Chương 44:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Hồi lâu sau Quế Hỷ vẫn không được đáp lại, sư huynh vốn thanh cao lại giấu vẻ khó chịu, cô dứt khoát vượt qua cơn thẹn thùng xoay người ngồi bên hông anh, sóng mắt long lanh, cất lời như hát: "Em biết anh trách em quá kiêu căng, sắp đi rồi mà ngay cả ngực cũng không chịu cho anh nhìn. Người ta đều nói gánh hát nam trộm nữ xướng, rắn chuột một ổ, ngay cả Võ Sinh trên lưng mang cờ cũng là món hàng rách rưới. Tuy em không cha không mẹ chẳng được dạy dỗ, nhưng nguyện làm đóa sen trong đầm gần bùn mà chẳng hôi tanh, quyết giữ đến ngày cưới, mang thân trong sạch và cả tấm lòng này trao cả cho anh. Em muốn gìn giữ chính mình, anh mới có thể trân trọng em."
Hứa Ngạn Khanh như có điều gì suy nghĩ, quan sát cô, ngay cả ngực cũng không chịu cho nhìn...
"Hôm nay em sẽ làm như ý sư huynh!" Vành tai Quế Hỷ đỏ bừng, cắn cắn cánh môi, đầu ngón tay cởi khuy cài Kim Châu trên bộ đồ cưới, mở ra vạt áo bên ngoài, trong là chiếc yếm màu vàng nghệ, chỗ thêu hình uyên ương liền cánh tròn trịa phập phồng.
Sống lưng Hứa Ngạn Khanh ngả ra sau dựa vào đầu giường, mặt không cảm xúc.
Quế Hỷ giơ tay ra sau gáy tháo nút dây đỏ, yếm đào trôi tuột xuống, bầu ngực tròn đầy mềm mại không gì che giấu, giống như hai con thỏ trắng nhỏ đáng thương run run rẩy rẩy, dụ dỗ người ta muốn đặt vào trong lòng bàn tay nắn bóp vuốt ve một hồi.
Một luồng gió đêm thổi qua màn trướng chập chờn, Quế Hỷ bị cơn lạnh đánh úp bất ngờ, lặng lẽ đưa cánh tay lên che ngang trước ngực, vô cùng ngượng ngùng. Cô có thể cảm giác đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh đẹp yêu kiều đang cứng rắn nhô lên, nhưng sư huynh vẫn thờ ơ như cũ.
Là vì anh không muốn rời xa vị Cách Cách giàu sang trong Kinh thành kia sao? Hối hận vì đã cưới cô? Tại sao cô vui mừng hớn hở gả cho anh, cởi cả nửa người ra cho anh nhìn, anh lại có vẻ chẳng thiết tha gì...
Trong mắt Quế Hỷ dâng lên một dòng lệ nóng, giọng nói sụt sùi: "Sư huynh, anh không muốn sờ thử một cái sao? Em cũng không kém vị Cách Cách kia chứ..."
Con ngươi của Hứa Ngạn Khanh chợt co lại, môi mỏng khẽ nhếch cong cong lạnh lẽo. Bản tính anh gió mát trăng thanh, không hề ham nữ sắc, với Quế Hỷ cũng là như vậy, vốn muốn có phong độ của quân tử, nhưng bây giờ anh chịu đựng đủ rồi!
Sư huynh với chẳng sư huynh, muốn bị ướt ngực sao, anh tới tác thành cho cô...
Anh vươn cánh tay dài ôm lấy chiếc eo mềm mại, dùng hết sức lực dữ dằn, Quế Hỷ không chống cự nổi, khẽ hô lên nhào vào trong lồng ngực của anh. Anh lại ôm chặt lấy cô thuận thế lộn người lên trên, nháy mắt cô đã bị anh đè chặt giữa lớp đệm gấm trùng trùng.
Đệm gấm đỏ thẫm tôn lên làn da như dương chi bạch ngọc của cô, quyến rũ như mây khói phù dung. Hứa Ngạn Khanh chẳng do dự gì, ngón tay thon dài nắm lên một bên tròn trịa của cô, cúi đầu, ăn hết bầu ngực trắng bóng và cả đầu vú đang vểnh lên kia vào trong miệng.
Bầu vú bị liếm cắn, quầng nhọn bị gặm nhấm, mùi sữa ngọt thơm như có như không tràn ngập hơi thở.
Quế Hỷ vẫn còn là một cô bé, trải qua một trận như vậy, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy trước ngực tê dại đến nhũn ra, vừa ẩm ướt vừa nóng rực, còn bị cắn nhẹ hơi đau. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng không biết tại sao, lại cũng muốn anh càng dùng sức ăn liếm mạnh hơn nữa.
"A..." Quế Hỷ không nhịn được ưỡn cao sống lưng, đưa vú vào sâu trong miệng anh hơn, nhưng lại thấy hành động như vậy quá dâm đãng, kinh hoàng ôm chặt cổ Hứa Ngạn Khanh: "Sư huynh tha cho em! Đau lắm..."
Lại là sư huynh... Hứa Ngạn Khanh bốc lên lửa giận không biết từ đâu, đổi sang một bên vú khác tiếp tục gặm cắn, nghe cô rên một tiếng đau mềm mại như tiếng mèo kêu, lúc này anh mới ngẩng đầu nâng bầu ngực lên nhìn.
Cả hai bầu vú đã bị anh liếm ướt một mảnh, nhũ thịt hồng hào ướt át, đầu ngực đã sưng lên không còn hình dạng gì.
Bạn làm ăn của Hứa Ngạn Khanh là Trần Quân Nam hay chơi bời với ca kỹ đào hát, cũng chẳng ngại anh ở đó, vậy nên dáng vẻ quyến rũ của những cô gái kia anh cũng thấy được ít nhiều, cũng từng xem qua vài cuốn sách vẽ cảnh xuân.
Chỉ là chưa từng thấy ai thịt mềm non nớt, xương cốt yếu ớt như Quế Hỷ.
Lửa giận của anh trầm xuống âm u: "Ngực đã ướt rồi, còn sư huynh cái gì, không cho phép gọi sư huynh nữa!"
Hứa Ngạn Khanh như có điều gì suy nghĩ, quan sát cô, ngay cả ngực cũng không chịu cho nhìn...
"Hôm nay em sẽ làm như ý sư huynh!" Vành tai Quế Hỷ đỏ bừng, cắn cắn cánh môi, đầu ngón tay cởi khuy cài Kim Châu trên bộ đồ cưới, mở ra vạt áo bên ngoài, trong là chiếc yếm màu vàng nghệ, chỗ thêu hình uyên ương liền cánh tròn trịa phập phồng.
Sống lưng Hứa Ngạn Khanh ngả ra sau dựa vào đầu giường, mặt không cảm xúc.
Quế Hỷ giơ tay ra sau gáy tháo nút dây đỏ, yếm đào trôi tuột xuống, bầu ngực tròn đầy mềm mại không gì che giấu, giống như hai con thỏ trắng nhỏ đáng thương run run rẩy rẩy, dụ dỗ người ta muốn đặt vào trong lòng bàn tay nắn bóp vuốt ve một hồi.
Một luồng gió đêm thổi qua màn trướng chập chờn, Quế Hỷ bị cơn lạnh đánh úp bất ngờ, lặng lẽ đưa cánh tay lên che ngang trước ngực, vô cùng ngượng ngùng. Cô có thể cảm giác đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh đẹp yêu kiều đang cứng rắn nhô lên, nhưng sư huynh vẫn thờ ơ như cũ.
Là vì anh không muốn rời xa vị Cách Cách giàu sang trong Kinh thành kia sao? Hối hận vì đã cưới cô? Tại sao cô vui mừng hớn hở gả cho anh, cởi cả nửa người ra cho anh nhìn, anh lại có vẻ chẳng thiết tha gì...
Trong mắt Quế Hỷ dâng lên một dòng lệ nóng, giọng nói sụt sùi: "Sư huynh, anh không muốn sờ thử một cái sao? Em cũng không kém vị Cách Cách kia chứ..."
Con ngươi của Hứa Ngạn Khanh chợt co lại, môi mỏng khẽ nhếch cong cong lạnh lẽo. Bản tính anh gió mát trăng thanh, không hề ham nữ sắc, với Quế Hỷ cũng là như vậy, vốn muốn có phong độ của quân tử, nhưng bây giờ anh chịu đựng đủ rồi!
Sư huynh với chẳng sư huynh, muốn bị ướt ngực sao, anh tới tác thành cho cô...
Anh vươn cánh tay dài ôm lấy chiếc eo mềm mại, dùng hết sức lực dữ dằn, Quế Hỷ không chống cự nổi, khẽ hô lên nhào vào trong lồng ngực của anh. Anh lại ôm chặt lấy cô thuận thế lộn người lên trên, nháy mắt cô đã bị anh đè chặt giữa lớp đệm gấm trùng trùng.
Đệm gấm đỏ thẫm tôn lên làn da như dương chi bạch ngọc của cô, quyến rũ như mây khói phù dung. Hứa Ngạn Khanh chẳng do dự gì, ngón tay thon dài nắm lên một bên tròn trịa của cô, cúi đầu, ăn hết bầu ngực trắng bóng và cả đầu vú đang vểnh lên kia vào trong miệng.
Bầu vú bị liếm cắn, quầng nhọn bị gặm nhấm, mùi sữa ngọt thơm như có như không tràn ngập hơi thở.
Quế Hỷ vẫn còn là một cô bé, trải qua một trận như vậy, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy trước ngực tê dại đến nhũn ra, vừa ẩm ướt vừa nóng rực, còn bị cắn nhẹ hơi đau. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng không biết tại sao, lại cũng muốn anh càng dùng sức ăn liếm mạnh hơn nữa.
"A..." Quế Hỷ không nhịn được ưỡn cao sống lưng, đưa vú vào sâu trong miệng anh hơn, nhưng lại thấy hành động như vậy quá dâm đãng, kinh hoàng ôm chặt cổ Hứa Ngạn Khanh: "Sư huynh tha cho em! Đau lắm..."
Lại là sư huynh... Hứa Ngạn Khanh bốc lên lửa giận không biết từ đâu, đổi sang một bên vú khác tiếp tục gặm cắn, nghe cô rên một tiếng đau mềm mại như tiếng mèo kêu, lúc này anh mới ngẩng đầu nâng bầu ngực lên nhìn.
Cả hai bầu vú đã bị anh liếm ướt một mảnh, nhũ thịt hồng hào ướt át, đầu ngực đã sưng lên không còn hình dạng gì.
Bạn làm ăn của Hứa Ngạn Khanh là Trần Quân Nam hay chơi bời với ca kỹ đào hát, cũng chẳng ngại anh ở đó, vậy nên dáng vẻ quyến rũ của những cô gái kia anh cũng thấy được ít nhiều, cũng từng xem qua vài cuốn sách vẽ cảnh xuân.
Chỉ là chưa từng thấy ai thịt mềm non nớt, xương cốt yếu ớt như Quế Hỷ.
Lửa giận của anh trầm xuống âm u: "Ngực đã ướt rồi, còn sư huynh cái gì, không cho phép gọi sư huynh nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.