Chương 6
Ltthư27
25/11/2024
Từ hôm được mời trà đến nay thời gian đã qua nhanh.
Ái Thương cũng không thấy hắn xuất hiện.
Trong lại nghĩ: " Dù sao người ta là giám đốc lớn, bận rộn nhiều việc. Mời cô uống trà đã quá nghĩa khí rồi."
Cô vẫn tập trung làm việc của mình, sự nổ lực của mấy tháng qua cũng giúp cô trang trải cuộc sống nhiều.
Sau khi đóng tiền học cho em trai, cô cũng đăng ký khoá học năng khiếu cho cậu. Từ nhỏ Thiên Nhân đã có khiếu âm nhạc. Ở nhà có cây guitar thường hay đánh đàn ở trường rồi ở nhà. Cô biết cậu bé cũng thích học piano, từ nhỏ mỗi lần đi ngang tiệm đàn hay nơi nào có piano.
Thiên Nhân luôn đứng lại ngắm nhìn nó, ngón tay cũng đánh mấy nốt đàn cho đỡ ghiền. Do gia cảnh không mấy khá giả, cậu bé cũng không dám nói ra.
Sợ cô sẽ vất vả vì cậu, nên lúc nào cũng giữ trong lòng.
Giá cả để học môn đó lại không rẻ, học ở trung tâm thì có đàn để luyện, còn ở nhà thì không có cái nào. Sau đó cô cũng lựa chon chiếc đàn giá cả phù hợp mà chi trả nổi.
Sáu tháng làm việc, cô chăm chỉ đạt kpi nhận được hoa hồng doanh thu khá nhiều. Bình thường lại không có thói quen ăn sài nhiều. Dư cũng nhiều, khoá học sắp tới và đàn nằm trong khả năng cô có thể lo.
Bữa cơm chiều tại nhà, Á Ly thông báo đã đăng ký giúp cậu khoá học đàn piano ở trung tâm.
Thiên Nhân không chịu: " Chị mình hủy đăng ký đi được không, học cái đấy tốn kém lắm."
Cậu ngày thường không có tính đua đòi thiệt hơn. Nhất quyết muốn lấy tiền lại, mong chị mình dùng tiền đó lo cho bản thân.
Ái Thương hiểu hết nhưng cô chỉ có người em trai duy nhất này thôi, những thứ cô không có. Cô muốn em trai phải sống tốt hơn mình.
" Em yên tâm đi chị lo được mà, em học 3 tháng hè thôi. Nếu không được thì mình nghỉ chẳng sao."
" Với lại chị sẽ mua đàn đặt ở nhà, sau này em đánh đàn cho chị nghe nè."
" Học xong còn chỉ lại cho chị nữa, chị cũng muốn học. Nhưng thời gian không đủ "
Chấn an cho cậu em hiểu rằng chị có thể lo được. Nói chuyện cả lúc lâu, cậu cũng chịu đi học.
" Em sẽ học thật tốt, chị yên tâm đi chị hai."
Ái Thương vui mừng cười tươi rói, đôi mắt cũng híp híp lại nhìn cậu. Em trai luôn nghe lời cô nhất, rất ngoan ngoãn.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho cậu, Ái Thương miệt mài làm việc. Khách hàng ruột thường xuyên đến mua hàng, đều được cô đón tiếp. Ai cũng quý về sự nhiệt tình của cô.
Chăm chỉ tiếp khách, tư vấn thật lòng giúp khách chọn được trang phục, ăn mặt. Đến nổi đã có lượng khách quen riêng mình. Doanh số nhờ thế tăng lên nhiều.
Thời tiết tiết mùa hè nóng bức, dù đã về lúc chiều nhưng vẫn ấm bức. Ái Thương về nhà, vừa mở cửa trong nhà đã tối đen chẳng có đèn đóm gì cả. Tay nhấn ở công tắc, đèn trần nhà cũng không sáng.
" Haizzz cúp điện rồi." Vừa nói tay cũng bật đèn pin điện thoại bước đi tìm đèn cầy, giữa xung quanh tối đen chỉ có ánh sáng phát ra trên tay cô.
Ái Thương đốt đèn cầy thắp sáng, chiếu sáng một góc nhà. Nhìn thời gian trên điện thoại, thời gian vẫn còn sớm. Em trai vẫn chưa học đàn về.
Cô loay hoay nấu ăn, đến lúc cậu về thì cũng vừa nấu xong. Dọn món ra bàn, thắp thêm ngọn đèn ở bàn ăn.
" Dạo này em học sao rồi, được không." ngày thường thời gian ăn cơm, cô mới có thời gian hỏi thăm về cậu em trai này.
" Dạ học được lắm chị, dễ hiểu lắm."
Thiên Nhân gắp món sang chén chị hai, miệng cười tươi.
Tới lúc khuya thì trong nhà mới có điện, thời gian mà ai cũng ngủ vì ngày mai họ còn phải đi làm. Chỉ riêng Ái Thương vẫn như một tính toán số tiền đã làm được, trừ khoản học thêm đàn, tiền trường lớp của em trai và tiền sinh hoạt của cả hai chị em.
Cân đo đong đếm thì tiền dư là khoảng rất ít, phải để dành khá lâu mới nhiều. May mắn là nhà không mắc nợ, hay thuê trọ. Khi đó cha mẹ mất để nhà lại cho chị em cô. Đỡ được phần nào trong cuộc sống.
Thấy đã trễ cô mới ngừng suy nghĩ, đi ngủ để sáng thức mới nổi.
Hôm nay thông báo, cửa hàng sẽ tổ chức tiệc nội bộ. Có mấy cửa hàng gần chi nhánh đi cùng đông vui.
Ái Thương lại chìm vào suy nghĩ, lúc đầu đã tính tiết kiệm. Tổ chức tiệc như vậy, nói đi nói lại mình làm ở cửa hàng thời trang không thể xuề xòa được.
Từ chối thì chẳng được, nhưng để mua một bộ đồ hay cái túi thì quá đắt. Dù sao cô cũng không có thói quen đi chơi, uổng phí lắm.
Lướt trên mạng, chơi chơi thì lướt ngang một trang thuê đồ. Ái Thương nhấn vào trang xem thử, có quá nhiều trang phục phù hợp đẹp mắt.
Suy nghĩ một hồi, dù sao ngày thường mình chẳng đi chơi. Quần áo mới cũng không cần mua thêm, cứ thuê đại một bộ là được.
Đến hôm buổi tiệc, trên người mặc một cây đen, đầm dây dài hơi xoè nhẹ, tóc búi gọn. Không quá nổi bật, nhưng để thuê trang phục này cũng không rẻ.
Cô đứng trước sảnh tay cầm thiệp, đi vào trong phòng tiệc. Trước khi vào được người khác đeo vòng kí hiệu.
Nhìn khung cảnh trước mặt xa hoa, cả cái đèn chùm trên đầu cũng to, làm bằng pha lê sáng trưng lấp lánh. Dưới chân chiếc thảm to màu xanh dương hoạ tiết thêu hoa lá.
Chân nhỏ bước đi xung quanh, xem cảnh đẹp trong phòng. Bước đến chỗ dãy bàn buffet, bàn tay đưa ra cầm ly Panacottta lên ăn.
Nhìn mọi người xung quanh, hôm nay ai cũng mặc đẹp. Mắt ngó tìm kiếm đồng nghiệp quen ở đâu, chưa thấy được ai. Thì kế bên có dáng người cao ráo bước lại.
Ái Thương cũng không thấy hắn xuất hiện.
Trong lại nghĩ: " Dù sao người ta là giám đốc lớn, bận rộn nhiều việc. Mời cô uống trà đã quá nghĩa khí rồi."
Cô vẫn tập trung làm việc của mình, sự nổ lực của mấy tháng qua cũng giúp cô trang trải cuộc sống nhiều.
Sau khi đóng tiền học cho em trai, cô cũng đăng ký khoá học năng khiếu cho cậu. Từ nhỏ Thiên Nhân đã có khiếu âm nhạc. Ở nhà có cây guitar thường hay đánh đàn ở trường rồi ở nhà. Cô biết cậu bé cũng thích học piano, từ nhỏ mỗi lần đi ngang tiệm đàn hay nơi nào có piano.
Thiên Nhân luôn đứng lại ngắm nhìn nó, ngón tay cũng đánh mấy nốt đàn cho đỡ ghiền. Do gia cảnh không mấy khá giả, cậu bé cũng không dám nói ra.
Sợ cô sẽ vất vả vì cậu, nên lúc nào cũng giữ trong lòng.
Giá cả để học môn đó lại không rẻ, học ở trung tâm thì có đàn để luyện, còn ở nhà thì không có cái nào. Sau đó cô cũng lựa chon chiếc đàn giá cả phù hợp mà chi trả nổi.
Sáu tháng làm việc, cô chăm chỉ đạt kpi nhận được hoa hồng doanh thu khá nhiều. Bình thường lại không có thói quen ăn sài nhiều. Dư cũng nhiều, khoá học sắp tới và đàn nằm trong khả năng cô có thể lo.
Bữa cơm chiều tại nhà, Á Ly thông báo đã đăng ký giúp cậu khoá học đàn piano ở trung tâm.
Thiên Nhân không chịu: " Chị mình hủy đăng ký đi được không, học cái đấy tốn kém lắm."
Cậu ngày thường không có tính đua đòi thiệt hơn. Nhất quyết muốn lấy tiền lại, mong chị mình dùng tiền đó lo cho bản thân.
Ái Thương hiểu hết nhưng cô chỉ có người em trai duy nhất này thôi, những thứ cô không có. Cô muốn em trai phải sống tốt hơn mình.
" Em yên tâm đi chị lo được mà, em học 3 tháng hè thôi. Nếu không được thì mình nghỉ chẳng sao."
" Với lại chị sẽ mua đàn đặt ở nhà, sau này em đánh đàn cho chị nghe nè."
" Học xong còn chỉ lại cho chị nữa, chị cũng muốn học. Nhưng thời gian không đủ "
Chấn an cho cậu em hiểu rằng chị có thể lo được. Nói chuyện cả lúc lâu, cậu cũng chịu đi học.
" Em sẽ học thật tốt, chị yên tâm đi chị hai."
Ái Thương vui mừng cười tươi rói, đôi mắt cũng híp híp lại nhìn cậu. Em trai luôn nghe lời cô nhất, rất ngoan ngoãn.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho cậu, Ái Thương miệt mài làm việc. Khách hàng ruột thường xuyên đến mua hàng, đều được cô đón tiếp. Ai cũng quý về sự nhiệt tình của cô.
Chăm chỉ tiếp khách, tư vấn thật lòng giúp khách chọn được trang phục, ăn mặt. Đến nổi đã có lượng khách quen riêng mình. Doanh số nhờ thế tăng lên nhiều.
Thời tiết tiết mùa hè nóng bức, dù đã về lúc chiều nhưng vẫn ấm bức. Ái Thương về nhà, vừa mở cửa trong nhà đã tối đen chẳng có đèn đóm gì cả. Tay nhấn ở công tắc, đèn trần nhà cũng không sáng.
" Haizzz cúp điện rồi." Vừa nói tay cũng bật đèn pin điện thoại bước đi tìm đèn cầy, giữa xung quanh tối đen chỉ có ánh sáng phát ra trên tay cô.
Ái Thương đốt đèn cầy thắp sáng, chiếu sáng một góc nhà. Nhìn thời gian trên điện thoại, thời gian vẫn còn sớm. Em trai vẫn chưa học đàn về.
Cô loay hoay nấu ăn, đến lúc cậu về thì cũng vừa nấu xong. Dọn món ra bàn, thắp thêm ngọn đèn ở bàn ăn.
" Dạo này em học sao rồi, được không." ngày thường thời gian ăn cơm, cô mới có thời gian hỏi thăm về cậu em trai này.
" Dạ học được lắm chị, dễ hiểu lắm."
Thiên Nhân gắp món sang chén chị hai, miệng cười tươi.
Tới lúc khuya thì trong nhà mới có điện, thời gian mà ai cũng ngủ vì ngày mai họ còn phải đi làm. Chỉ riêng Ái Thương vẫn như một tính toán số tiền đã làm được, trừ khoản học thêm đàn, tiền trường lớp của em trai và tiền sinh hoạt của cả hai chị em.
Cân đo đong đếm thì tiền dư là khoảng rất ít, phải để dành khá lâu mới nhiều. May mắn là nhà không mắc nợ, hay thuê trọ. Khi đó cha mẹ mất để nhà lại cho chị em cô. Đỡ được phần nào trong cuộc sống.
Thấy đã trễ cô mới ngừng suy nghĩ, đi ngủ để sáng thức mới nổi.
Hôm nay thông báo, cửa hàng sẽ tổ chức tiệc nội bộ. Có mấy cửa hàng gần chi nhánh đi cùng đông vui.
Ái Thương lại chìm vào suy nghĩ, lúc đầu đã tính tiết kiệm. Tổ chức tiệc như vậy, nói đi nói lại mình làm ở cửa hàng thời trang không thể xuề xòa được.
Từ chối thì chẳng được, nhưng để mua một bộ đồ hay cái túi thì quá đắt. Dù sao cô cũng không có thói quen đi chơi, uổng phí lắm.
Lướt trên mạng, chơi chơi thì lướt ngang một trang thuê đồ. Ái Thương nhấn vào trang xem thử, có quá nhiều trang phục phù hợp đẹp mắt.
Suy nghĩ một hồi, dù sao ngày thường mình chẳng đi chơi. Quần áo mới cũng không cần mua thêm, cứ thuê đại một bộ là được.
Đến hôm buổi tiệc, trên người mặc một cây đen, đầm dây dài hơi xoè nhẹ, tóc búi gọn. Không quá nổi bật, nhưng để thuê trang phục này cũng không rẻ.
Cô đứng trước sảnh tay cầm thiệp, đi vào trong phòng tiệc. Trước khi vào được người khác đeo vòng kí hiệu.
Nhìn khung cảnh trước mặt xa hoa, cả cái đèn chùm trên đầu cũng to, làm bằng pha lê sáng trưng lấp lánh. Dưới chân chiếc thảm to màu xanh dương hoạ tiết thêu hoa lá.
Chân nhỏ bước đi xung quanh, xem cảnh đẹp trong phòng. Bước đến chỗ dãy bàn buffet, bàn tay đưa ra cầm ly Panacottta lên ăn.
Nhìn mọi người xung quanh, hôm nay ai cũng mặc đẹp. Mắt ngó tìm kiếm đồng nghiệp quen ở đâu, chưa thấy được ai. Thì kế bên có dáng người cao ráo bước lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.