Chương 14
Kiti Tửng
24/02/2018
Bước vào cửa tiệm,lâu nay nó tưởng cửa hàng này chuyên bán hoa ai ngờ lại còn bán cả trái cây...
"Chị ơi cho em hỏi...Thiên Ân,là ông à?"Nó mở cửa bước vào thì thấy hắn đang đứng nói chuyện với chị chủ quán.
Hắn quay đầu lại nhìn nó rồi quay ra nhìn cô chủ quán.Cầm tiền đưa cho cô chủ quán hắn thở dài.
"Cậu tới đây làm gì?"Hắn hỏi.
"Tới mua đồ chứ mua gì!!Chứ ông tới đây làm gì?"Nó hỏi.
"Mua hoa...Tôi về trước!"Hắn cầm bó hoa từ tay cô chủ quay người lại nói.
Thấy hắn bước đi nó vội đưa tay ra níu áo hắn lại.
"Chờ...chờ tui nữa."Nó nói.
"Bỏ cái tay ra...dãn cái áo."Hắn quay ra nhìn nó nhăn mặt nói.
Nó cười rồi chạy lại chỗ chủ quán.
"Lấy em giỏ trái cây tầm khoảng 500 nghìn trở xuống."Nó nói.
"Em đi thăm ai à?"Chủ quán hỏi.
"Vâng!"Nó gật đầu nói.
Chị chủ quán đi lấy một giỏ trái cây có cả bánh bên trong.Giỏ trang trí bắt mắt,đẹp đẽ như vậy thảo nào mắc tiền là phải.
"Của em đây...380 ngàn."Chủ quán đưa nó giỏ quà nói.
Nó gật đầu rồi lấy tờ 500 của mẹ vừa cho đưa cho chị chủ quán.Chủ quán thối tiền thừa rồi nó cùng hắn rời khỏi chợ.
"Ông mua hoa hồng về tặng mẹ à?"Nó hỏi.
"Trang trí bình thôi.Mẹ tôi nói tôi ra mua hoa hồng."Hắn hỏi.
"À...cơ mà ông thay đổi cách xưng hô thật khiến tui có cảm giác là lạ."Nó nói.
"Có gì lạ?"Hắn hỏi.
"Thấy bản thân tươi trẻ hơn chứ còn gì!"Nó nói.
"Mà mua cái này tính đi thăm ai à?"Hắn chỉ vào cái giỏ quà kia hỏi.
"À...tới thăm mẹ ông.Dù gì hôm nay cũng là chủ nhật tui cũng không muốn bán thân cho nhà hàng của ba và cũng không muốn ở nhà tự kỉ nên tính đến nhà ông chơi sẵn tiện thăm mẹ ông."Nó nói.
"Bộ tôi với cậu thân lắm hay sao mà tới chơi?Không tới nhà Khách Linh chơi à?"Hắn hỏi.
"Nó không có ở nhà.Chủ nhật nào nó cũng đến thăm mộ ba nó rồi còn đi thăm ông bà nội nữa."Nó nói.
"Ba cậu ta mất rồi à?"Hắn ngạc nhiên hỏi.
Nó gật đầu rồi thở dài.
"Ba nó mất lúc nó mới có 6,7 tuổi."Nó nói.
"Bị bệnh mất?"Hắn hỏi.
Nó lắc đầu rồi lại thở dài.
"Tai nạn giao thông.Lúc đó nó không biết được ngoài đường có nhiều xe và nguy hiểm nên mới chạy giỡn giữa đường.Chú ấy thấy xe tải đang lao đến phía nó nên liền lao ra cứu và bị xe tải tông.Vì phải chứng kiến người ba mà mình thương yêu chết trước mặt mình nên nỗi ám ảnh đó nó không quên được...Tới tận bây giờ nó vẫn còn nhớ rõ chuyện đó nên chủ nhật hàng tuần đều đến viếng và nói chuyện với mộ của chú ấy."Nó nói.
"Nhìn cậu ta vui vẻ vậy mà lại có tuổi thơ đầy ám ảnh..."Hắn nói.
"Đâu phải chỉ riêng mình nó.Nhiều đứa còn nhỏ tuổi hơn nó đã phải mất ba mẹ do tai nạn giao thông gây ra...Tội nghiệp lắm!"Nó nói.
Hắn không nói gì nữa chỉ im lặng và đi cùng nó.Tính tình nó quả thật rất tốt nhưng sao lại thích gây gỗ hay đánh nhau nhỉ?Con người nó đơn thuần thế này...Hay là nó hai mặt??
---
Nó chở hắn về nhà và cả hai không hề nói thêm một lời nào nữa.Bước vào bên trong nó lại thấy mẹ hắn ngồi trên chiếc xe lăn và đang tỉ mỉ cắm hoa.Vẻ mặt của bà không hề có nét chán nản hay buồn bả mà ngược lại còn rất vui vẻ.
"Con mua hoa về rồi!"Hắn cởi giày ra đi lại chỗ mẹ hắn nói.
"Cháu chào cô!"Nó cúi đầu nói.
"Ô..là bạn của Thiên Ân à?Cháu lại đến chơi à?"Mẹ hắn nhìn nó cười hỏi.
"Cháu có ít quà biếu cô...là của mẹ cháu gửi ạ!"Nó đưa giỏ quà về phía mẹ hắn nói.
"Cho cô gửi lời cảm ơn đến mẹ cháu nha...Ân này!Mẹ thật không ngờ là con lại kết bạn được với Hoài An đó!!"Mẹ hắn nhìn hắn nói.
"Cô biết cháu ạ?"Nó ngạc nhiên nhìn mẹ hắn hỏi.
"Cháu học cùng lớp với nó ở lớp 8 cháu không nhớ nó à?"Mẹ hắn nhìn nó hỏi với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
"Có lẽ vì quá trình học ở đó không mấy ấn tượng nên cháu không mấy hứng thú để nhớ lại."Nó nói.
"Vậy à...cô thấy nó rất mến cháu đấy!"Mẹ hắn nói.
"Dạ??"Nó tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn mẹ hắn hỏi vì thật sự nó không thể tin nổi câu nói kia.
"Thôi được rồi mẹ à....Còn cậu nữa nếu không có chuyện gì thì về nhà đi!!"Hắn nhìn mẹ mình nói rồi tiến lại chỗ nó có ý đuổi.
Nó đờ mặt ra vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng mà cũng chán ở đây nên nhìn mẹ hắn cúi đầu chào rồi ra về.Tính tình hắn dạo này khá lạ nhỉ?Còn nhớ lúc ở Sài Gòn hắn khó gần lắm kia mà...cơ mà có khó hay không thì nó không biết.
Dắt xe đạp điện ra khỏi nhà hắn nó thở dài vì không biết đi đâu.
"Tới đó thật à?"Nó thở dài rồi khởi động xe chạy đi.
---
Dừng xe trước một nhà hàng có tên "Hương Quê",dắt xe dựng vào nhà xe rồi đi vào bên trong.Đó nhà hàng của gia đình nó.Ba mẹ nó vốn dĩ đều có công việc ổn định với mức thu nhập ổn định.Ba nó từng làm đầu bếp cho một nhà hành có tiếng trong tỉnh nhưng vì muốn có một nhà hàng của riêng mình nên ông đã quyết định mua đất để xây nhà hàng,mẹ nó từng làm bác sĩ cho một bệnh viện lớn nhưng vì muốn ủng hộ chồng nên bà đã xin nghỉ việc để cùng ông thực hiện ước mơ.Lúc đầu sau khi mua được miếng đất ở mặt bằng tốt với một số tiền lớn hai người đã phải vay mượn ngân hàng với một số tiền lớn để xây dựng nhà hàng vì tiền vốn đã cạn.Thật may là cho đến ngày hôm nay cái nhà hàng nà nhà nó mưu sinh này lại rất được lòng khách.
"Lếch thân vào phục vụ,bớt lê la ngoài đó đi!"Mẹ nó đứng ngoài nhà xe nhìn nó nói.
"Mẹ bớt hành xác con đi!"Nó nói.
"À,chẳng phải mày nói đi thăm mẹ của bạn mày sao?Sao tới đây làm gì?"Mẹ nó nhìn nó hỏi.
"Thăm rồi về chứ không lẽ mặt dày ở đó?Mẹ hỏi kỳ ghê!!"Nó nhìn mẹ nó nói rồi đi vào trong.
Tiến thẳng vào nhà bếp nó đứng cạnh bào nó.
"Xê ra để bố mày còn làm việc.Đứng đó vừa nóng lại vừa cản trỏ người ta làm việc."Ba nó nhìn nó nói.
Nó bĩu môi đứng ra xa ba nó.Ngồi lên bàn nó gác chân đầy chán nản.
"Nhìn mày rảnh rỗi,nhàn nhạ thế con."Mẹ nó lại chỗ nó nói.
"Mấy anh chị làm việc hết rồi.Tính ra cũng đâu có việc gì cho con làm."Nó nhún vai nói.
"Bàn số 10 có khách đấy.Cầm thực đơn ra đấy phục vụ đi!"Mẹ nó nói.
Nó hậm hực nhìn mẹ rồi cầm thực đơn đi ra bàn số 10.Cơ mà khoan đã....cái bàn số 10 này...khiến nó có cái cảm giác gì đó....thật bất an!
"Anh chị dùng gì ạ??"Đặt thực đơn xuống bàn nó khiếm nhã hỏi.
Có một người trong bàn đang nhìn ra cửa sổ bỗng bất giác quay mặt ra và ánh mắt của cậu ta và nó bất giác chạm nhau.Gương mặt nó cứng đờ,cái tên hội trưởng này sao lại có mặt ở đây??
"Chị ơi cho em hỏi...Thiên Ân,là ông à?"Nó mở cửa bước vào thì thấy hắn đang đứng nói chuyện với chị chủ quán.
Hắn quay đầu lại nhìn nó rồi quay ra nhìn cô chủ quán.Cầm tiền đưa cho cô chủ quán hắn thở dài.
"Cậu tới đây làm gì?"Hắn hỏi.
"Tới mua đồ chứ mua gì!!Chứ ông tới đây làm gì?"Nó hỏi.
"Mua hoa...Tôi về trước!"Hắn cầm bó hoa từ tay cô chủ quay người lại nói.
Thấy hắn bước đi nó vội đưa tay ra níu áo hắn lại.
"Chờ...chờ tui nữa."Nó nói.
"Bỏ cái tay ra...dãn cái áo."Hắn quay ra nhìn nó nhăn mặt nói.
Nó cười rồi chạy lại chỗ chủ quán.
"Lấy em giỏ trái cây tầm khoảng 500 nghìn trở xuống."Nó nói.
"Em đi thăm ai à?"Chủ quán hỏi.
"Vâng!"Nó gật đầu nói.
Chị chủ quán đi lấy một giỏ trái cây có cả bánh bên trong.Giỏ trang trí bắt mắt,đẹp đẽ như vậy thảo nào mắc tiền là phải.
"Của em đây...380 ngàn."Chủ quán đưa nó giỏ quà nói.
Nó gật đầu rồi lấy tờ 500 của mẹ vừa cho đưa cho chị chủ quán.Chủ quán thối tiền thừa rồi nó cùng hắn rời khỏi chợ.
"Ông mua hoa hồng về tặng mẹ à?"Nó hỏi.
"Trang trí bình thôi.Mẹ tôi nói tôi ra mua hoa hồng."Hắn hỏi.
"À...cơ mà ông thay đổi cách xưng hô thật khiến tui có cảm giác là lạ."Nó nói.
"Có gì lạ?"Hắn hỏi.
"Thấy bản thân tươi trẻ hơn chứ còn gì!"Nó nói.
"Mà mua cái này tính đi thăm ai à?"Hắn chỉ vào cái giỏ quà kia hỏi.
"À...tới thăm mẹ ông.Dù gì hôm nay cũng là chủ nhật tui cũng không muốn bán thân cho nhà hàng của ba và cũng không muốn ở nhà tự kỉ nên tính đến nhà ông chơi sẵn tiện thăm mẹ ông."Nó nói.
"Bộ tôi với cậu thân lắm hay sao mà tới chơi?Không tới nhà Khách Linh chơi à?"Hắn hỏi.
"Nó không có ở nhà.Chủ nhật nào nó cũng đến thăm mộ ba nó rồi còn đi thăm ông bà nội nữa."Nó nói.
"Ba cậu ta mất rồi à?"Hắn ngạc nhiên hỏi.
Nó gật đầu rồi thở dài.
"Ba nó mất lúc nó mới có 6,7 tuổi."Nó nói.
"Bị bệnh mất?"Hắn hỏi.
Nó lắc đầu rồi lại thở dài.
"Tai nạn giao thông.Lúc đó nó không biết được ngoài đường có nhiều xe và nguy hiểm nên mới chạy giỡn giữa đường.Chú ấy thấy xe tải đang lao đến phía nó nên liền lao ra cứu và bị xe tải tông.Vì phải chứng kiến người ba mà mình thương yêu chết trước mặt mình nên nỗi ám ảnh đó nó không quên được...Tới tận bây giờ nó vẫn còn nhớ rõ chuyện đó nên chủ nhật hàng tuần đều đến viếng và nói chuyện với mộ của chú ấy."Nó nói.
"Nhìn cậu ta vui vẻ vậy mà lại có tuổi thơ đầy ám ảnh..."Hắn nói.
"Đâu phải chỉ riêng mình nó.Nhiều đứa còn nhỏ tuổi hơn nó đã phải mất ba mẹ do tai nạn giao thông gây ra...Tội nghiệp lắm!"Nó nói.
Hắn không nói gì nữa chỉ im lặng và đi cùng nó.Tính tình nó quả thật rất tốt nhưng sao lại thích gây gỗ hay đánh nhau nhỉ?Con người nó đơn thuần thế này...Hay là nó hai mặt??
---
Nó chở hắn về nhà và cả hai không hề nói thêm một lời nào nữa.Bước vào bên trong nó lại thấy mẹ hắn ngồi trên chiếc xe lăn và đang tỉ mỉ cắm hoa.Vẻ mặt của bà không hề có nét chán nản hay buồn bả mà ngược lại còn rất vui vẻ.
"Con mua hoa về rồi!"Hắn cởi giày ra đi lại chỗ mẹ hắn nói.
"Cháu chào cô!"Nó cúi đầu nói.
"Ô..là bạn của Thiên Ân à?Cháu lại đến chơi à?"Mẹ hắn nhìn nó cười hỏi.
"Cháu có ít quà biếu cô...là của mẹ cháu gửi ạ!"Nó đưa giỏ quà về phía mẹ hắn nói.
"Cho cô gửi lời cảm ơn đến mẹ cháu nha...Ân này!Mẹ thật không ngờ là con lại kết bạn được với Hoài An đó!!"Mẹ hắn nhìn hắn nói.
"Cô biết cháu ạ?"Nó ngạc nhiên nhìn mẹ hắn hỏi.
"Cháu học cùng lớp với nó ở lớp 8 cháu không nhớ nó à?"Mẹ hắn nhìn nó hỏi với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
"Có lẽ vì quá trình học ở đó không mấy ấn tượng nên cháu không mấy hứng thú để nhớ lại."Nó nói.
"Vậy à...cô thấy nó rất mến cháu đấy!"Mẹ hắn nói.
"Dạ??"Nó tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn mẹ hắn hỏi vì thật sự nó không thể tin nổi câu nói kia.
"Thôi được rồi mẹ à....Còn cậu nữa nếu không có chuyện gì thì về nhà đi!!"Hắn nhìn mẹ mình nói rồi tiến lại chỗ nó có ý đuổi.
Nó đờ mặt ra vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng mà cũng chán ở đây nên nhìn mẹ hắn cúi đầu chào rồi ra về.Tính tình hắn dạo này khá lạ nhỉ?Còn nhớ lúc ở Sài Gòn hắn khó gần lắm kia mà...cơ mà có khó hay không thì nó không biết.
Dắt xe đạp điện ra khỏi nhà hắn nó thở dài vì không biết đi đâu.
"Tới đó thật à?"Nó thở dài rồi khởi động xe chạy đi.
---
Dừng xe trước một nhà hàng có tên "Hương Quê",dắt xe dựng vào nhà xe rồi đi vào bên trong.Đó nhà hàng của gia đình nó.Ba mẹ nó vốn dĩ đều có công việc ổn định với mức thu nhập ổn định.Ba nó từng làm đầu bếp cho một nhà hành có tiếng trong tỉnh nhưng vì muốn có một nhà hàng của riêng mình nên ông đã quyết định mua đất để xây nhà hàng,mẹ nó từng làm bác sĩ cho một bệnh viện lớn nhưng vì muốn ủng hộ chồng nên bà đã xin nghỉ việc để cùng ông thực hiện ước mơ.Lúc đầu sau khi mua được miếng đất ở mặt bằng tốt với một số tiền lớn hai người đã phải vay mượn ngân hàng với một số tiền lớn để xây dựng nhà hàng vì tiền vốn đã cạn.Thật may là cho đến ngày hôm nay cái nhà hàng nà nhà nó mưu sinh này lại rất được lòng khách.
"Lếch thân vào phục vụ,bớt lê la ngoài đó đi!"Mẹ nó đứng ngoài nhà xe nhìn nó nói.
"Mẹ bớt hành xác con đi!"Nó nói.
"À,chẳng phải mày nói đi thăm mẹ của bạn mày sao?Sao tới đây làm gì?"Mẹ nó nhìn nó hỏi.
"Thăm rồi về chứ không lẽ mặt dày ở đó?Mẹ hỏi kỳ ghê!!"Nó nhìn mẹ nó nói rồi đi vào trong.
Tiến thẳng vào nhà bếp nó đứng cạnh bào nó.
"Xê ra để bố mày còn làm việc.Đứng đó vừa nóng lại vừa cản trỏ người ta làm việc."Ba nó nhìn nó nói.
Nó bĩu môi đứng ra xa ba nó.Ngồi lên bàn nó gác chân đầy chán nản.
"Nhìn mày rảnh rỗi,nhàn nhạ thế con."Mẹ nó lại chỗ nó nói.
"Mấy anh chị làm việc hết rồi.Tính ra cũng đâu có việc gì cho con làm."Nó nhún vai nói.
"Bàn số 10 có khách đấy.Cầm thực đơn ra đấy phục vụ đi!"Mẹ nó nói.
Nó hậm hực nhìn mẹ rồi cầm thực đơn đi ra bàn số 10.Cơ mà khoan đã....cái bàn số 10 này...khiến nó có cái cảm giác gì đó....thật bất an!
"Anh chị dùng gì ạ??"Đặt thực đơn xuống bàn nó khiếm nhã hỏi.
Có một người trong bàn đang nhìn ra cửa sổ bỗng bất giác quay mặt ra và ánh mắt của cậu ta và nó bất giác chạm nhau.Gương mặt nó cứng đờ,cái tên hội trưởng này sao lại có mặt ở đây??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.