Tình Yêu Của Hứa Nhị Gia

Chương 43:

Đại Cô Nương Lãng

16/09/2024

Không có ngọn đèn nào, chỉ có hai cây nến long phượng lớn đang cháy sáng rực rỡ, miệng lò hương phun ra từng vòng Long Tiên Hương, hòa lẫn ánh trăng trắng lạnh ngoài cửa sổ, bên trong phòng chìm ngập màu khói xanh mênh mông.

Cái giường lúc trước của anh quá nhỏ, mẹ Hứa đặc biệt mua một chiếc giường mới chế tạo ở Nam Kinh, gỗ lê vàng chạm khắc, rộng rãi thoáng đãng như một gian phòng. Bậc bước lên, tủ đầu giường, tay vịn trổ hoa, tấm bình phong nạm cẩn đều có đủ. Bên ngoài có bàn trang điểm, thùng như ý*, trong giường treo màn trướng uyên ương nghịch nước đỏ thẫm, lúc này đang được thả xuống nhẹ đung đưa, chiếc móc bạc treo rèm trống rỗng.

(*thùng như ý: là cái bô để đi vệ sinh ạ.)

Hứa Ngạn Khanh nhìn về phía mặt bàn, có bày mấy mâm táo quế mật, đậu phộng, hạt sen, quả cát tường, một bầu rượu cổ dài xanh xanh, hai bên tay cầm bọc tua rua đỏ. Hai chiếc chén sứ, một trống trơn, một cái trên miệng có vết son đỏ.

Anh cầm lấy chiếc chén đó đưa lên trước mắt, dưới đáy còn mấy giọt rượu tròn, để đến gần mũi ngửi thử, vẻ mặt khẽ biến động.

Quy củ của các gia tộc lâu đời, cưới vợ hay lấy lẽ đều là hoàng hoa khuê nữ, tuy có mẹ hoặc các bà hầu dạy dỗ chuyện phòng the, nhưng vẫn luôn ngượng ngập ngại ngần, trong lòng sợ hãi những điều chưa biết. Nếu chú rể đã từng có thông phòng hoặc hay dạo chơi chốn hoa liễu thì còn may, còn có thể thành thục mà vuốt ve, dịu dàng mà đối đãi, cũng coi như hài hòa. Nếu cũng là một người chưa biết gì, thì cũng đầy trường hợp nữ khóc nam giận phá hủy cả đêm động phòng. Nên họ đã nghĩ ra một phương pháp, bỏ thêm chút xuân dược vào rượu giao bôi để trợ giúp cho việc đó.

Hứa Ngạn Khanh buông chén rượu xuống, bước đến gần mép giường, đứng yên một chút, nhẹ gọi Quế Hỷ. Nghe được một tiếng lí nhí, anh vén màn trướng lên.

Quế Hỷ nhắm chặt hai mắt nằm trên đệm gấm, lăn qua lộn lại dường như ngủ không yên, chiếc váy cưới nhăn nhúm cuộn thành một vòng trên đùi, lộ ra hai chân thanh mảnh nhỏ nhắn. Khóa cài hoa cổ áo cũng mở ra, da thịt bên trong trắng hơn cả bông tuyết. Cô có vẻ cực kỳ khó chịu, mồ hôi trên trán dày đặc, lọn tóc đen bóng xộc xệch ẩm ướt, dính vào hai bên tai, phần tai và gò má lộ ra thì đỏ ửng, thở nhẹ hổn hển, cánh môi đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Hứa Ngạn Khanh giơ tay lên chạm vào mặt cô một cái, nóng như lò than. Anh hơi nhíu mày, đi tới lấy một chén trà lạnh, cởi giày lên giường, nâng bả vai Quế Hỷ lên, đưa tới bên miệng cô.



Quế Hỷ không biết mình bị làm sao, lúc trước các bà các cô vào trêu đùa, bắt cô uống một chén rượu. Sau đó Bà cả đuổi mọi người đi, bảo người hầu giúp cô tẩy trang rửa mặt, ôn hòa nói mấy lời chúc mừng.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, bỗng thấy như mất hồn, mê ly hoảng hốt, lửa nóng khó đè nén, cuối cùng xương cốt đều mềm nhũn không đứng nổi, lảo đảo ngã vào bên trong giường. Cô siết chặt mảnh gấm mịn màng mát lạnh vò qua xát lại, cũng sung sướng được một lúc, nhưng lát sau da thịt như bị lửa nướng, miệng khô lưỡi khô, mồ hôi đầm đìa, giãy giụa muốn đi rót trà, nhưng cả người mềm như bún thực sự không dậy nổi.

Đang lúc hoang mang đờ đẫn, chợt có người kéo cô vào ngực, bên mép chạm vào chiếc chén sứ. Cô không nhịn được đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, là đầy nước trà thơm ngào ngạt. Cô uống ừng ực hết sạch, nghe có người trầm giọng hỏi: "Còn muốn uống nữa không?"

Quế Hỷ mê man ngẩng đầu nhìn anh, phân biệt một hồi, anh mặc áo dài đỏ của chú rể, mặt mũi thanh thoát sáng sủa, lồng ngực rộng lớn cường tráng.

Lại cúi đầu nhìn mình cả người hồng trang, mới biết đây là đám cưới, cô còn thể gả cho ai...... Chỉ có thể là Đại sư huynh Kiều Ngọc Lâm thôi!

Nhất định là anh đã được thả ra từ trong cung, kiếm được tiền thưởng, chuộc thân cho cả hai người từ chỗ Kiều Tứ, cuối cùng đã kết thành một đôi phu thê cùng chung hoạn nạn. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của anh và cô.

Đáy lòng Quế Hỷ vui vẻ không thôi, chợt vươn cánh tay ôm lấy cổ sư huynh, lấy dũng khí tiến lại gần hôn lên khóe miệng anh một cái, giọng nói mềm mại thật thấp: "Em rất vui vì được gả cho anh!"

Sống lưng Hứa Ngạn Khanh chợt cứng đờ, cố gắng lờ đi vị ngọt ngào trên môi, anh vừa nghe được cái gì vậy?!

Lời tác giả: Không biết nói gì, che mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Của Hứa Nhị Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook