Chương 47:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Hứa Ngạn Chiêu chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Chợt bị tiếng bà hầu quét sân vẩy nước loạt soạt đánh thức. Màn trướng thêu hình cá đỏ đang quẫy đuôi, thì ra là vì làn gió thổi qua cánh cửa sổ mở ra phân nửa. Sắc trời màu xanh vỏ tôm, tán cây ngô đồng hướng lên trời xòe rộng mênh mang, vài con chim tước đậu trên đó hót líu lo ríu rít, tiếng kêu trong trẻo lạnh lùng, đúng dáng vẻ của sáng sớm cuối thu xào xạc nhè nhẹ.
Anh ấy ngồi nửa người dậy một cách khó khăn, nhìn thấy trên bàn hương có chén trà Phổ Nhĩ, lạnh ngắt, ngâm lâu đã thành đã thành màu tương đỏ đục ngầu, như một khối hổ phách lắng đọng trăm năm.
Cô hầu Tiểu Thiền đến gần chần chừ hỏi: "Lão gia đã tỉnh ạ?"
Một hồi lâu sau nghe được tiếng động ma sát. "Ừ!" Lão gia cất tiếng có hơi khàn khàn.
Lúc này cô ấy mới dám đưa tay vén màn trướng.
"Bà cả đang nói chuyện với ai đó?" Hứa Ngạn Chiêu nghe được tiếng Phùng thị mở cửa phòng rồi chào hỏi ai đó, giọng cố ý đè thấp, như con dế mèn thì thầm dưới gầm giường.
"Anh cả!" Chưa đợi được Tiểu Thiền đáp lời, anh ấy đã thấy Hứa Ngạn Khanh nghiêng mình đi vào, mặc áo khoác ngoài bằng gấm màu xanh đá, thêu con chim nhạn ngậm cành lau bằng tơ, dáng vẻ hết sức nho nhã, chắp tay sau lưng, khóe miệng khẽ cười, tinh thần hết sức sung mãn.
"Tối hôm qua ầm ĩ tới khuya như thế mà em dậy sớm nhỉ!" Hứa Ngạn Chiêu hơi nhăn mày, cười chế giễu anh. Phùng thị đi theo phía sau dừng bước chân, gương mặt đỏ lên, đi cũng không được mà không đi cũng không được. Chị ta cầm lấy một cái lược chuôi ngà voi trên bàn trang điểm, rồi tránh ra ngoài hành lang.
"Phải đưa cô ấy đến dâng trà cho mẹ." Hứa Ngạn Khanh tìm một cái ghế rồi ngồi xuống cạnh mép giường.
"Chỉ là một cô vợ lẽ mà thôi, không cần đến em phải đưa đi."
Hứa Ngạn Khanh cười một tiếng: "Em tình nguyện."
Hứa Ngạn Chiêu bất chợt cứng họng, đúng lúc Tiểu Thiền mang thùng như ý tới. Anh ấy dừng lại, đợi cô ấy đi rồi mới nói thẳng thắn: "Anh đã nghe chuyện em Ba ép đứa đào hát nhảy lầu, tính nó đúng là quần là áo lụa khó sửa đổi, trời sinh phóng đãng không thể kiềm chế được, thực sự không làm nên chuyện gì."
Nhìn em Hai gật đầu không nói, anh ấy lại cười than nhẹ: "Nói tới, mấy anh em chúng ta, phẩm chất tính cách giống cha nhất chỉ có nó."
"Không kết giao với lũ bạn heo chó thì giở trò nơi ngõ cùng xóm nhỏ, không bắt nạt người lương thiện thì dâm ô với đám đào hát." Vẻ mặt Hứa Ngạn Khanh nhạt nhẽo: "Chỉ là một cái gối cỏ thêu hoa, phân ngựa hai bên trơn bóng ở giữa mục ruỗng!"
Hứa Ngạn Chiêu lắc đầu không đồng ý: "Người đã qua đời, lại là bậc trưởng bối, chế giễu như vậy không hay đâu."
"Ta chỉ nói đến em Ba." Một luồng ánh dương sáng ngời rực rỡ chiếu xiên lên mặt Hứa Ngạn Khanh, anh nâng tay áo lên che, lười biếng đáp: "Đây là nguyên văn lời của lão thái gia, không phải ta bịa đặt!"
Hai anh em nhìn nhau cười một tiếng, còn đang muốn nói tiếp lại thấy Phùng thị đi vào, nhìn Ngạn Khanh thúc giục: "Má Ngụy mang thức ăn đến phòng chú rồi đó, mau ăn sáng xong rồi tới dâng trà cho mẹ. Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, đừng để chậm trễ mẹ lại không chịu gặp."
Lúc này Hứa Ngạn Khanh mới đứng lên đi ra khỏi phòng. Phùng thị đóng chặt cửa buông rèm, mở chiếc rương gỗ tử đàn, lấy ra một bộ quần áo mới toanh, để Tiểu Thiền giúp thay đồ, rồi ngồi đến trước bàn trang điểm, má Tần tới chải đầu cho.
"Bôi nhiều dầu hoa một chút! Chỗ này, còn cả chỗ này, đều phải bôi kỹ!" Phùng thị nhìn gương phân phó. Mỗi lần chị ta đi gặp bà lớn hoặc các chị em dâu, đỉnh đầu búi tóc luôn luôn đen bóng tỏa sáng một sợi cũng không loạn. Nếu có chút nào xổ ra chị ta sẽ thấy không được tự nhiên, sợ người ngoài hiểu lầm mình là người có dáng vẻ không đứng đắn, làm xấu mặt gia đình.
Hai bàn tay má Tần bóng loáng lui ra, lúc này Phùng thị mới đứng lên nói về phía Hứa Ngạn Chiêu. Bây giờ dì Hai sẽ dâng trà cho Bà lớn và các cô ấy, chắc hẳn một khắc nửa canh giờ cũng chưa xong được. Lúc sau phòng bếp sẽ đưa điểm tâm tới, đám Tiểu Thiền sẽ ở bên cạnh phục vụ anh ấy, thuốc đang sắc trên lò sứ trắng, dùng cơm xong nhớ phải uống.
Hứa Ngạn Chiêu đang cầm tờ báo đọc chuyện tình trăng gió của em Hai, dường như nghe chẳng lọt tai lời của chị ta. Phùng thị đứng ngơ ngác, cho đến khi nghe thấy anh ấy nhẹ "Ừ" một tiếng, mới kéo vạt áo sam màu vàng cam rời đi.
......
Trên bàn bày một đĩa ốc bươu vàng, một đĩa cá chưng rượu, một đĩa năm miếng trứng rán hành, một tô cháo đường trắng, một chén hoành thánh nhân thịt rau cải.
Một tay Hứa Ngạn Khanh cầm tờ báo, một tay cầm bình rót sữa bò vào ly thủy tinh. Cái đĩa trước mặt anh có hai chiếc bánh mì tròn, kẹp trứng chiên và thịt ướp ở giữa, hình như còn có chút rau xanh.
Quế Hỷ dùng chiếc thìa trong tay khua chén cháo để bớt hơi nóng, lòng có chút không yên. Đêm qua động phòng hoa chúc, cô ngủ rất sớm, lại có một đêm mộng xuân sặc sỡ.
Sáng nay thấy cả người không ổn. Chiếc giường có một khung Nguyệt môn gắn cái gương đồng lớn, thừa lúc không ai để ý cô đã soi ngắm hồi lâu.
Đầu vú đỏ như máu, sưng thành quả anh đào, cọ xát vào chiếc yếm lụa, làm cô thấy hơi hơi đau. Cô bấm ngón tay tính toán, cho là vì sắp đến ngày quỳ thủy*.
(*ngày dâu của chị em phụ nữ)
Nhưng còn một mảng đỏ ứng giữa hai đùi là thế nào? Da cô vốn trắng trơn mềm mại, nhìn thấy hoảng cả hồn.
Giờ cô cũng chẳng dám nghĩ thêm về giấc mộng xuân kia. Thế mà cô lại mơ thấy Ngọc Lâm sư huynh, liếm mút cả người cô một lần còn chưa nói, lại còn quỳ rạp xuống để anh làm từ phía sau, chỗ kia um tùm đáng sợ, như một con thú hung mãnh, chà xát qua lại giữa mông cô càng lúc càng nhanh. Vật dưới bụng của anh có đầy lông đen dày rậm, đâm vào hai múi thịt non của cô vừa nhột vừa đau, nhưng cũng gợi lên một cảm giác đau khổ khác khó mà nói được, như hàng vạn con côn trùng gặm nhấm xương thịt... Cô cũng chẳng biết mình có thể chảy ra nhiều nước đến thế.
"Quế Hỷ? Quế Hỷ!"
Quế Hỷ mê man ngước nhìn lên theo tiếng gọi, là Nhị gia gọi cô, anh đang cầm ly thủy tinh chầm chậm uống sữa bò.
Sữa bò kia cực kỳ giống với dịch thể đặc sệt Ngọc Lâm sư huynh tưới vào giữa hai bắp đùi của cô, rồi theo chân nhỏ giọt xuống đệm gấm đỏ hồng, cuối cùng thành một bãi màu trắng...
Giấc mộng xuân chân thật đến nỗi làm cho Quế Hỷ hiểu lầm có phải Nhị gia đã làm gì đó với cô hay không. Nhưng mà lòng cô cũng rõ như gương, mình vẫn là một thân xử nữ.
"Nhị gia, tối qua em..." Cô suy nghĩ xem nên hỏi thế nào để giữ thể diện cho cả hai, lại nghe anh thân thiện nói: "Em muốn hỏi tối qua em có chuyện gì à?"
Quế Hỷ trợn tròn mắt nhìn anh. Hứa Ngạn Khanh lau đi chút sữa bò còn vương lại bên mép, nụ cười ôn hòa: "Tối hôm qua em uống ly rượu có trộn xuân dược, đây là quy củ không thể nói rõ trong các nhà giàu quyền quý, mục đích muốn giảm bớt sự sợ hãi và đau đớn của con gái trong đêm đầu tiên, cũng làm đàn ông hứng thú oai hùng, như vậy có thể viên mãn trải qua đêm động phòng hoa chúc."
"Vậy em..." Quế Hỷ siết chặt chiếc thìa, cúi đầu rũ cổ hỏi: "Có làm chuyện gì khác thường với Nhị gia không?"
Hứa Ngạn Khanh im lặng chốc lát, rồi ung dung đáp: "Em rất ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng làm gì với tôi cả."
Trái tim đang mắc ở cổ họng của Quế Hỷ trở về đúng chỗ, muốn hỏi thế anh có làm gì quá đáng với cô không, lại nghe người hầu bẩm báo: "Má Lý trong phòng Bà lớn tới!"
Chợt bị tiếng bà hầu quét sân vẩy nước loạt soạt đánh thức. Màn trướng thêu hình cá đỏ đang quẫy đuôi, thì ra là vì làn gió thổi qua cánh cửa sổ mở ra phân nửa. Sắc trời màu xanh vỏ tôm, tán cây ngô đồng hướng lên trời xòe rộng mênh mang, vài con chim tước đậu trên đó hót líu lo ríu rít, tiếng kêu trong trẻo lạnh lùng, đúng dáng vẻ của sáng sớm cuối thu xào xạc nhè nhẹ.
Anh ấy ngồi nửa người dậy một cách khó khăn, nhìn thấy trên bàn hương có chén trà Phổ Nhĩ, lạnh ngắt, ngâm lâu đã thành đã thành màu tương đỏ đục ngầu, như một khối hổ phách lắng đọng trăm năm.
Cô hầu Tiểu Thiền đến gần chần chừ hỏi: "Lão gia đã tỉnh ạ?"
Một hồi lâu sau nghe được tiếng động ma sát. "Ừ!" Lão gia cất tiếng có hơi khàn khàn.
Lúc này cô ấy mới dám đưa tay vén màn trướng.
"Bà cả đang nói chuyện với ai đó?" Hứa Ngạn Chiêu nghe được tiếng Phùng thị mở cửa phòng rồi chào hỏi ai đó, giọng cố ý đè thấp, như con dế mèn thì thầm dưới gầm giường.
"Anh cả!" Chưa đợi được Tiểu Thiền đáp lời, anh ấy đã thấy Hứa Ngạn Khanh nghiêng mình đi vào, mặc áo khoác ngoài bằng gấm màu xanh đá, thêu con chim nhạn ngậm cành lau bằng tơ, dáng vẻ hết sức nho nhã, chắp tay sau lưng, khóe miệng khẽ cười, tinh thần hết sức sung mãn.
"Tối hôm qua ầm ĩ tới khuya như thế mà em dậy sớm nhỉ!" Hứa Ngạn Chiêu hơi nhăn mày, cười chế giễu anh. Phùng thị đi theo phía sau dừng bước chân, gương mặt đỏ lên, đi cũng không được mà không đi cũng không được. Chị ta cầm lấy một cái lược chuôi ngà voi trên bàn trang điểm, rồi tránh ra ngoài hành lang.
"Phải đưa cô ấy đến dâng trà cho mẹ." Hứa Ngạn Khanh tìm một cái ghế rồi ngồi xuống cạnh mép giường.
"Chỉ là một cô vợ lẽ mà thôi, không cần đến em phải đưa đi."
Hứa Ngạn Khanh cười một tiếng: "Em tình nguyện."
Hứa Ngạn Chiêu bất chợt cứng họng, đúng lúc Tiểu Thiền mang thùng như ý tới. Anh ấy dừng lại, đợi cô ấy đi rồi mới nói thẳng thắn: "Anh đã nghe chuyện em Ba ép đứa đào hát nhảy lầu, tính nó đúng là quần là áo lụa khó sửa đổi, trời sinh phóng đãng không thể kiềm chế được, thực sự không làm nên chuyện gì."
Nhìn em Hai gật đầu không nói, anh ấy lại cười than nhẹ: "Nói tới, mấy anh em chúng ta, phẩm chất tính cách giống cha nhất chỉ có nó."
"Không kết giao với lũ bạn heo chó thì giở trò nơi ngõ cùng xóm nhỏ, không bắt nạt người lương thiện thì dâm ô với đám đào hát." Vẻ mặt Hứa Ngạn Khanh nhạt nhẽo: "Chỉ là một cái gối cỏ thêu hoa, phân ngựa hai bên trơn bóng ở giữa mục ruỗng!"
Hứa Ngạn Chiêu lắc đầu không đồng ý: "Người đã qua đời, lại là bậc trưởng bối, chế giễu như vậy không hay đâu."
"Ta chỉ nói đến em Ba." Một luồng ánh dương sáng ngời rực rỡ chiếu xiên lên mặt Hứa Ngạn Khanh, anh nâng tay áo lên che, lười biếng đáp: "Đây là nguyên văn lời của lão thái gia, không phải ta bịa đặt!"
Hai anh em nhìn nhau cười một tiếng, còn đang muốn nói tiếp lại thấy Phùng thị đi vào, nhìn Ngạn Khanh thúc giục: "Má Ngụy mang thức ăn đến phòng chú rồi đó, mau ăn sáng xong rồi tới dâng trà cho mẹ. Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, đừng để chậm trễ mẹ lại không chịu gặp."
Lúc này Hứa Ngạn Khanh mới đứng lên đi ra khỏi phòng. Phùng thị đóng chặt cửa buông rèm, mở chiếc rương gỗ tử đàn, lấy ra một bộ quần áo mới toanh, để Tiểu Thiền giúp thay đồ, rồi ngồi đến trước bàn trang điểm, má Tần tới chải đầu cho.
"Bôi nhiều dầu hoa một chút! Chỗ này, còn cả chỗ này, đều phải bôi kỹ!" Phùng thị nhìn gương phân phó. Mỗi lần chị ta đi gặp bà lớn hoặc các chị em dâu, đỉnh đầu búi tóc luôn luôn đen bóng tỏa sáng một sợi cũng không loạn. Nếu có chút nào xổ ra chị ta sẽ thấy không được tự nhiên, sợ người ngoài hiểu lầm mình là người có dáng vẻ không đứng đắn, làm xấu mặt gia đình.
Hai bàn tay má Tần bóng loáng lui ra, lúc này Phùng thị mới đứng lên nói về phía Hứa Ngạn Chiêu. Bây giờ dì Hai sẽ dâng trà cho Bà lớn và các cô ấy, chắc hẳn một khắc nửa canh giờ cũng chưa xong được. Lúc sau phòng bếp sẽ đưa điểm tâm tới, đám Tiểu Thiền sẽ ở bên cạnh phục vụ anh ấy, thuốc đang sắc trên lò sứ trắng, dùng cơm xong nhớ phải uống.
Hứa Ngạn Chiêu đang cầm tờ báo đọc chuyện tình trăng gió của em Hai, dường như nghe chẳng lọt tai lời của chị ta. Phùng thị đứng ngơ ngác, cho đến khi nghe thấy anh ấy nhẹ "Ừ" một tiếng, mới kéo vạt áo sam màu vàng cam rời đi.
......
Trên bàn bày một đĩa ốc bươu vàng, một đĩa cá chưng rượu, một đĩa năm miếng trứng rán hành, một tô cháo đường trắng, một chén hoành thánh nhân thịt rau cải.
Một tay Hứa Ngạn Khanh cầm tờ báo, một tay cầm bình rót sữa bò vào ly thủy tinh. Cái đĩa trước mặt anh có hai chiếc bánh mì tròn, kẹp trứng chiên và thịt ướp ở giữa, hình như còn có chút rau xanh.
Quế Hỷ dùng chiếc thìa trong tay khua chén cháo để bớt hơi nóng, lòng có chút không yên. Đêm qua động phòng hoa chúc, cô ngủ rất sớm, lại có một đêm mộng xuân sặc sỡ.
Sáng nay thấy cả người không ổn. Chiếc giường có một khung Nguyệt môn gắn cái gương đồng lớn, thừa lúc không ai để ý cô đã soi ngắm hồi lâu.
Đầu vú đỏ như máu, sưng thành quả anh đào, cọ xát vào chiếc yếm lụa, làm cô thấy hơi hơi đau. Cô bấm ngón tay tính toán, cho là vì sắp đến ngày quỳ thủy*.
(*ngày dâu của chị em phụ nữ)
Nhưng còn một mảng đỏ ứng giữa hai đùi là thế nào? Da cô vốn trắng trơn mềm mại, nhìn thấy hoảng cả hồn.
Giờ cô cũng chẳng dám nghĩ thêm về giấc mộng xuân kia. Thế mà cô lại mơ thấy Ngọc Lâm sư huynh, liếm mút cả người cô một lần còn chưa nói, lại còn quỳ rạp xuống để anh làm từ phía sau, chỗ kia um tùm đáng sợ, như một con thú hung mãnh, chà xát qua lại giữa mông cô càng lúc càng nhanh. Vật dưới bụng của anh có đầy lông đen dày rậm, đâm vào hai múi thịt non của cô vừa nhột vừa đau, nhưng cũng gợi lên một cảm giác đau khổ khác khó mà nói được, như hàng vạn con côn trùng gặm nhấm xương thịt... Cô cũng chẳng biết mình có thể chảy ra nhiều nước đến thế.
"Quế Hỷ? Quế Hỷ!"
Quế Hỷ mê man ngước nhìn lên theo tiếng gọi, là Nhị gia gọi cô, anh đang cầm ly thủy tinh chầm chậm uống sữa bò.
Sữa bò kia cực kỳ giống với dịch thể đặc sệt Ngọc Lâm sư huynh tưới vào giữa hai bắp đùi của cô, rồi theo chân nhỏ giọt xuống đệm gấm đỏ hồng, cuối cùng thành một bãi màu trắng...
Giấc mộng xuân chân thật đến nỗi làm cho Quế Hỷ hiểu lầm có phải Nhị gia đã làm gì đó với cô hay không. Nhưng mà lòng cô cũng rõ như gương, mình vẫn là một thân xử nữ.
"Nhị gia, tối qua em..." Cô suy nghĩ xem nên hỏi thế nào để giữ thể diện cho cả hai, lại nghe anh thân thiện nói: "Em muốn hỏi tối qua em có chuyện gì à?"
Quế Hỷ trợn tròn mắt nhìn anh. Hứa Ngạn Khanh lau đi chút sữa bò còn vương lại bên mép, nụ cười ôn hòa: "Tối hôm qua em uống ly rượu có trộn xuân dược, đây là quy củ không thể nói rõ trong các nhà giàu quyền quý, mục đích muốn giảm bớt sự sợ hãi và đau đớn của con gái trong đêm đầu tiên, cũng làm đàn ông hứng thú oai hùng, như vậy có thể viên mãn trải qua đêm động phòng hoa chúc."
"Vậy em..." Quế Hỷ siết chặt chiếc thìa, cúi đầu rũ cổ hỏi: "Có làm chuyện gì khác thường với Nhị gia không?"
Hứa Ngạn Khanh im lặng chốc lát, rồi ung dung đáp: "Em rất ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng làm gì với tôi cả."
Trái tim đang mắc ở cổ họng của Quế Hỷ trở về đúng chỗ, muốn hỏi thế anh có làm gì quá đáng với cô không, lại nghe người hầu bẩm báo: "Má Lý trong phòng Bà lớn tới!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.