Chương 112: Ngày nắng rực rỡ - 5
Tg Loan
05/09/2020
Buổi
sáng ngày thứ 6 Lương Tuyết ở nhà Tiết Hạ, 8h sáng duỗi lưng ra vừa mở
cửa phòng Tiết Hạ liền nhìn thấy Lương Tuyết ngồi ở ghế sofa.
TV đang bật, trên kệ TV vẫn còn đặt bó hoa cô đem về từ hôm qua. Đó là bó hoa mà ban tổ chức cuộc thi Olympic tặng cho mỗi tình nguyện viên để cảm ơn sự cống hiến của họ đối với cuộc thi Olympic.
Thoạt nhìn, người phụ nữ ngồi trên sofa giống như đang ngắm hoa trong bình, thực tế là vậy sao? Chỉ có trời mới biết, người chuyên chú "ngắm" hoa không hề biết trong phòng khách lại xuất hiện thêm một người.
Đúng lúc, lúc này Tiết Hạ không có chuyện gì làm, anh định thử một sức mạnh thần bí nào đó ví dụ như khi bạn tập trung nhìn vào một người nào đó trong một thời gian dài nghe nói sóng não người đó sẽ tiếp nhận tín hiệu đó một cách chính xác.
Nhưng đáng tiếc là anh nhìn cô đến mỏi mắt nhưng người đang ngắm hoa vẫn không thèm ngó ngàng.
Điều thú vị là khi cái tên người lãnh đạo Tập đoàn Pacific Rim xuất hiện từ trong miệng người dẫn chương trình thì người đang ngắm hoa nhanh chóng bắt được tín hiệu.
Động tác đầu tiên là tìm chiếc điều khiển từ xa, âm thanh TV đã được bật to lên. Khoảng hai phút rưỡi tin tức đã truyền đạt thông điệp sau: Sau khi vắng mặt ở Lễ trao giải Thanh niên xuất sắc Lawrence, hôm qua Ôn Lễ An lại bỏ lỡ trận đua ngựa cuối cùng của em trai mình. Khi dân cư mạng có nhiều ý kiến khác nhau về vụ việc này, phòng Quan hệ công chúng của Tập đoàn Pacific Rim đã đưa ra lý do Ôn Lễ An vì ngộ độc thực phẩm mà phải nhập viện đồng thời đưa ra giấy chứng nhận của bác sĩ.
Tin tức của Ôn Lễ An chiếm đầy mặt báo, âm thanh trong TV lại chỉnh nhỏ lại. Lúc này, người ngồi trên sofa mới phát giác, lẩm bẩm nói một câu "Anh thật sự dọa em sợ".
Đổi tư thế đứng, Tiết Hạ nói với người phụ nữ đeo thẻ tình nguyện viên đang định thay giày: "Lương Tuyết, nhiệm vụ làm tình nguyện của cô đã kết thúc rồi".
Sững người, cô chậm rãi nói: "Tôi biết rồi".
Để giày lại chỗ cũ, cô cúi đầu, đi về phòng sách.
Sau đó, cửa phòng sách vẫn cứ đóng lại, Tiết Hạ có gõ cửa một lần nhưng không có hồi đáp, cho đến tối cửa phòng sách mới được mở ra.
Sau bữa tối Lương Tuyết lại trở lại phòng sách, trước đó cô nói với anh "Mấy ngày này tôi rất bận cho nên có hơi mệt, ngày mai sẽ đỡ hơn thôi, ngày mai nhất định sẽ có tinh thần, ngày mai tôi và anh cùng nhau chạy bộ".
Hôm nay, Tiết Hạ mở cửa phòng ra nhìn thấy vẫn dáng vẻ y như ngày hôm qua, Lương Tuyết nhìn về bó hoa trên kệ TV đến ngây ngẩn.
Điều này khiến cho Tiết Hạ tò mò về những đóa hoa đó, nói không chừng trong hoa có giấu một vị thần tiên nào đó, thế là anh đến chỗ Lương Tuyết đang ngồi.
Anh cũng vừa ngồi xuống thì cô liền nhảy dựng lên.
Thật là một người phụ nữ cứng miệng, rõ ràng trong lòng đóng dấu mình là vợ của một người nào đó: Tôi là người đã có chồng, anh đừng hòng chiếm chút tiện nghi của tôi.
Nhận ra người đột nhiên xuất hiện là anh chàng tốt bụng bị cây gậy đánh golf của chồng cô đánh gãy xương, mà không phải là những người đàn ông thích lấy lòng cô gái trong chuyến du lịch sau khi chiếm tiện nghi, biểu cảm ngượng ngùng, ngập ngừng nói: "Em dậy rồi à".
Tiết Hạ thở dài, chỉ vào hoa hỏi cô: Trong hoa có thần tiên gì à?
"Không... không có".
Không có vậy thì anh không cần phải tiếp tục nhìn nữa. Tiết Hạ mang giày thể thao vào, xem ra người phụ nữ này quên sạch những lời nói cùng chạy bộ với anh hôm qua rồi.
Chạy xong đã là 9h30.
Trên ghế không một bóng người, TV vẫn còn đang bật, bình hoa đặt trên kệ TV cũng trống rỗng, hoa đâu rồi?
Sau đó, Tiết Hạ biết hoa ở đâu. Những bông hoa đó được xem thành công cụ ám thị tâm lý: đi hay không đi, đi thăm Ôn Lễ An hay không đi.
Trên bàn trà có hai xấp cánh hoa, một bên còn có chiếc ly vô tội bị đẩy ngã trên mặt bàn.
Sự việc có lẽ là như sau: Người phụ nữ dạo này vẫn luôn vướng bận một chuyện gì đó đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ quái, có lẽ những bông hoa đó có thể nói cho cô ấy biết nên đi hay không. Nếu như cánh hoa cuối cùng là số lẻ thì cô sẽ đi còn số chẵn thì không đi.
Khi câu chuyện không thể giải quyết một cách viên mãn, tất cả chỉ có thể giao cho ông trời.
Kết quả cuối cùng là 16/17, đáp án ông trời đưa ra rất hiển nhiên: cô gái à, đừng đi.
Đáp án này khiến trái tim cô không hài lòng, ly nước trước mặt rất chướng mắt, cô gạt tay, ly nước đẩy ngã khỏi mặt bàn, cô đứng dậy khỏi sofa đi về phòng sách.
"Bịch" quả thông treo lủng lẳng ở cửa phòng sách rơi xuống đất.
Trong lòng thở dài mọt hơi, Tiết Hạ treo lại quả thông lên cửa, hơn một phút trôi qua, cánh cửa đó vẫn cứ đóng chặt.
11h30, Tiết Hạ gõ cửa: "Muốn ăn cơm trưa không?".
Hồi lâu, âm thanh truyền từ phòng sách im ắng chết chóc: Tôi không đói.
Tiết Hạ đứng một lúc trước hai xấp cánh hoa, lấy cánh hoa cuối cùng từ trong đống cánh hoa, bỏ nó vào thùng rác, rồi lại trộn những cánh hoa phân ra hai bên thành một xấp, lúc này, 33 cánh hoa biến thành 32 cánh.
11h35, Tiết Hạ gõ cửa phòng sách lần nữa.
"Lương Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cô".
Đưa cô tới trước bàn trà, kéo tay cô, tay chạm vào những cánh hoa: "Đếm lại thử đi".
16/16.
Cô nhìn hai đống cánh hoa đến ngây ngẩn.
"Đi thôi" anh nói với cô.
"Đi đâu?" cô líu ríu hỏi anh.
"Đi thăm anh ta".
"Tại sao".
"Anh ta không phải nhập viện rồi sao? Thì cứ coi như đi đến thăm người bệnh".
Cô dẫu môi.
Tức thì, giọng nói vờ như không tình nguyện: "Ờ".
"Tôi đi gọi điện thoại giúp cô gọi xe".
"Ờ".
Tiết Hạ vừa nhấc điện thoại lên.
"Đừng" tiếng hét vang lên.
Gương mặt của Lương Tuyết ửng đỏ lên, ấp a ấp úng: "Tôi... tôi đã mấy ngày rồi chưa gội đầu, tôi muốn gội đầu trước đã".
1h30, cửa phòng sách vẫn cứ đóng chặt. Lương Tuyết đã ở trong đó một lúc lâu, mà anh cũng ngây ngẩn trước điện thoại một hồi lâu.
Gội đầu xong, Lương Tuyết nói tôi sấy tóc một lát rồi trốn ở trong phòng sách luôn.
Tóc đã sấy được một lúc lâu, đoạn đường đến bệnh viện của Ôn Lễ An là đoạn đường đông đúc nhất, tiếp tục như vậy thì sẽ trúng giờ cao điểm kẹt xe.
Tiết Hạ gõ cửa phòng sách lần nữa.
Cửa mở ra.
Tiết Hạ nghĩ, người phụ nữ đứng ở cửa hẳn sẽ chiếm giữ trái tim anh trong thời gian dài sau này.
Chiếc váy dài sát nách màu xanh ngọc, thắt lưng retro màu cam mỏng quanh eo, khuôn mặt kiều diễm như trái đào mận.
Bây giờ, Tiết Hạ biết cô tốn hơn một tiếng đồng hồ để làm gì rồi. Người phụ nữ trước mặt nhìn không giống người đi thăm bệnh chút nào, ngược lại giống như người đi hẹn hò với người yêu.
Khiến Tiết Hạ buồn bực là, trong tay cô còn cầm hai đôi giày khác màu hỏi anh: chọn màu nude hay màu trắng đây.
Thật đúng là một cô nàng không tim không phổi.
Ngón tay Tiết Hạ chỉ vào đôi giày màu trắng sữa, thật ra, đôi màu nude nhìn có vẻ hợp hơn.
Đôi giày màu nude bị vứt qua một bên, cánh cửa lại đóng lại, từ bên ngoài cánh cửa truyền đến: "Đợi tôi thêm 10 phút nữa".
Lương Tuyết vừa dứt lời, chuông cửa lại vang lên.
Tiết Hạ mở cửa ra.
Bên ngoài có hai người đàn ông mặc vest mang giày da, một người tự xưng là luật sư của Ôn Lễ An, một người xưng là thư ký của Ôn Lễ An.
10 phút sau, cánh cửa phòng sách mở ra, người phụ nữ từ trong cánh cửa đi ra môi đỏ thắm. Người phụ nữ biểu cảm đình trệ sau khi nhìn thấy hai người đàn ông trong phòng khách, sắc mặt chớp mắt trở nên trắng bệch.
"Tiết Hạ, anh có thể tránh mặt một lát được không?" sắc mặt tái mét, cô nói với anh.
Khoảng 2 giờ sau luật sư và thư ký của Ôn Lễ An rời khỏi nhà Tiết Hạ. Trong khoảng thời gian đó Tiết Hạ vẫn luôn đứng bên ngoài ban công, mắt tiễn theo hai người đó đi hết cầu thang. Tiết Hạ mở cửa nhà ra.
Lương Tuyết ôm chân ngồi trên sofa, đầu vùi sâu vào trong đầu gối, thoạt nhìn giống như chú mèo con không tìm được đường về nhà trong đêm khuya.
Đứng trước mặt cô, lặng lẽ.
Bờ vai cô hơi rung lên trong khoảng thời gian rất dài.
Tiết Hạ nhẹ nhàng gọi một tiếng "Lương Tuyết", cô không có trả lời, bờ vai càng rung dữ dội hơn khi tiếng gọi Lương Tuyết lần thứ 2 cất lên.
Cô chầm chậm ngẩng đầu, nước mắt làm mờ đi lớp trang điểm của cô. Kẻ mắt, chân mày, phấn má hồng đều bị nước mắt hòa trộn một mảng, gương mặt như một chú mèo mướp, riêng khóe môi lại đang giương lên.
Khóe môi đang giương lên cố ý cho người ta biết cô rất vui.
Vui đương nhiên phải cười, phải cười ra tiếng.
Thế là cô tìm cách cười ra tiếng.
Cô cười khanh khách, lay tập văn kiện trên tay, cười như khóc nói với anh: "Tiết Hạ, chúc mừng tôi đi, tôi được chia nửa tài sản của Ôn Lễ An rồi. Bây giờ, tôi trở thành một trong những người phụ nữ giàu nhất hành tinh. Điều này thật khó tin, khó tin như đang nằm mơ. Tiết Hạ, anh còn đứng ngốc ra đó làm gì, còn không mau chúc mừng tôi".
Đợi đến khi cô cười xong, Tiết Hạ từ từ ngồi xổm xuống, để đầu Lương Tuyết tựa lên vai anh, kéo khóe môi nói: Chúc mừng.
"Nhưng không, nhưng không, nhưng không" câu nói lặp lại nhiều lần, giọng nói nghe rất đáng thương, trong sự đáng thương khó có thể nghe ra có đan xen cảm xúc tức giận xen.
Tối nay, ba đài truyền hình lớn của Brazil hiếm khi phát sóng một video dài ba phút trong thời gian cao điểm. Nhân vật chính của video này là người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim.
Trong video, chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng nhất định rất khó khiến người ta hình dung được cuộc hôn nhân của anh và vợ mình vừa tan rã cách đây vài giờ.
Thậm chí, ánh mắt thuần khiết của chàng trai trẻ khiến cho các cô gái nhận định một cách hiển nhiên, đó là chàng trai thuần khiết chưa bao giờ yêu đương hoặc là vẫn đang chờ đợi định mệnh của đời mình.
Tin rằng nếu lúc này Tiết Hạ tình cờ bắt gặp một vài cô gái biết Ôn Lễ An trên phố, nói với bọn họ rằng "Ôn Lễ An đã từng có cuộc hôn nhân hơn 5 năm", anh sẽ nhận được đáp án là "Ừ, tôi tin, người vợ của Angela chính là tôi".
Trong đoạn video dài 3 phút, Ôn Lễ An và người phát ngôn về năng lượng thứ ba của Brazil bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với tất cả các tầng lớp dốc sức cho việc phát triển năng lượng mới.
Sau đó, Ôn Lễ An đưa ra tờ thông báo nhập học có chữ ký của Hiệu trưởng trường Đại học Duke trước ống kính. Anh nói với những người hâm mộ của anh rằng sang năm anh sẽ trở thành sinh viên của Trường Đại học Kinh doanh Duke và tất cả các vấn đề của Tập đoàn Pacific Rim giao cho phó chủ tịch tập đoàn toàn quyền xử lý.
Cuối video, Ôn Lễ An nở nụ cười đặc thù thuộc về Angela, thuần khiết, rạng ngời: "Một năm sau, mọi người sẽ nhìn thấy một tôi tốt hơn".
Video 3 phút kết thúc, nụ cười của người hâm mộ Angela kết thúc, tiếng hét của các cô gái tòa nhà Judo dưới lầu dường như xuyên qua mái nhà.
Lúc video đang phát sóng, Lương Tuyết cũng đang xem. Cô mặc một chiếc áo phông rộng ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt được rửa sạch, biểu cảm rất nhạt. Một chút cũng không nhìn ra cách đây vài tiếng đồng hồ cô từng vì chuyện "Tôi trở thành một trong những người phụ nữ giàu nhất hành tinh" khóc lem mặt, khóc đỏ mũi, sưng mắt.
Nửa tiếng sau, Công chúa Theresa cũng tuyên bố trên mạng xã hội cá nhân rằng cô đã từ chức giám đốc bộ phận công chúng của Tập đoàn Pacific Rim, sau đó cô sẽ học tại Đại học Duke trong một năm, tiến công vào ngành môi trường học.
Hành động này của công chúa Theresa được cả thế giới đánh giá là phụ xướng phụ tùng.
Lương Tuyết cụ thể đi từ lúc nào Tiết Hạ cũng không biết. Có lẽ nửa đêm cũng có lẽ là rạng sáng, trước khi rời đi cô có để lại tấm danh thiếp, trên danh thiếp viết cảm ơn, một bên có ghi số điện thoại của cô.
Là số điện thoại mới.
Ôn Lễ An đi đến Bắc Carolina, Lương Tuyết thay số điện thoại di động. Điều này dường như phù hợp với tình huống của một cặp vợ chồng mới ly dị: mỗi người một nơi, từ nay lãng quên sự đời.
Ngày hôm nay, thế vận hội Rio sẽ bế mạc.
Khi ngọn lửa Olympic vụt tắt, các vận động viên trở về nhà, các du khách cũng đi, cả thành phố Rio dường như trở nên trống vắng. Những cư dân thành phố Rio dạo bước trên phố dáng vẻ ủ rủ.
Nhưng đây là một nhóm người hoocmon dồi dào, thích giải trí. Trong vài ngày, ánh mặt trời ở Nam Mỹ chiếu xuống khung cửa sổ, tiếng nẹt bô Harley thấp chạy dọc các đường to hẻm nhỏ cả ngày lẫn đêm, tiếng trống nhạc samba vang trên biển khiến cho những người lười biếng tắm nắng mở mắt ra.
Tiếng hát "go go go—" những đứa trẻ ôm quả bóng trên tay lao xuống từ nơi cao nhất của khu ổ chuột.
Thành phố Rio bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Tháng 10, Tiết Hạ lại lần nữa nhìn thấy Ôn Lễ An. Đương nhiên là trên TV trên báo chí và trên các phương tiện truyền thông.
Các phương tiện truyền thông Rio ùn ùn đưa tin Ôn Lễ An trở thành khách của hoàng gia Thụy Điển trong nghi lễ đăng quang từ Công chúa Theresa đến Công tước Theresa. Trong buổi đăng quang dài mấy tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối Ôn Lễ An luôn ngồi bên cạnh công chúa Theresa.
Khi Công chúa Theresa nhận chức, hai người người trên người dưới sân khấu dáng vẻ tràn đầy tình cảm.
Trước đó, một tờ báo lá cải trên đường phố thường xuyên dẫn lời của một sinh viên từ Đại học Duke, người lên tiếng là đã tận mắt chứng kiến Ôn Lễ An và Công chúa Theresa đi bộ trên con đường rợp bóng cây. Cách vài ngày, lại có một sinh viên khác lại nói nhìn thấy Ôn Lễ An và công chúa Theresa cùng nhau đến thư viện.
Trong vài ngày, bảo vệ của trường nói rằng ông đã nhìn thấy Ôn Lễ An và Công chúa Theresa đang cùng nhau ngắm sao trên bãi cỏ.
Trong lời miêu tả của những người này, sự tồn tại của Ôn Lễ An và công chúa Theresa y hệt một đôi tình nhân thanh xuân vườn trường.
Lần này, Tiết Hạ lại gọi điện thoại cho Lương Tuyết.
Đây là lần thứ hai Tiết Hạ gọi cho Lương Tuyết. Lần thứ nhất là nửa tháng trước khi Lương Tuyết nói với Tiết Hạ cô đang ở một ngôi làng nhỏ gần lưu vực sông Amazon.
Ngày hôm đó, sau khi Lương Tuyết rời khỏi nhà Tiết Hạ đến một quảng trường nhỏ khiến cô ấn tượng sâu sắc. Cô ở lại trong khách sạn gần quảng trường đó trong vài ngày. Ở đó cô quen được vài tình nguyện viên bảo vệ môi trường, sau đó cô đi theo những tình nguyện viên đó đến một ngôi làng nhỏ ở Manaus.
Trong điện thoại, Lương Tuyết nói cô đã thích nghi với cuộc sống ở đây, sau đó cô sẽ ở lại đó một thời gian, gần ngôi làng đó có rất nhiều người dân địa phương.
Khi đó, cô còn nói với anh với giọng điệu tràn đầy hứng thú, cô cảm thấy thú vị đối với ngôn ngữ của những người dân ở đó.
Nghe có vẻ không tệ, không rề rà, rất dứt khoát, một người phụ nữ ly hôn bắt đầu lại tìm niềm vui cuộc sống.
Nhưng thật sự là như vậy sao? Có trời mới biết.
Điện thoại chậm chạp mới nghe máy, người bên kia điện thoại không phải là Lương Tuyết, người phụ nữ mang khẩu âm Tây Bắc tự xưng là bạn cùng phòng của Lương Tuyết.
"Lili bị bệnh rồi, sau khi uống rượu lại vừa khóc vừa cười rồi lại rớt xuống sông, sau khi vớt khỏi sông lên thì sinh bệnh. Lili cả đêm nói mớ, vừa khóc vừa nói mớ" bạn cùng phòng nói với Tiết Hạ.
Chiều tối ngày thứ 2, Tiết Hạ dựa theo địa chỉ mà người bạn cùng phòng đó cung cấp tìm đến ngôi làng mà Lương Tuyết nói. Thật sự là một ngôi làng nhỏ, ngôi làng nhỏ nằm ven sông, có vẻ như cũng có đến trăm người.
Trong ngôi làng cực kỳ đơn sơ tràn ngập mùi thảo mộc nồng nặc, thậm chí người phụ nữ nằm trên giường gương mặt cũng vẻ đầy những hoa văn kỳ lạ.
Người bạn cùng phòng nói với Tiết Hạ, một người thổ dân có tiếng gần đây nghi ngờ người phụ nữ phương Đông này trúng tà vì thế người thổ dân này vẽ lên mặt Lương Tuyết ký hiệu đuổi tà.
Thành thật mà nói người phụ nữ nằm trên giường trông vô cùng buồn cười.
Vợ trước của Ôn Lễ An? Một trong những người phụ nữ giàu nhất thế giới? Được rồi.
Tay Tiết Hạ đặt lên trán Lương Tuyết, cơn sốt chưa thuyên giảm, trong balo của anh có thuốc hạ sốt, tay vừa muốn rút ra thì bị nắm lại, bị một bàn tay khác nắm chặt.
Ánh mặt trời của lưu vực sông Amazon vừa rực rỡ vừa ào ạt.
Lúc này, ánh hoàng hôn đã đến giai đoạn nắng gắt nhất, một chùm tia nắng xuyên qua khe hở của tấm gỗ trong túp lều, xen nhau, như một tấm lưới được trải ra, như mộng như ảo.
Trong khuôn cảnh như mọng như ảo, giọng nói tủi thân mang theo sự đáng yêu của người phụ nữ đang bị bệnh: "Anh... tại sao bây giờ mới đến, tại sao bây giờ anh mới tới. Anh muốn em tức chết sao?".
TV đang bật, trên kệ TV vẫn còn đặt bó hoa cô đem về từ hôm qua. Đó là bó hoa mà ban tổ chức cuộc thi Olympic tặng cho mỗi tình nguyện viên để cảm ơn sự cống hiến của họ đối với cuộc thi Olympic.
Thoạt nhìn, người phụ nữ ngồi trên sofa giống như đang ngắm hoa trong bình, thực tế là vậy sao? Chỉ có trời mới biết, người chuyên chú "ngắm" hoa không hề biết trong phòng khách lại xuất hiện thêm một người.
Đúng lúc, lúc này Tiết Hạ không có chuyện gì làm, anh định thử một sức mạnh thần bí nào đó ví dụ như khi bạn tập trung nhìn vào một người nào đó trong một thời gian dài nghe nói sóng não người đó sẽ tiếp nhận tín hiệu đó một cách chính xác.
Nhưng đáng tiếc là anh nhìn cô đến mỏi mắt nhưng người đang ngắm hoa vẫn không thèm ngó ngàng.
Điều thú vị là khi cái tên người lãnh đạo Tập đoàn Pacific Rim xuất hiện từ trong miệng người dẫn chương trình thì người đang ngắm hoa nhanh chóng bắt được tín hiệu.
Động tác đầu tiên là tìm chiếc điều khiển từ xa, âm thanh TV đã được bật to lên. Khoảng hai phút rưỡi tin tức đã truyền đạt thông điệp sau: Sau khi vắng mặt ở Lễ trao giải Thanh niên xuất sắc Lawrence, hôm qua Ôn Lễ An lại bỏ lỡ trận đua ngựa cuối cùng của em trai mình. Khi dân cư mạng có nhiều ý kiến khác nhau về vụ việc này, phòng Quan hệ công chúng của Tập đoàn Pacific Rim đã đưa ra lý do Ôn Lễ An vì ngộ độc thực phẩm mà phải nhập viện đồng thời đưa ra giấy chứng nhận của bác sĩ.
Tin tức của Ôn Lễ An chiếm đầy mặt báo, âm thanh trong TV lại chỉnh nhỏ lại. Lúc này, người ngồi trên sofa mới phát giác, lẩm bẩm nói một câu "Anh thật sự dọa em sợ".
Đổi tư thế đứng, Tiết Hạ nói với người phụ nữ đeo thẻ tình nguyện viên đang định thay giày: "Lương Tuyết, nhiệm vụ làm tình nguyện của cô đã kết thúc rồi".
Sững người, cô chậm rãi nói: "Tôi biết rồi".
Để giày lại chỗ cũ, cô cúi đầu, đi về phòng sách.
Sau đó, cửa phòng sách vẫn cứ đóng lại, Tiết Hạ có gõ cửa một lần nhưng không có hồi đáp, cho đến tối cửa phòng sách mới được mở ra.
Sau bữa tối Lương Tuyết lại trở lại phòng sách, trước đó cô nói với anh "Mấy ngày này tôi rất bận cho nên có hơi mệt, ngày mai sẽ đỡ hơn thôi, ngày mai nhất định sẽ có tinh thần, ngày mai tôi và anh cùng nhau chạy bộ".
Hôm nay, Tiết Hạ mở cửa phòng ra nhìn thấy vẫn dáng vẻ y như ngày hôm qua, Lương Tuyết nhìn về bó hoa trên kệ TV đến ngây ngẩn.
Điều này khiến cho Tiết Hạ tò mò về những đóa hoa đó, nói không chừng trong hoa có giấu một vị thần tiên nào đó, thế là anh đến chỗ Lương Tuyết đang ngồi.
Anh cũng vừa ngồi xuống thì cô liền nhảy dựng lên.
Thật là một người phụ nữ cứng miệng, rõ ràng trong lòng đóng dấu mình là vợ của một người nào đó: Tôi là người đã có chồng, anh đừng hòng chiếm chút tiện nghi của tôi.
Nhận ra người đột nhiên xuất hiện là anh chàng tốt bụng bị cây gậy đánh golf của chồng cô đánh gãy xương, mà không phải là những người đàn ông thích lấy lòng cô gái trong chuyến du lịch sau khi chiếm tiện nghi, biểu cảm ngượng ngùng, ngập ngừng nói: "Em dậy rồi à".
Tiết Hạ thở dài, chỉ vào hoa hỏi cô: Trong hoa có thần tiên gì à?
"Không... không có".
Không có vậy thì anh không cần phải tiếp tục nhìn nữa. Tiết Hạ mang giày thể thao vào, xem ra người phụ nữ này quên sạch những lời nói cùng chạy bộ với anh hôm qua rồi.
Chạy xong đã là 9h30.
Trên ghế không một bóng người, TV vẫn còn đang bật, bình hoa đặt trên kệ TV cũng trống rỗng, hoa đâu rồi?
Sau đó, Tiết Hạ biết hoa ở đâu. Những bông hoa đó được xem thành công cụ ám thị tâm lý: đi hay không đi, đi thăm Ôn Lễ An hay không đi.
Trên bàn trà có hai xấp cánh hoa, một bên còn có chiếc ly vô tội bị đẩy ngã trên mặt bàn.
Sự việc có lẽ là như sau: Người phụ nữ dạo này vẫn luôn vướng bận một chuyện gì đó đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ quái, có lẽ những bông hoa đó có thể nói cho cô ấy biết nên đi hay không. Nếu như cánh hoa cuối cùng là số lẻ thì cô sẽ đi còn số chẵn thì không đi.
Khi câu chuyện không thể giải quyết một cách viên mãn, tất cả chỉ có thể giao cho ông trời.
Kết quả cuối cùng là 16/17, đáp án ông trời đưa ra rất hiển nhiên: cô gái à, đừng đi.
Đáp án này khiến trái tim cô không hài lòng, ly nước trước mặt rất chướng mắt, cô gạt tay, ly nước đẩy ngã khỏi mặt bàn, cô đứng dậy khỏi sofa đi về phòng sách.
"Bịch" quả thông treo lủng lẳng ở cửa phòng sách rơi xuống đất.
Trong lòng thở dài mọt hơi, Tiết Hạ treo lại quả thông lên cửa, hơn một phút trôi qua, cánh cửa đó vẫn cứ đóng chặt.
11h30, Tiết Hạ gõ cửa: "Muốn ăn cơm trưa không?".
Hồi lâu, âm thanh truyền từ phòng sách im ắng chết chóc: Tôi không đói.
Tiết Hạ đứng một lúc trước hai xấp cánh hoa, lấy cánh hoa cuối cùng từ trong đống cánh hoa, bỏ nó vào thùng rác, rồi lại trộn những cánh hoa phân ra hai bên thành một xấp, lúc này, 33 cánh hoa biến thành 32 cánh.
11h35, Tiết Hạ gõ cửa phòng sách lần nữa.
"Lương Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cô".
Đưa cô tới trước bàn trà, kéo tay cô, tay chạm vào những cánh hoa: "Đếm lại thử đi".
16/16.
Cô nhìn hai đống cánh hoa đến ngây ngẩn.
"Đi thôi" anh nói với cô.
"Đi đâu?" cô líu ríu hỏi anh.
"Đi thăm anh ta".
"Tại sao".
"Anh ta không phải nhập viện rồi sao? Thì cứ coi như đi đến thăm người bệnh".
Cô dẫu môi.
Tức thì, giọng nói vờ như không tình nguyện: "Ờ".
"Tôi đi gọi điện thoại giúp cô gọi xe".
"Ờ".
Tiết Hạ vừa nhấc điện thoại lên.
"Đừng" tiếng hét vang lên.
Gương mặt của Lương Tuyết ửng đỏ lên, ấp a ấp úng: "Tôi... tôi đã mấy ngày rồi chưa gội đầu, tôi muốn gội đầu trước đã".
1h30, cửa phòng sách vẫn cứ đóng chặt. Lương Tuyết đã ở trong đó một lúc lâu, mà anh cũng ngây ngẩn trước điện thoại một hồi lâu.
Gội đầu xong, Lương Tuyết nói tôi sấy tóc một lát rồi trốn ở trong phòng sách luôn.
Tóc đã sấy được một lúc lâu, đoạn đường đến bệnh viện của Ôn Lễ An là đoạn đường đông đúc nhất, tiếp tục như vậy thì sẽ trúng giờ cao điểm kẹt xe.
Tiết Hạ gõ cửa phòng sách lần nữa.
Cửa mở ra.
Tiết Hạ nghĩ, người phụ nữ đứng ở cửa hẳn sẽ chiếm giữ trái tim anh trong thời gian dài sau này.
Chiếc váy dài sát nách màu xanh ngọc, thắt lưng retro màu cam mỏng quanh eo, khuôn mặt kiều diễm như trái đào mận.
Bây giờ, Tiết Hạ biết cô tốn hơn một tiếng đồng hồ để làm gì rồi. Người phụ nữ trước mặt nhìn không giống người đi thăm bệnh chút nào, ngược lại giống như người đi hẹn hò với người yêu.
Khiến Tiết Hạ buồn bực là, trong tay cô còn cầm hai đôi giày khác màu hỏi anh: chọn màu nude hay màu trắng đây.
Thật đúng là một cô nàng không tim không phổi.
Ngón tay Tiết Hạ chỉ vào đôi giày màu trắng sữa, thật ra, đôi màu nude nhìn có vẻ hợp hơn.
Đôi giày màu nude bị vứt qua một bên, cánh cửa lại đóng lại, từ bên ngoài cánh cửa truyền đến: "Đợi tôi thêm 10 phút nữa".
Lương Tuyết vừa dứt lời, chuông cửa lại vang lên.
Tiết Hạ mở cửa ra.
Bên ngoài có hai người đàn ông mặc vest mang giày da, một người tự xưng là luật sư của Ôn Lễ An, một người xưng là thư ký của Ôn Lễ An.
10 phút sau, cánh cửa phòng sách mở ra, người phụ nữ từ trong cánh cửa đi ra môi đỏ thắm. Người phụ nữ biểu cảm đình trệ sau khi nhìn thấy hai người đàn ông trong phòng khách, sắc mặt chớp mắt trở nên trắng bệch.
"Tiết Hạ, anh có thể tránh mặt một lát được không?" sắc mặt tái mét, cô nói với anh.
Khoảng 2 giờ sau luật sư và thư ký của Ôn Lễ An rời khỏi nhà Tiết Hạ. Trong khoảng thời gian đó Tiết Hạ vẫn luôn đứng bên ngoài ban công, mắt tiễn theo hai người đó đi hết cầu thang. Tiết Hạ mở cửa nhà ra.
Lương Tuyết ôm chân ngồi trên sofa, đầu vùi sâu vào trong đầu gối, thoạt nhìn giống như chú mèo con không tìm được đường về nhà trong đêm khuya.
Đứng trước mặt cô, lặng lẽ.
Bờ vai cô hơi rung lên trong khoảng thời gian rất dài.
Tiết Hạ nhẹ nhàng gọi một tiếng "Lương Tuyết", cô không có trả lời, bờ vai càng rung dữ dội hơn khi tiếng gọi Lương Tuyết lần thứ 2 cất lên.
Cô chầm chậm ngẩng đầu, nước mắt làm mờ đi lớp trang điểm của cô. Kẻ mắt, chân mày, phấn má hồng đều bị nước mắt hòa trộn một mảng, gương mặt như một chú mèo mướp, riêng khóe môi lại đang giương lên.
Khóe môi đang giương lên cố ý cho người ta biết cô rất vui.
Vui đương nhiên phải cười, phải cười ra tiếng.
Thế là cô tìm cách cười ra tiếng.
Cô cười khanh khách, lay tập văn kiện trên tay, cười như khóc nói với anh: "Tiết Hạ, chúc mừng tôi đi, tôi được chia nửa tài sản của Ôn Lễ An rồi. Bây giờ, tôi trở thành một trong những người phụ nữ giàu nhất hành tinh. Điều này thật khó tin, khó tin như đang nằm mơ. Tiết Hạ, anh còn đứng ngốc ra đó làm gì, còn không mau chúc mừng tôi".
Đợi đến khi cô cười xong, Tiết Hạ từ từ ngồi xổm xuống, để đầu Lương Tuyết tựa lên vai anh, kéo khóe môi nói: Chúc mừng.
"Nhưng không, nhưng không, nhưng không" câu nói lặp lại nhiều lần, giọng nói nghe rất đáng thương, trong sự đáng thương khó có thể nghe ra có đan xen cảm xúc tức giận xen.
Tối nay, ba đài truyền hình lớn của Brazil hiếm khi phát sóng một video dài ba phút trong thời gian cao điểm. Nhân vật chính của video này là người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim.
Trong video, chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng nhất định rất khó khiến người ta hình dung được cuộc hôn nhân của anh và vợ mình vừa tan rã cách đây vài giờ.
Thậm chí, ánh mắt thuần khiết của chàng trai trẻ khiến cho các cô gái nhận định một cách hiển nhiên, đó là chàng trai thuần khiết chưa bao giờ yêu đương hoặc là vẫn đang chờ đợi định mệnh của đời mình.
Tin rằng nếu lúc này Tiết Hạ tình cờ bắt gặp một vài cô gái biết Ôn Lễ An trên phố, nói với bọn họ rằng "Ôn Lễ An đã từng có cuộc hôn nhân hơn 5 năm", anh sẽ nhận được đáp án là "Ừ, tôi tin, người vợ của Angela chính là tôi".
Trong đoạn video dài 3 phút, Ôn Lễ An và người phát ngôn về năng lượng thứ ba của Brazil bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với tất cả các tầng lớp dốc sức cho việc phát triển năng lượng mới.
Sau đó, Ôn Lễ An đưa ra tờ thông báo nhập học có chữ ký của Hiệu trưởng trường Đại học Duke trước ống kính. Anh nói với những người hâm mộ của anh rằng sang năm anh sẽ trở thành sinh viên của Trường Đại học Kinh doanh Duke và tất cả các vấn đề của Tập đoàn Pacific Rim giao cho phó chủ tịch tập đoàn toàn quyền xử lý.
Cuối video, Ôn Lễ An nở nụ cười đặc thù thuộc về Angela, thuần khiết, rạng ngời: "Một năm sau, mọi người sẽ nhìn thấy một tôi tốt hơn".
Video 3 phút kết thúc, nụ cười của người hâm mộ Angela kết thúc, tiếng hét của các cô gái tòa nhà Judo dưới lầu dường như xuyên qua mái nhà.
Lúc video đang phát sóng, Lương Tuyết cũng đang xem. Cô mặc một chiếc áo phông rộng ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt được rửa sạch, biểu cảm rất nhạt. Một chút cũng không nhìn ra cách đây vài tiếng đồng hồ cô từng vì chuyện "Tôi trở thành một trong những người phụ nữ giàu nhất hành tinh" khóc lem mặt, khóc đỏ mũi, sưng mắt.
Nửa tiếng sau, Công chúa Theresa cũng tuyên bố trên mạng xã hội cá nhân rằng cô đã từ chức giám đốc bộ phận công chúng của Tập đoàn Pacific Rim, sau đó cô sẽ học tại Đại học Duke trong một năm, tiến công vào ngành môi trường học.
Hành động này của công chúa Theresa được cả thế giới đánh giá là phụ xướng phụ tùng.
Lương Tuyết cụ thể đi từ lúc nào Tiết Hạ cũng không biết. Có lẽ nửa đêm cũng có lẽ là rạng sáng, trước khi rời đi cô có để lại tấm danh thiếp, trên danh thiếp viết cảm ơn, một bên có ghi số điện thoại của cô.
Là số điện thoại mới.
Ôn Lễ An đi đến Bắc Carolina, Lương Tuyết thay số điện thoại di động. Điều này dường như phù hợp với tình huống của một cặp vợ chồng mới ly dị: mỗi người một nơi, từ nay lãng quên sự đời.
Ngày hôm nay, thế vận hội Rio sẽ bế mạc.
Khi ngọn lửa Olympic vụt tắt, các vận động viên trở về nhà, các du khách cũng đi, cả thành phố Rio dường như trở nên trống vắng. Những cư dân thành phố Rio dạo bước trên phố dáng vẻ ủ rủ.
Nhưng đây là một nhóm người hoocmon dồi dào, thích giải trí. Trong vài ngày, ánh mặt trời ở Nam Mỹ chiếu xuống khung cửa sổ, tiếng nẹt bô Harley thấp chạy dọc các đường to hẻm nhỏ cả ngày lẫn đêm, tiếng trống nhạc samba vang trên biển khiến cho những người lười biếng tắm nắng mở mắt ra.
Tiếng hát "go go go—" những đứa trẻ ôm quả bóng trên tay lao xuống từ nơi cao nhất của khu ổ chuột.
Thành phố Rio bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Tháng 10, Tiết Hạ lại lần nữa nhìn thấy Ôn Lễ An. Đương nhiên là trên TV trên báo chí và trên các phương tiện truyền thông.
Các phương tiện truyền thông Rio ùn ùn đưa tin Ôn Lễ An trở thành khách của hoàng gia Thụy Điển trong nghi lễ đăng quang từ Công chúa Theresa đến Công tước Theresa. Trong buổi đăng quang dài mấy tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối Ôn Lễ An luôn ngồi bên cạnh công chúa Theresa.
Khi Công chúa Theresa nhận chức, hai người người trên người dưới sân khấu dáng vẻ tràn đầy tình cảm.
Trước đó, một tờ báo lá cải trên đường phố thường xuyên dẫn lời của một sinh viên từ Đại học Duke, người lên tiếng là đã tận mắt chứng kiến Ôn Lễ An và Công chúa Theresa đi bộ trên con đường rợp bóng cây. Cách vài ngày, lại có một sinh viên khác lại nói nhìn thấy Ôn Lễ An và công chúa Theresa cùng nhau đến thư viện.
Trong vài ngày, bảo vệ của trường nói rằng ông đã nhìn thấy Ôn Lễ An và Công chúa Theresa đang cùng nhau ngắm sao trên bãi cỏ.
Trong lời miêu tả của những người này, sự tồn tại của Ôn Lễ An và công chúa Theresa y hệt một đôi tình nhân thanh xuân vườn trường.
Lần này, Tiết Hạ lại gọi điện thoại cho Lương Tuyết.
Đây là lần thứ hai Tiết Hạ gọi cho Lương Tuyết. Lần thứ nhất là nửa tháng trước khi Lương Tuyết nói với Tiết Hạ cô đang ở một ngôi làng nhỏ gần lưu vực sông Amazon.
Ngày hôm đó, sau khi Lương Tuyết rời khỏi nhà Tiết Hạ đến một quảng trường nhỏ khiến cô ấn tượng sâu sắc. Cô ở lại trong khách sạn gần quảng trường đó trong vài ngày. Ở đó cô quen được vài tình nguyện viên bảo vệ môi trường, sau đó cô đi theo những tình nguyện viên đó đến một ngôi làng nhỏ ở Manaus.
Trong điện thoại, Lương Tuyết nói cô đã thích nghi với cuộc sống ở đây, sau đó cô sẽ ở lại đó một thời gian, gần ngôi làng đó có rất nhiều người dân địa phương.
Khi đó, cô còn nói với anh với giọng điệu tràn đầy hứng thú, cô cảm thấy thú vị đối với ngôn ngữ của những người dân ở đó.
Nghe có vẻ không tệ, không rề rà, rất dứt khoát, một người phụ nữ ly hôn bắt đầu lại tìm niềm vui cuộc sống.
Nhưng thật sự là như vậy sao? Có trời mới biết.
Điện thoại chậm chạp mới nghe máy, người bên kia điện thoại không phải là Lương Tuyết, người phụ nữ mang khẩu âm Tây Bắc tự xưng là bạn cùng phòng của Lương Tuyết.
"Lili bị bệnh rồi, sau khi uống rượu lại vừa khóc vừa cười rồi lại rớt xuống sông, sau khi vớt khỏi sông lên thì sinh bệnh. Lili cả đêm nói mớ, vừa khóc vừa nói mớ" bạn cùng phòng nói với Tiết Hạ.
Chiều tối ngày thứ 2, Tiết Hạ dựa theo địa chỉ mà người bạn cùng phòng đó cung cấp tìm đến ngôi làng mà Lương Tuyết nói. Thật sự là một ngôi làng nhỏ, ngôi làng nhỏ nằm ven sông, có vẻ như cũng có đến trăm người.
Trong ngôi làng cực kỳ đơn sơ tràn ngập mùi thảo mộc nồng nặc, thậm chí người phụ nữ nằm trên giường gương mặt cũng vẻ đầy những hoa văn kỳ lạ.
Người bạn cùng phòng nói với Tiết Hạ, một người thổ dân có tiếng gần đây nghi ngờ người phụ nữ phương Đông này trúng tà vì thế người thổ dân này vẽ lên mặt Lương Tuyết ký hiệu đuổi tà.
Thành thật mà nói người phụ nữ nằm trên giường trông vô cùng buồn cười.
Vợ trước của Ôn Lễ An? Một trong những người phụ nữ giàu nhất thế giới? Được rồi.
Tay Tiết Hạ đặt lên trán Lương Tuyết, cơn sốt chưa thuyên giảm, trong balo của anh có thuốc hạ sốt, tay vừa muốn rút ra thì bị nắm lại, bị một bàn tay khác nắm chặt.
Ánh mặt trời của lưu vực sông Amazon vừa rực rỡ vừa ào ạt.
Lúc này, ánh hoàng hôn đã đến giai đoạn nắng gắt nhất, một chùm tia nắng xuyên qua khe hở của tấm gỗ trong túp lều, xen nhau, như một tấm lưới được trải ra, như mộng như ảo.
Trong khuôn cảnh như mọng như ảo, giọng nói tủi thân mang theo sự đáng yêu của người phụ nữ đang bị bệnh: "Anh... tại sao bây giờ mới đến, tại sao bây giờ anh mới tới. Anh muốn em tức chết sao?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.