước chân vững chãi tiến lại gần đầu giường, còn chưa tới trên gương mặt A Thuyên hiện lên vẻ hốt hoảng cảm thấy từ cổ tay mình truyền đến lực đạo mạnh mẽ quật nàng nằm xuống, muốn cự quậy cũng khó mà tránh thoát thì ra Tần Trạch thấy nàng do dự đứng đó mãi không tiến tới thì đã bắt lấy cổ tay nàng quật nàng ngã tựa đầu lên 2 đùi lớn của mình.



“Được rồi ta chỉ đùa, đừng sợ, dù sao ta cũng sẽ không làm gì ngươi a.” Tần Trạch cười khổ mà nói, hắn trong lòng dở khóc dở cười khi thấy nàng nhắm chặt mắt tựa như cam chịu số phận bị hắn cường đoạt. Hắn nhẹ đỡ thắt eo cho nàng ngồi vững bên cạnh mình, hơn ai hết A Thuyên làm sao không cảm nhận được cánh tay hắn nhúng chàm da thịt mình, nàng căng cứng cả người không dám rục rịch nhắm chặt mắt vốn không tin lời xảo trá hắn nói, nhưng khi cảm nhận được hắn không còn động tay chân trên người của mình nàng mới hé mí mắt ra thì thấy hắn đã cách một khoản với mình hắn mỉm cười hoà ái nhìn chính mình tựa như con thỏ nàng kinh hoảng lùi ra xa giữ khoản cách với Tần Trạch.

Nhìn dung mạo trước mắt trong tiềm thức Tần Trạch thoáng qua một hình bóng nữ tử như khuôn đúc với nàng trước mắt hắn từng mảng ký ức lật đi lại như trang sách tái hiện sống động theo hắn ký ức nàng này A Cửu người trực tiếp giết hắn.

Gạt bỏ ký ức trở về thực tại hắn lập tức quay qua mở miệng hỏi:

“Um nha đầu thối A Cửu là gì của ngươi.” Nghe được Tần Trạch hỏi, trong ánh mắt A Thuyên loé lên kinh nghi bất định rất nhanh che giấu đi Tần Trạch thấy tình cảm này nội tâm thở dài ngao ngán phục sát đất nàng rồi.

“Nàng là tỷ tỷ của tỳ nữ.” A Thuyên lạnh lẹ đáp, cũng không dấu giếm thân phân tỷ muội giữa hai người, sợ chậm trễ sẽ khiến hắn sinh giận mà trêu ghẹo mình nụ cười kia còn đáng sợ hơn lúc khóc nàng không muốn thể nghiệm lần nào trong đời.

“Là như vậy sao.” Lẩm bẩm một mình Tần Trạch trên gương mặt hắn hiện vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi, vốn dĩ hắn có câu hỏi ngờ nghệch vì là thân chủ cái xác này chết rồi, hắn là người xuyên không mà lại đúng là nhân viên IT chết bất đắc kỳ tử kia không ai vào đây.

Ngay lúc A Thuyên vô thanh vô tức muốn ly khai gian phòng tìm đến thị nữ khác để phục thị Tần Trạch, bỗng âm thanh Tần Trạch lần nữa truyền đến:

“Ngươi đi đâu, tới kia lấy một kiện phong thư, bút lông, hộp mực, đèn nến đem tới đây cho ta.” Nghe giọng điệu Tần Trạch nghiêm nghị trong lòng A Thuyên hoảng loạn vô thức quay người lại lọ mọ đi tìm đồ vật hắn cần ngay lập tức mà không cần hỏi hắn cần thứ đó để dùng vào việc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Lộ Hoá Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook