Chương 46:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Ngoài cửa sổ là một mảnh sương nồng trăng mỏng, bóng đêm mông lung.
Hứa Ngạn Chiêu nằm trên chiếc giường gỗ lim rắn chắc, màn trướng thêu hoa sen trắng bị móc bạc giữ thành cụm rũ xuống hai bên. Đây là thói quen của anh ấy, những khi không thể ngủ, có thể yên tĩnh nằm chờ ánh trăng chiếu qua chấn song, rơi xuống sàn nhà thành những tia sáng trong vắt.
Hơi thở của Phùng thị nông cạn vững vàng, anh ấy biết chị ta cũng còn thức. Làm vợ chồng mấy năm cũng đã quá hiểu nhau, nếu chị ta ngủ rồi, sẽ giống như một đứa trẻ chóp chép môi dưới.
Cách vách là phòng của Ngạn Khanh, nay là đêm động phòng hoa chúc, vợ lẽ lại là Hoa Đán của gánh hát, anh ấy đã thấy hai lần. Trẻ tuổi xinh đẹp như hoa như ngọc, eo thon như cành liễu non mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn hình hạt dưa, ngũ quan tinh xảo. Mỗi cái nhăn mày hay mỗi tiếng cười đều lộ ra vẻ kiều mị, đứng ngoài thấy được ánh mắt em Hai nhìn cô, là mê mẩn bộ dạng này rồi.
Nếu thích vậy ắt hẳn sẽ làm ra chút động tĩnh gì đó.
Có tiếng khung giường cót két lay động, tiếng phụ nữ ôi a rên rỉ, tiếng đàn ông thở dốc từ cạn đến sâu, lại chợt vang lên tiếng cười trầm khàn. Vì sao anh lại bật cười? Hứa Ngạn Chiêu nhàm chán cực kỳ mà suy đoán, vợ lẽ kia nhất định là vô cùng biết hầu hạ, muốn làm cô thế nào sẽ được làm như thế, phải rất khôn khéo nghe lời, mới có thể làm em Hai cười thỏa mãn đến vậy.
Anh ấy không nhớ mình đã trải qua đêm động phòng hoa chúc như thế nào...
Phùng thị chợt ngồi dậy, giơ tay lên sửa sang búi tóc một chút, loạt sà loạt soạt muốn trèo qua chân anh ấy để xuống giường.
Hứa Ngạn Chiêu cầm lấy cánh tay chị ta, ôn tồn hỏi: "Cô định đi đâu?"
Phùng thị giật mình như bị hù dọa, hai cánh mũi hít thở dồn dập rồi mới bình tĩnh lại: "Hơi khát nước muốn uống trà, anh... anh cũng muốn uống à?"
Hứa Ngạn Chiêu không buông chị ta ra, lại dùng lực kéo một cái, Phùng thị bất ngờ không kịp đề phòng ngã lên người anh ấy, vội vàng chống tay sát ngực, giọng hốt hoảng: "Lão gia..."
Một tay Hứa Ngạn Chiêu giữ lấy sống lưng chị ta, một tay mò tới vạt áo trước.
Đồ ngủ Phùng thị mặc có một hàng nút cài hoa mai dẹt mà dày đặc, từng cái từng cái có góc cạnh rõ ràng, mắt cúc lại rất nhỏ hẹp, rất khó mở ra. Đây là kiểu quần áo của phụ nữ nghiêm chỉnh thanh tao, không có vẻ quyến rũ, không cố gắng dụ dỗ chồng rơi vào bể dục.
Anh ấy cố gắng hồi lâu cũng không mở được, cười nhẹ nói: "Tự cô cởi đi!"
Phùng thị không lên tiếng, ngón tay chậm chạp đưa tới trước ngực, vuốt ve từng hạt nút áo. Đèn không mở, ánh trăng đến rồi đi, trong phòng sáng rồi lại tối.
Đến khi chị ta cuối cùng cũng lộ ra bầu ngực nhỏ bé mong manh, Ngạn Chiêu cảm thấy dục vọng lúc trước của anh ấy, đã theo sự chờ đợi từng viên cúc áo mở ra mà biến mất cả rồi.
Anh ấy cười vỗ vỗ chân: "Nó không nhúc nhích được, cô ngồi lên tự cử động thôi!"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, biểu hiện sợ hãi của Phùng thị, dù ngay trong ánh trăng mập mờ này, cũng rõ vẻ giật mình hoảng sợ không thôi, chị ta lẩm bẩm khẽ nói: "Lão gia đừng nên làm nhục tôi!"
Đây là làm nhục sao? Hứa Ngạn Chiêu nghe tiếng kêu mất hồn lạc phách của cô vợ bé phòng bên, giễu cợt cười một tiếng: "Cô có từng kêu như vậy sao?"
"Lão gia đang nói gì vậy?" Tuy Phùng thị không nghe rõ, nhưng tự hiểu đây không phải lời khen, hỏi lấy lệ một lần rồi cũng không nhắc đến nữa.
Hứa Ngạn Chiêu chỉ vào giữa chân mình, cười cười: "Cô ngậm cho nó ra cũng được."
Một hồi lặng lẽ, thoáng nghe tiếng khóc sụt sùi kìm nén của phụ nữ, anh ấy nói giọng nhàn nhạt: "Đùa với cô thôi, không phải khát nước muốn uống trà à? Lấy cho tôi một chén luôn."
Dứt lời thì khép hờ hai mắt, thoáng giật mình nhớ lại đêm động phòng hoa chúc.
Khi đó Phùng thị có dáng vẻ rất thanh tú đoan trang, bên trong cũng mặc áo lót như vậy, một hàng nút cài hoa mai dẹt mà dày đặc, mắt cúc lại rất nhỏ hẹp, anh ấy cởi ra mà toát cả mồ hôi hột.
Anh ấy cảm thấy Phùng thị như chui vào trong mắt cúc nhỏ hẹp kia, khó mà mở ra được.
Hứa Ngạn Chiêu nằm trên chiếc giường gỗ lim rắn chắc, màn trướng thêu hoa sen trắng bị móc bạc giữ thành cụm rũ xuống hai bên. Đây là thói quen của anh ấy, những khi không thể ngủ, có thể yên tĩnh nằm chờ ánh trăng chiếu qua chấn song, rơi xuống sàn nhà thành những tia sáng trong vắt.
Hơi thở của Phùng thị nông cạn vững vàng, anh ấy biết chị ta cũng còn thức. Làm vợ chồng mấy năm cũng đã quá hiểu nhau, nếu chị ta ngủ rồi, sẽ giống như một đứa trẻ chóp chép môi dưới.
Cách vách là phòng của Ngạn Khanh, nay là đêm động phòng hoa chúc, vợ lẽ lại là Hoa Đán của gánh hát, anh ấy đã thấy hai lần. Trẻ tuổi xinh đẹp như hoa như ngọc, eo thon như cành liễu non mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn hình hạt dưa, ngũ quan tinh xảo. Mỗi cái nhăn mày hay mỗi tiếng cười đều lộ ra vẻ kiều mị, đứng ngoài thấy được ánh mắt em Hai nhìn cô, là mê mẩn bộ dạng này rồi.
Nếu thích vậy ắt hẳn sẽ làm ra chút động tĩnh gì đó.
Có tiếng khung giường cót két lay động, tiếng phụ nữ ôi a rên rỉ, tiếng đàn ông thở dốc từ cạn đến sâu, lại chợt vang lên tiếng cười trầm khàn. Vì sao anh lại bật cười? Hứa Ngạn Chiêu nhàm chán cực kỳ mà suy đoán, vợ lẽ kia nhất định là vô cùng biết hầu hạ, muốn làm cô thế nào sẽ được làm như thế, phải rất khôn khéo nghe lời, mới có thể làm em Hai cười thỏa mãn đến vậy.
Anh ấy không nhớ mình đã trải qua đêm động phòng hoa chúc như thế nào...
Phùng thị chợt ngồi dậy, giơ tay lên sửa sang búi tóc một chút, loạt sà loạt soạt muốn trèo qua chân anh ấy để xuống giường.
Hứa Ngạn Chiêu cầm lấy cánh tay chị ta, ôn tồn hỏi: "Cô định đi đâu?"
Phùng thị giật mình như bị hù dọa, hai cánh mũi hít thở dồn dập rồi mới bình tĩnh lại: "Hơi khát nước muốn uống trà, anh... anh cũng muốn uống à?"
Hứa Ngạn Chiêu không buông chị ta ra, lại dùng lực kéo một cái, Phùng thị bất ngờ không kịp đề phòng ngã lên người anh ấy, vội vàng chống tay sát ngực, giọng hốt hoảng: "Lão gia..."
Một tay Hứa Ngạn Chiêu giữ lấy sống lưng chị ta, một tay mò tới vạt áo trước.
Đồ ngủ Phùng thị mặc có một hàng nút cài hoa mai dẹt mà dày đặc, từng cái từng cái có góc cạnh rõ ràng, mắt cúc lại rất nhỏ hẹp, rất khó mở ra. Đây là kiểu quần áo của phụ nữ nghiêm chỉnh thanh tao, không có vẻ quyến rũ, không cố gắng dụ dỗ chồng rơi vào bể dục.
Anh ấy cố gắng hồi lâu cũng không mở được, cười nhẹ nói: "Tự cô cởi đi!"
Phùng thị không lên tiếng, ngón tay chậm chạp đưa tới trước ngực, vuốt ve từng hạt nút áo. Đèn không mở, ánh trăng đến rồi đi, trong phòng sáng rồi lại tối.
Đến khi chị ta cuối cùng cũng lộ ra bầu ngực nhỏ bé mong manh, Ngạn Chiêu cảm thấy dục vọng lúc trước của anh ấy, đã theo sự chờ đợi từng viên cúc áo mở ra mà biến mất cả rồi.
Anh ấy cười vỗ vỗ chân: "Nó không nhúc nhích được, cô ngồi lên tự cử động thôi!"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, biểu hiện sợ hãi của Phùng thị, dù ngay trong ánh trăng mập mờ này, cũng rõ vẻ giật mình hoảng sợ không thôi, chị ta lẩm bẩm khẽ nói: "Lão gia đừng nên làm nhục tôi!"
Đây là làm nhục sao? Hứa Ngạn Chiêu nghe tiếng kêu mất hồn lạc phách của cô vợ bé phòng bên, giễu cợt cười một tiếng: "Cô có từng kêu như vậy sao?"
"Lão gia đang nói gì vậy?" Tuy Phùng thị không nghe rõ, nhưng tự hiểu đây không phải lời khen, hỏi lấy lệ một lần rồi cũng không nhắc đến nữa.
Hứa Ngạn Chiêu chỉ vào giữa chân mình, cười cười: "Cô ngậm cho nó ra cũng được."
Một hồi lặng lẽ, thoáng nghe tiếng khóc sụt sùi kìm nén của phụ nữ, anh ấy nói giọng nhàn nhạt: "Đùa với cô thôi, không phải khát nước muốn uống trà à? Lấy cho tôi một chén luôn."
Dứt lời thì khép hờ hai mắt, thoáng giật mình nhớ lại đêm động phòng hoa chúc.
Khi đó Phùng thị có dáng vẻ rất thanh tú đoan trang, bên trong cũng mặc áo lót như vậy, một hàng nút cài hoa mai dẹt mà dày đặc, mắt cúc lại rất nhỏ hẹp, anh ấy cởi ra mà toát cả mồ hôi hột.
Anh ấy cảm thấy Phùng thị như chui vào trong mắt cúc nhỏ hẹp kia, khó mà mở ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.