Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu
Chương 36:
Họa Lí Phong Lí
28/11/2024
Cô bán tín bán nghi nhìn Khương Vệ Vũ: "Được, chị tin tưởng em, có thể nói cho chị biết em là từ nơi nào biết có người muốn hại chị hay không?"
Con cái không nói lỗi của cha mẹ, Khương Vệ Vũ nào có ý tốt nói thẳng với Khương Tuệ Hàm, cô ấy quẫn bách đến mức sắc mặt đỏ lên, ấp úng chính là không nói ra được một nguyên cớ.
Khương Tuệ Hàm cũng không làm khó cô ấy: "Em không cần phải nói, chị đại khái có thể đoán được, là mẹ của em bọn họ đúng không? Có lẽ bọn họ lúc này đang tụ tập một chỗ âm mưu làm sao từ trên người chị moi chút lợi ích đây."
Cô gái nhỏ còn đang ở độ tuổi đi học, người bình thường có thể tiếp xúc đến ngoại trừ bạn học và người trong nhà ra, đoán chừng cũng không có những người khác, nhìn đôi mắt trợn to của cô ấy, đâu cần phải đoán.
Khương Tuệ Hàm: "Em lén người trong nhà tới tìm chị?"
"Vâng, một mình em chạy ra." Thấy Khương Tuệ Hàm không tiếp tục truy vấn, Khương Vệ Vũ yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên là cô đoán đúng, Khương Tuệ Hàm sờ sờ tóc cô bé, rõ ràng là mười sáu tuổi, nhìn lại chỉ như mười ba mười bốn tuổi, nghĩ đến sự thiên vị của bác gái cả, tính tình cô bé lại trầm lặng ít nói, có thể tưởng tượng được cô bé ở nhà sống những ngày tháng như thế nào.
"Đừng lo lắng, sáng mai chúng ta sẽ đi."
Thời gian gấp gáp như vậy, chắc là anh hai không kịp chuẩn bị, Khương Vệ Vũ xem như yên tâm, cô ấy có chút ngại ngùng nói: "Vậy em đi trước, sáng mai em có tiết học, sẽ không tiễn mọi người."
Thấy người sắp đi, Khương Tuệ Hàm gọi Khương Vệ Vũ lại: "Chờ một chút."
Từ Chiêu vẫn chưa đi, anh đang giúp dọn dẹp nhà cửa, một số thứ không mang theo được thì lát nữa sẽ mang sang cho bà Lâm, hỏi xem bà có cần không.
Khương Tuệ Hàm hỏi anh địa chỉ đơn vị, viết ra giấy, tờ giấy là do Khương Nhạc Vân đưa, xé từ một cuốn sổ nhỏ của cậu bé.
"Cái gì?" Khương Vệ Vũ nhận lấy tờ giấy trắng, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là một địa chỉ xa lạ.
"Đây là nơi bọn chị sẽ sống sau này, nếu sau này có chuyện gì muốn rời khỏi nhà thì có thể đến tìm chị." Khương Tuệ Hàm lại nhét cho Khương Vệ Vũ một nắm kẹo sữa.
Cô ghi nhận tình cảm của Khương Vệ Vũ, mấy năm tới trong thành phố sẽ ngày càng loạn, giáo viên bị đấu tố, trường học không có lớp, học sinh không được học hành, nếu sau này Khương Vệ Vũ không tìm được lối thoát thì đây cũng coi như là một đường lui cho cô bé.
Khương Vệ Vũ nhìn Khương Tuệ Hàm với vẻ mặt cảm động, mếu máo, đột nhiên đưa tay ôm chầm lấy cô: "Cảm ơn chị, chị Tuệ Hàm nhất định phải sống thật tốt nhé."
Rời khỏi nơi đau buồn này, sống thật tốt, sống cuộc sống của riêng mình.
Bất ngờ bị ôm, Khương Tuệ Hàm lộ vẻ lúng túng, cô bé đang xúc động nên cô không tiện đẩy ra, im lặng một giây rồi đưa tay vỗ vỗ lưng cô bé.
"Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, em tốt nghiệp rồi, nếu có thời gian rảnh thì có thể đến thăm chị, chuyện bên ngoài nếu không liên quan thì đừng xen vào, học sinh thì nên học hành cho tốt, tan học thì về nhà, dù ở bên ngoài hay ở nhà thì cũng đừng nhẫn nhịn, quyền lợi của mình thì phải tự mình tranh thủ, nếu không người ta sẽ bắt nạt em đấy."
Khương Vệ Vũ vùi mặt vào ngực Khương Tuệ Hàm, đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Em, em phải về nhà ăn cơm rồi."
Cô bé buông Khương Tuệ Hàm ra, nắm chặt tay, gật đầu thật mạnh: "Em sẽ cố gắng, sau này ai bắt nạt em, em sẽ đánh trả."
"Cũng không cần bạo lực như vậy." Khương Tuệ Hàm nhướng mày cười.
Hình như cô đã dạy hư trẻ con rồi, tự nhiên thấy hơi áy náy.
Từ Chiêu xách hành lý dưới đất lên, đi ra cửa trước.
Trước khi đi, anh quay đầu lại nhìn căn nhà xiêu vẹo, trong mắt Khương Tuệ Hàm không có chút lưu luyến: "Đi thôi."
Hôm qua ba người đã đi thăm mộ ba mẹ Khương, đây là do Từ Chiêu đề nghị, Khương Tuệ Hàm suýt nữa thì quên mất, lấy chồng rồi thì đúng là nên dẫn chồng mới đến chào hỏi ba mẹ một tiếng, người chồng này là do ba cô tự mình chọn, chắc hẳn ông sẽ hài lòng.
Có Từ Chiêu "hack" này, hai chị em Khương Tuệ Hàm chỉ cần xách một túi nhỏ đi theo phía sau, rất nhẹ nhàng.
Đến ga tàu, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ tàu chạy, lúc này người không đông lắm, Từ Chiêu tinh mắt, len qua đám đông tìm được một góc trống.
Anh đặt hành lý xuống đất, đưa tay xem đồng hồ: "Vẫn còn sớm, nghỉ ngơi một lát đã."
Ở nhà không có xe đi thẳng đến ga tàu, dọc đường phải đổi xe ba lần mới đến, hơn năm giờ sáng đã dậy rồi, còn chưa lên tàu mà Khương Tuệ Hàm đã mệt rã rời, cô lấy bình nước ra hỏi Khương Nhạc Vân: "Em có muốn uống nước không?"
Trong bình là nước sôi để nguội, sáng sớm đã đun rồi, rót đầy một bình lớn.
Khương Nhạc Vân liếm môi, gật đầu.
Con cái không nói lỗi của cha mẹ, Khương Vệ Vũ nào có ý tốt nói thẳng với Khương Tuệ Hàm, cô ấy quẫn bách đến mức sắc mặt đỏ lên, ấp úng chính là không nói ra được một nguyên cớ.
Khương Tuệ Hàm cũng không làm khó cô ấy: "Em không cần phải nói, chị đại khái có thể đoán được, là mẹ của em bọn họ đúng không? Có lẽ bọn họ lúc này đang tụ tập một chỗ âm mưu làm sao từ trên người chị moi chút lợi ích đây."
Cô gái nhỏ còn đang ở độ tuổi đi học, người bình thường có thể tiếp xúc đến ngoại trừ bạn học và người trong nhà ra, đoán chừng cũng không có những người khác, nhìn đôi mắt trợn to của cô ấy, đâu cần phải đoán.
Khương Tuệ Hàm: "Em lén người trong nhà tới tìm chị?"
"Vâng, một mình em chạy ra." Thấy Khương Tuệ Hàm không tiếp tục truy vấn, Khương Vệ Vũ yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên là cô đoán đúng, Khương Tuệ Hàm sờ sờ tóc cô bé, rõ ràng là mười sáu tuổi, nhìn lại chỉ như mười ba mười bốn tuổi, nghĩ đến sự thiên vị của bác gái cả, tính tình cô bé lại trầm lặng ít nói, có thể tưởng tượng được cô bé ở nhà sống những ngày tháng như thế nào.
"Đừng lo lắng, sáng mai chúng ta sẽ đi."
Thời gian gấp gáp như vậy, chắc là anh hai không kịp chuẩn bị, Khương Vệ Vũ xem như yên tâm, cô ấy có chút ngại ngùng nói: "Vậy em đi trước, sáng mai em có tiết học, sẽ không tiễn mọi người."
Thấy người sắp đi, Khương Tuệ Hàm gọi Khương Vệ Vũ lại: "Chờ một chút."
Từ Chiêu vẫn chưa đi, anh đang giúp dọn dẹp nhà cửa, một số thứ không mang theo được thì lát nữa sẽ mang sang cho bà Lâm, hỏi xem bà có cần không.
Khương Tuệ Hàm hỏi anh địa chỉ đơn vị, viết ra giấy, tờ giấy là do Khương Nhạc Vân đưa, xé từ một cuốn sổ nhỏ của cậu bé.
"Cái gì?" Khương Vệ Vũ nhận lấy tờ giấy trắng, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là một địa chỉ xa lạ.
"Đây là nơi bọn chị sẽ sống sau này, nếu sau này có chuyện gì muốn rời khỏi nhà thì có thể đến tìm chị." Khương Tuệ Hàm lại nhét cho Khương Vệ Vũ một nắm kẹo sữa.
Cô ghi nhận tình cảm của Khương Vệ Vũ, mấy năm tới trong thành phố sẽ ngày càng loạn, giáo viên bị đấu tố, trường học không có lớp, học sinh không được học hành, nếu sau này Khương Vệ Vũ không tìm được lối thoát thì đây cũng coi như là một đường lui cho cô bé.
Khương Vệ Vũ nhìn Khương Tuệ Hàm với vẻ mặt cảm động, mếu máo, đột nhiên đưa tay ôm chầm lấy cô: "Cảm ơn chị, chị Tuệ Hàm nhất định phải sống thật tốt nhé."
Rời khỏi nơi đau buồn này, sống thật tốt, sống cuộc sống của riêng mình.
Bất ngờ bị ôm, Khương Tuệ Hàm lộ vẻ lúng túng, cô bé đang xúc động nên cô không tiện đẩy ra, im lặng một giây rồi đưa tay vỗ vỗ lưng cô bé.
"Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, em tốt nghiệp rồi, nếu có thời gian rảnh thì có thể đến thăm chị, chuyện bên ngoài nếu không liên quan thì đừng xen vào, học sinh thì nên học hành cho tốt, tan học thì về nhà, dù ở bên ngoài hay ở nhà thì cũng đừng nhẫn nhịn, quyền lợi của mình thì phải tự mình tranh thủ, nếu không người ta sẽ bắt nạt em đấy."
Khương Vệ Vũ vùi mặt vào ngực Khương Tuệ Hàm, đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Em, em phải về nhà ăn cơm rồi."
Cô bé buông Khương Tuệ Hàm ra, nắm chặt tay, gật đầu thật mạnh: "Em sẽ cố gắng, sau này ai bắt nạt em, em sẽ đánh trả."
"Cũng không cần bạo lực như vậy." Khương Tuệ Hàm nhướng mày cười.
Hình như cô đã dạy hư trẻ con rồi, tự nhiên thấy hơi áy náy.
Từ Chiêu xách hành lý dưới đất lên, đi ra cửa trước.
Trước khi đi, anh quay đầu lại nhìn căn nhà xiêu vẹo, trong mắt Khương Tuệ Hàm không có chút lưu luyến: "Đi thôi."
Hôm qua ba người đã đi thăm mộ ba mẹ Khương, đây là do Từ Chiêu đề nghị, Khương Tuệ Hàm suýt nữa thì quên mất, lấy chồng rồi thì đúng là nên dẫn chồng mới đến chào hỏi ba mẹ một tiếng, người chồng này là do ba cô tự mình chọn, chắc hẳn ông sẽ hài lòng.
Có Từ Chiêu "hack" này, hai chị em Khương Tuệ Hàm chỉ cần xách một túi nhỏ đi theo phía sau, rất nhẹ nhàng.
Đến ga tàu, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ tàu chạy, lúc này người không đông lắm, Từ Chiêu tinh mắt, len qua đám đông tìm được một góc trống.
Anh đặt hành lý xuống đất, đưa tay xem đồng hồ: "Vẫn còn sớm, nghỉ ngơi một lát đã."
Ở nhà không có xe đi thẳng đến ga tàu, dọc đường phải đổi xe ba lần mới đến, hơn năm giờ sáng đã dậy rồi, còn chưa lên tàu mà Khương Tuệ Hàm đã mệt rã rời, cô lấy bình nước ra hỏi Khương Nhạc Vân: "Em có muốn uống nước không?"
Trong bình là nước sôi để nguội, sáng sớm đã đun rồi, rót đầy một bình lớn.
Khương Nhạc Vân liếm môi, gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.