Chương 45:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Hồn vía Quế Hỷ như trôi nổi trên chín tầng mây, trước ngực tê dại sưng đau, trong lòng ngứa ngáy như bị kiến cắn, bò bò cắn cắn xuống dưới eo, đến giữa chân lại bò lăn lộn, làm nhụy hoa thành một mảnh ấm áp ẩm ướt.
Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, cả người hư không trống rỗng tới hoang mang, nửa tỉnh nửa mê, nhìn chú rể mặc hỉ phục đỏ thẫm kia mà mơ màng ngơ ngác. Là Ngọc Lâm sư huynh, lại vừa như một hình bóng nào đó, người kia là ai? Cô không thể nào nhớ nổi, suy đoán bất chợt nổi lên.
Ngọc Lâm sư huynh là đại Võ Sinh, thường để ngực và chân trần luyện công trong viện. Các sư tỷ bên khe cửa sổ che miệng cười hi hi nhìn trộm, đều nói rằng anh có bả vai rộng, sống lưng thẳng tắp, cơ bụng cứng rắn như tấm sắt, có thể đâm bay hồn vía đàn bà.
Cô nâng tay ngọc lên quấn quanh eo hẹp của chú rể, cường tráng hung mãnh đầy vẻ mạnh mẽ, cô mới thấy an lòng. Không gọi là sư huynh thì kêu là gì đây, cô thẹn thùng nũng nịu cất lời: "Anh Ngọc Lâm."
Hứa Ngạn Khanh nhếch môi cười nhạt, chẳng bằng kêu anh mút ngực còn hơn! Anh cúi đầu liếm láp cánh môi đỏ mọng: "Cô bé dâm đãng, không thể xa rời Ngọc Lâm sư huynh của em đến vậy sao?"
Quế Hỷ một lòng nịnh bợ anh: "Vâng... Không thể xa rời, không có anh em không sống nổi... Ôi..."
Tự rước lấy nhục... Hứa Ngạn Khanh có chút thẹn quá hóa giận, cắn môi không cho cô nói chuyện nữa. Anh cạy mở hàm răng trắng tinh, cuốn lấy khuấy đảo chiếc lưỡi đinh hương trơn mềm, vị ngọt thơm tràn vào khiến miệng anh ứa nước miếng, dứt khoát đút sang cho cô, nhìn cô ngoan ngoãn nuốt lấy.
Đã từng thấy dáng vẻ quật cường không cam lòng chịu thua của Quế Hỷ, dáng vẻ thản nhiên đối mặt với sự đói nghèo, dáng vẻ chờ đợi người yêu trung trinh không đổi, nhưng hóa ra còn có một vẻ mặt khác, khi bỏ xuống lòng phòng bị thế gian, cô coi anh như người kiếp này cô lệ thuộc vào, lại nhu thuận thuần phục dịu dàng đến thế.
Hứa Ngạn Khanh bỗng nhiên không còn hung dữ nữa, ôn hòa lưu luyến hôn cô thật sâu. Bàn tay lướt qua bầu ngực trơn mượt đi xuống, mơn trớn bụng nhỏ mềm mại bằng phẳng, cởi ra tấm khố lụa trắng, một bàn tay chạm vào nơi dịch nhầy trong suốt.
Anh cất tiếng cười khàn khàn, đưa dấu vết động tình này cho Quế Hỷ nhìn, thấy cô mặt mày ửng đỏ đảo mắt né tránh. Anh không thể nhịn được nữa, ngồi thẳng dậy, cởi ra hỉ phục, cởi nút thắt khố quần, phát hiện giữa mảng rừng rậm đen dày dưới bụng, con rồng khổng lồ ẩn mình trong bụi rậm đã gầm lên uy dũng, ngẩng đầu đứng thẳng như cánh tay to, tiết ra chất nhờn. Anh cầm hai đầu gối đang khép lại của cô dùng sức mở ra, hai cánh hoa yêu kiều giữa chân đang đầy dính dấp nở rộ, ở giữa có một khe hở, hạt châu nhỏ nửa ẩn nửa hiện. Chỗ đó giờ đây ướt đẫm nước xuân trơn trượt, dạt dào chảy xuống chiếc khăn trắng tinh lót dưới hông.
Đã ướt đẫm rồi, đúng là trời sinh câu người.
Đáy mắt Hứa Ngạn Khanh đỏ bừng, cầm con mãnh thú căng phồng giật giật nghiêng người xuống, chợt nghe Quế Hỷ thở gấp như khóc huhu: "Nghe nói... Lần đầu tiên rất đau, còn ra rất nhiều máu... Anh Ngọc Lâm thương tiếc em một chút."
Xương cốt anh chợt cứng đờ ra, sương mờ mù mịt trong đầu tản đi, tỉnh táo lại đôi chút.
Vậy là lúc trước Quế Hỷ lừa gạt anh, chưa từng làm nửa chuyện vợ chồng với Kiều Ngọc Lâm.
Giờ phút này dựa vào tác dụng của thuốc kích dục, lợi dụng ảo giác, không quan tâm gì mà đoạt lấy tấm thân trong sạch của cô, đến khi tỉnh táo rõ ràng, còn không biết cô sẽ làm ra hành động kinh người gì nữa.
Từ trước tới giờ Quế Hỷ không phải là người có tính tình nhẫn nhục chịu đựng, im hơi lặng tiếng.
Nếu theo đạo xử sự làm người của anh, thì cũng không đáng phải làm chuyện xấu xa gian xảo như vậy. Anh muốn chính là nam nữ lưỡng tình tương duyệt, cam tâm tình nguyện với nhau.
Nhưng con rồng lớn của anh đang ngẩng đầu nóng bừng rỉ nước, không chỗ trút ra sẽ như trời long đất lở, đau nhức tới tận xương tận cốt, đốt cháy cả ba hồn bảy vía của anh.
Còn Quế Hỷ đã mềm nhũn phơi cả người ra, chân ngọc mở toang, miệng động đào nguyên nước chảy hiện vào trong đáy mắt của anh, câu dẫn dụ dỗ anh mau cắm cả cây gậy vào.
Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, cả người hư không trống rỗng tới hoang mang, nửa tỉnh nửa mê, nhìn chú rể mặc hỉ phục đỏ thẫm kia mà mơ màng ngơ ngác. Là Ngọc Lâm sư huynh, lại vừa như một hình bóng nào đó, người kia là ai? Cô không thể nào nhớ nổi, suy đoán bất chợt nổi lên.
Ngọc Lâm sư huynh là đại Võ Sinh, thường để ngực và chân trần luyện công trong viện. Các sư tỷ bên khe cửa sổ che miệng cười hi hi nhìn trộm, đều nói rằng anh có bả vai rộng, sống lưng thẳng tắp, cơ bụng cứng rắn như tấm sắt, có thể đâm bay hồn vía đàn bà.
Cô nâng tay ngọc lên quấn quanh eo hẹp của chú rể, cường tráng hung mãnh đầy vẻ mạnh mẽ, cô mới thấy an lòng. Không gọi là sư huynh thì kêu là gì đây, cô thẹn thùng nũng nịu cất lời: "Anh Ngọc Lâm."
Hứa Ngạn Khanh nhếch môi cười nhạt, chẳng bằng kêu anh mút ngực còn hơn! Anh cúi đầu liếm láp cánh môi đỏ mọng: "Cô bé dâm đãng, không thể xa rời Ngọc Lâm sư huynh của em đến vậy sao?"
Quế Hỷ một lòng nịnh bợ anh: "Vâng... Không thể xa rời, không có anh em không sống nổi... Ôi..."
Tự rước lấy nhục... Hứa Ngạn Khanh có chút thẹn quá hóa giận, cắn môi không cho cô nói chuyện nữa. Anh cạy mở hàm răng trắng tinh, cuốn lấy khuấy đảo chiếc lưỡi đinh hương trơn mềm, vị ngọt thơm tràn vào khiến miệng anh ứa nước miếng, dứt khoát đút sang cho cô, nhìn cô ngoan ngoãn nuốt lấy.
Đã từng thấy dáng vẻ quật cường không cam lòng chịu thua của Quế Hỷ, dáng vẻ thản nhiên đối mặt với sự đói nghèo, dáng vẻ chờ đợi người yêu trung trinh không đổi, nhưng hóa ra còn có một vẻ mặt khác, khi bỏ xuống lòng phòng bị thế gian, cô coi anh như người kiếp này cô lệ thuộc vào, lại nhu thuận thuần phục dịu dàng đến thế.
Hứa Ngạn Khanh bỗng nhiên không còn hung dữ nữa, ôn hòa lưu luyến hôn cô thật sâu. Bàn tay lướt qua bầu ngực trơn mượt đi xuống, mơn trớn bụng nhỏ mềm mại bằng phẳng, cởi ra tấm khố lụa trắng, một bàn tay chạm vào nơi dịch nhầy trong suốt.
Anh cất tiếng cười khàn khàn, đưa dấu vết động tình này cho Quế Hỷ nhìn, thấy cô mặt mày ửng đỏ đảo mắt né tránh. Anh không thể nhịn được nữa, ngồi thẳng dậy, cởi ra hỉ phục, cởi nút thắt khố quần, phát hiện giữa mảng rừng rậm đen dày dưới bụng, con rồng khổng lồ ẩn mình trong bụi rậm đã gầm lên uy dũng, ngẩng đầu đứng thẳng như cánh tay to, tiết ra chất nhờn. Anh cầm hai đầu gối đang khép lại của cô dùng sức mở ra, hai cánh hoa yêu kiều giữa chân đang đầy dính dấp nở rộ, ở giữa có một khe hở, hạt châu nhỏ nửa ẩn nửa hiện. Chỗ đó giờ đây ướt đẫm nước xuân trơn trượt, dạt dào chảy xuống chiếc khăn trắng tinh lót dưới hông.
Đã ướt đẫm rồi, đúng là trời sinh câu người.
Đáy mắt Hứa Ngạn Khanh đỏ bừng, cầm con mãnh thú căng phồng giật giật nghiêng người xuống, chợt nghe Quế Hỷ thở gấp như khóc huhu: "Nghe nói... Lần đầu tiên rất đau, còn ra rất nhiều máu... Anh Ngọc Lâm thương tiếc em một chút."
Xương cốt anh chợt cứng đờ ra, sương mờ mù mịt trong đầu tản đi, tỉnh táo lại đôi chút.
Vậy là lúc trước Quế Hỷ lừa gạt anh, chưa từng làm nửa chuyện vợ chồng với Kiều Ngọc Lâm.
Giờ phút này dựa vào tác dụng của thuốc kích dục, lợi dụng ảo giác, không quan tâm gì mà đoạt lấy tấm thân trong sạch của cô, đến khi tỉnh táo rõ ràng, còn không biết cô sẽ làm ra hành động kinh người gì nữa.
Từ trước tới giờ Quế Hỷ không phải là người có tính tình nhẫn nhục chịu đựng, im hơi lặng tiếng.
Nếu theo đạo xử sự làm người của anh, thì cũng không đáng phải làm chuyện xấu xa gian xảo như vậy. Anh muốn chính là nam nữ lưỡng tình tương duyệt, cam tâm tình nguyện với nhau.
Nhưng con rồng lớn của anh đang ngẩng đầu nóng bừng rỉ nước, không chỗ trút ra sẽ như trời long đất lở, đau nhức tới tận xương tận cốt, đốt cháy cả ba hồn bảy vía của anh.
Còn Quế Hỷ đã mềm nhũn phơi cả người ra, chân ngọc mở toang, miệng động đào nguyên nước chảy hiện vào trong đáy mắt của anh, câu dẫn dụ dỗ anh mau cắm cả cây gậy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.