Chương 42:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Xuân Mai đưa Hứa Ngạn Khanh và Quế Hỷ ra ngoài, trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Đêm thu đã khuya, gió nhẹ lành lạnh luồn qua cửa sổ, thổi ánh nến lắc tới lắc lui, bóng người cũng đung đưa qua lại.
Má Lý mang hoành thánh chiên và canh tiết vịt, cả đũa và muôi múc canh bày lại ra bàn. Mẹ Hứa thấy ngón tay cái của bà ta đưa cả vào trong bát canh, lười mắng người, đẩy bát canh xa ra, gắp lên một miếng hoành thánh.
Ăn mà lòng cũng không yên, chợt lẩm bẩm: "Đứa đào kép Quế Hỷ đó thì có gì tốt? Ngoài mặt mũi mị hoặc quyến rũ, ngực không lớn, hông quá nhỏ, cái mông cũng chẳng tròn, bàn chân thì to, so với cô Tạ Phương đã gặp lần trước, kém cả ngàn dặm... trái lại để con trai cả được hời. Đứa đào hát kia nhìn khôn khéo, sợ là hằng ngày đã quen diễn kịch làm trò, chẳng thể nói một câu thật lòng... Ngạn Khanh cũng ra đời hiểu chuyện rồi, sao lại có ý với cô ta được? Má Lý?" Chợt nâng cao giọng: "Má Lý!"
Má Lý đang nắm tay thất thần, nghĩ đến chén canh tiết vịt kia, sau khi hầu hạ Bà lớn xong sẽ bưng đến nhà bếp đun sôi sùng sục, thêm thìa giấm gạo khử mùi tanh. Bà ta là người Sơn Đông, có thể ăn cay, nên tiện tay sẽ bỏ thêm mấy giọt dầu ớt đỏ.
Bà ta vội lấy lại tinh thần, cười theo: "Là đứa đào hát có số mạng tốt, gặp họa được phúc, nhờ có Tam gia tác thành!"
"Sao bà già rồi mà còn không biết giữ mồm giữ miệng." Mặt mẹ Hứa âm trầm: "Lại có chuyện gì với Ngạn Hòe thì sao, thanh danh của nó bị các người ở sau lưng nhai đi nhai lại làm hỏng hết."
Giận đến nỗi hoành thánh cũng không ăn, kêu Xuân Mai bưng nước rửa mặt tới.
Má Lý ngượng ngùng thu dọn chén đũa, lui ra bên ngoài tấm mành cửa, nhìn mấy cái hoành thánh còn thừa lại trên đĩa, nghĩ nghĩ sẽ dùng dầu chiên lại cho thơm, lại uống thêm hai chén rượu, bước chân nhanh nhẹn hẳn lên.
Việc lấy vợ bé của Ngạn Khanh, mẹ Hứa vô tình để lộ ra, làm cho có lệ rồi đưa vào động phòng là được, năm ấy Ngạn Hòe chẳng qua cũng chỉ được như vậy.
Ai biết báo chí khắp thành lại đăng câu chuyện phong lưu này, người quen hay chẳng mấy thân, có chút dây mơ rễ má muốn kết quan hệ, quà mừng lớn nhỏ mỗi ngày như nước chảy, liên tiếp không ngừng đưa tới phủ. Mẹ Hứa nhìn mà tâm hoảng ý loạn, đi hỏi Ngạn Khanh phải làm thế nào cho phải?
Hứa Ngạn Khanh suy nghĩ một chút rồi cười nói, vậy đành phiền mẹ làm mấy bàn tiệc đơn giản đãi khách, có Tri phủ Chu đại nhân muốn mang theo mấy viên quan thân thiết tới uống rượu mừng.
Mẹ Hứa nghe thấy đau cả não, chỗ nào là làm mấy bàn tiệc đơn giản hả? Nơi này thêm một chút, nơi kia tăng một ít, làm tới làm lui đến cuối chẳng như cưới chính thê rước vợ cả hay sao?
-
Hứa Ngạn Khanh uống rượu mừng xong trở về viện của mình, phòng tân hôn chính là căn phòng anh đang ở. Lúc đi ngang qua phòng anh cả Ngạn Chiêu, trùng hợp Phùng thị từ trong bước ra, thấy anh thì kéo qua một bên, trước là chúc mừng sau lại nhỏ nhẹ nói: "Vừa nãy mấy bà mấy cô ở trong phòng làm loạn huyên náo, tôi đã đuổi đi rồi, bảo người hầu lấy nước giúp cô ấy rửa mặt." Chị ta dừng một chút rồi tiếp tục: "Cô dâu da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, có mấy lời hơi khó nói, anh cả chú bảo tôi hướng dẫn mấy câu. Buổi đêm lúc động phòng, có gấp đi nữa cũng phải nhớ đến tấm khăn trắng kia, trinh tiết của con gái đều ở trên đó. Trong phủ nhiều quy củ nặng nề nghiêm khắc, nếu có chút bất trắc nào, cuộc sống sau này của cô ấy cũng không tốt đẹp được."
Nói xong lời này, Phùng thị mặt đỏ tới tận mang tai.
Hứa Ngạn Khanh nói lời cảm ơn, chắp tay sau lưng như có điều suy nghĩ, đi tới trước cửa phòng mình. Trên cửa dán chữ Hỷ đỏ thẫm viền vàng, bên tai còn nghe được tiếng pháo lách tách đì đùng từ nơi rất xa.
Biết rõ đối với cô bé kia, đây chẳng qua chỉ là lên sân khấu hát một điệu tài tử giai nhân, thật ra với anh cũng là như vậy.
Nhưng rồi chẳng biết tại sao, đôi mắt anh quan sát hỉ bào đỏ thẫm mặc trên người, lại chợt có chút cảm giác rất vui mừng.
Lời tác giả: Tôi tự đánh mặt mình, xin tha thứ. Ngày mai nếu vẫn không có thịt tác giả sẽ treo bút không viết nữa...
Đêm thu đã khuya, gió nhẹ lành lạnh luồn qua cửa sổ, thổi ánh nến lắc tới lắc lui, bóng người cũng đung đưa qua lại.
Má Lý mang hoành thánh chiên và canh tiết vịt, cả đũa và muôi múc canh bày lại ra bàn. Mẹ Hứa thấy ngón tay cái của bà ta đưa cả vào trong bát canh, lười mắng người, đẩy bát canh xa ra, gắp lên một miếng hoành thánh.
Ăn mà lòng cũng không yên, chợt lẩm bẩm: "Đứa đào kép Quế Hỷ đó thì có gì tốt? Ngoài mặt mũi mị hoặc quyến rũ, ngực không lớn, hông quá nhỏ, cái mông cũng chẳng tròn, bàn chân thì to, so với cô Tạ Phương đã gặp lần trước, kém cả ngàn dặm... trái lại để con trai cả được hời. Đứa đào hát kia nhìn khôn khéo, sợ là hằng ngày đã quen diễn kịch làm trò, chẳng thể nói một câu thật lòng... Ngạn Khanh cũng ra đời hiểu chuyện rồi, sao lại có ý với cô ta được? Má Lý?" Chợt nâng cao giọng: "Má Lý!"
Má Lý đang nắm tay thất thần, nghĩ đến chén canh tiết vịt kia, sau khi hầu hạ Bà lớn xong sẽ bưng đến nhà bếp đun sôi sùng sục, thêm thìa giấm gạo khử mùi tanh. Bà ta là người Sơn Đông, có thể ăn cay, nên tiện tay sẽ bỏ thêm mấy giọt dầu ớt đỏ.
Bà ta vội lấy lại tinh thần, cười theo: "Là đứa đào hát có số mạng tốt, gặp họa được phúc, nhờ có Tam gia tác thành!"
"Sao bà già rồi mà còn không biết giữ mồm giữ miệng." Mặt mẹ Hứa âm trầm: "Lại có chuyện gì với Ngạn Hòe thì sao, thanh danh của nó bị các người ở sau lưng nhai đi nhai lại làm hỏng hết."
Giận đến nỗi hoành thánh cũng không ăn, kêu Xuân Mai bưng nước rửa mặt tới.
Má Lý ngượng ngùng thu dọn chén đũa, lui ra bên ngoài tấm mành cửa, nhìn mấy cái hoành thánh còn thừa lại trên đĩa, nghĩ nghĩ sẽ dùng dầu chiên lại cho thơm, lại uống thêm hai chén rượu, bước chân nhanh nhẹn hẳn lên.
Việc lấy vợ bé của Ngạn Khanh, mẹ Hứa vô tình để lộ ra, làm cho có lệ rồi đưa vào động phòng là được, năm ấy Ngạn Hòe chẳng qua cũng chỉ được như vậy.
Ai biết báo chí khắp thành lại đăng câu chuyện phong lưu này, người quen hay chẳng mấy thân, có chút dây mơ rễ má muốn kết quan hệ, quà mừng lớn nhỏ mỗi ngày như nước chảy, liên tiếp không ngừng đưa tới phủ. Mẹ Hứa nhìn mà tâm hoảng ý loạn, đi hỏi Ngạn Khanh phải làm thế nào cho phải?
Hứa Ngạn Khanh suy nghĩ một chút rồi cười nói, vậy đành phiền mẹ làm mấy bàn tiệc đơn giản đãi khách, có Tri phủ Chu đại nhân muốn mang theo mấy viên quan thân thiết tới uống rượu mừng.
Mẹ Hứa nghe thấy đau cả não, chỗ nào là làm mấy bàn tiệc đơn giản hả? Nơi này thêm một chút, nơi kia tăng một ít, làm tới làm lui đến cuối chẳng như cưới chính thê rước vợ cả hay sao?
-
Hứa Ngạn Khanh uống rượu mừng xong trở về viện của mình, phòng tân hôn chính là căn phòng anh đang ở. Lúc đi ngang qua phòng anh cả Ngạn Chiêu, trùng hợp Phùng thị từ trong bước ra, thấy anh thì kéo qua một bên, trước là chúc mừng sau lại nhỏ nhẹ nói: "Vừa nãy mấy bà mấy cô ở trong phòng làm loạn huyên náo, tôi đã đuổi đi rồi, bảo người hầu lấy nước giúp cô ấy rửa mặt." Chị ta dừng một chút rồi tiếp tục: "Cô dâu da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, có mấy lời hơi khó nói, anh cả chú bảo tôi hướng dẫn mấy câu. Buổi đêm lúc động phòng, có gấp đi nữa cũng phải nhớ đến tấm khăn trắng kia, trinh tiết của con gái đều ở trên đó. Trong phủ nhiều quy củ nặng nề nghiêm khắc, nếu có chút bất trắc nào, cuộc sống sau này của cô ấy cũng không tốt đẹp được."
Nói xong lời này, Phùng thị mặt đỏ tới tận mang tai.
Hứa Ngạn Khanh nói lời cảm ơn, chắp tay sau lưng như có điều suy nghĩ, đi tới trước cửa phòng mình. Trên cửa dán chữ Hỷ đỏ thẫm viền vàng, bên tai còn nghe được tiếng pháo lách tách đì đùng từ nơi rất xa.
Biết rõ đối với cô bé kia, đây chẳng qua chỉ là lên sân khấu hát một điệu tài tử giai nhân, thật ra với anh cũng là như vậy.
Nhưng rồi chẳng biết tại sao, đôi mắt anh quan sát hỉ bào đỏ thẫm mặc trên người, lại chợt có chút cảm giác rất vui mừng.
Lời tác giả: Tôi tự đánh mặt mình, xin tha thứ. Ngày mai nếu vẫn không có thịt tác giả sẽ treo bút không viết nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.