Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Chương 25: Có Thể Góp Sức 3
Hạnh Phúc Nịnh Mông
06/05/2024
Nhưng nghĩ đến chuyện mình phải cưới vợ, còn cả hai em trai cũng sắp lấy vợ rồi thì chỉ há to miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Chu Tiểu Sơn và Ngô Mỹ Lan lại tức giận hơn, nếu nhà anh cả đã bằng lòng làm người tốt thì cứ đi mà làm!
Dù sao muốn bọn họ giúp sức thì được nhưng muốn tiền thì đừng hòng!
Bác Tống chỉ có thể sửa lại quyết định: "Nếu thế thì thằng cả sẽ ra tiền, thằng hai thì ra lương, một năm cho năm mươi cân lương thực, chắc cái này thì có thể làm được chứ?"
Chu Tiểu Sơn và Ngô Mỹ Lan liếc nhìn nhau, thật ra cũng không muốn cho lương thực.
Nhưng nếu không cho thì tối nay bọn họ đừng hòng ra khỏi cánh cửa này.
Thế là đành cắn răng nói: "Ba mươi cân là nhiều nhất rồi."
Bác Tống nhìn bọn họ một lát, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Thế thì ba mươi cân."
Trần Quế Hoa trợn tròn mắt, bất mãn nói: "Tại sao chứ? Tại sao chúng con phải cho mười đồng mà bọn họ chỉ cần cho ba mươi cân lương thực? Nếu đã cho tiền thì phải giống nhau."
Một cân gạo có giá một bốn xu, một cân gạo chín mươi có giá mười sáu xu, gạo tám lăm đắt hơn một chút là mười tám xu.
Cái gọi là gạo chín mươi là một trăm cân lúa mì có thể xay được chín mươi cân bột mì.
Gạo tám lăm là một trăm cân lúa mì xay được tám mươi lăm cân bột mì.
Gạo chín mươi có khá nhiều cám và kém chất lượng hơn gạo tám lăm rất nhiều nên giá thành tất nhiên phải khác nhau.
Dù có cho lương thực loại tốt như vậy thì một tháng mới đáng bao nhiêu tiền chứ?
Chẳng cần nghĩ cũng biết nhà chú Hai còn lâu mới cho loại gạo trắng như vậy, kiểu gì cũng là lương thực thô.
Ba mươi cân lương thực thô đủ ăn bể bụng cũng mới đáng mấy đồng tiền chứ?
Nhà chị ấy bỏ ra tận mười đồng mà nhà chú Hai chỉ bỏ ra có từng ấy thôi á? Đừng mơ!
Chiếc thuyền hữu nghị bé nhỏ lập tức lật ngược.
"Chị dâu, chị đừng làm khó chúng em, có gì thì tìm anh cả đi, tìm chúng em làm gì." Ngô Mỹ Lan nói.
Chu Đại Sơn không có kiên nhẫn nói nhiều như cô ta: "Đừng nói nữa, cứ quyết định thế đi."
Trần Quế Hoa sắp tức chết thật rồi, chị ấy lập tức quay ngoắt bỏ về phòng.
Bàn xong chuyện này thì đến chuyện chăm sóc Tống Thanh Phong.
Nhưng mấy anh em Chu Lương, Chu Đống đều không có ý kiến.
Bàn bạc xong, Chu Tiểu Sơn lập tức dẫn Ngô Mỹ Lan và mấy anh em Tả, Hữu đi về.
Lúc này Bác Tống mới nhìn Chu Lương, nói: "Anh cả cháu muốn làm ít dụng cụ cho chú họ, ngày mai cháu đi báo cho bà dì Hai với bà dì Ba đi."
"Thế còn chỗ bà dì út ạ?"
Chu Tiểu Sơn và Ngô Mỹ Lan lại tức giận hơn, nếu nhà anh cả đã bằng lòng làm người tốt thì cứ đi mà làm!
Dù sao muốn bọn họ giúp sức thì được nhưng muốn tiền thì đừng hòng!
Bác Tống chỉ có thể sửa lại quyết định: "Nếu thế thì thằng cả sẽ ra tiền, thằng hai thì ra lương, một năm cho năm mươi cân lương thực, chắc cái này thì có thể làm được chứ?"
Chu Tiểu Sơn và Ngô Mỹ Lan liếc nhìn nhau, thật ra cũng không muốn cho lương thực.
Nhưng nếu không cho thì tối nay bọn họ đừng hòng ra khỏi cánh cửa này.
Thế là đành cắn răng nói: "Ba mươi cân là nhiều nhất rồi."
Bác Tống nhìn bọn họ một lát, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Thế thì ba mươi cân."
Trần Quế Hoa trợn tròn mắt, bất mãn nói: "Tại sao chứ? Tại sao chúng con phải cho mười đồng mà bọn họ chỉ cần cho ba mươi cân lương thực? Nếu đã cho tiền thì phải giống nhau."
Một cân gạo có giá một bốn xu, một cân gạo chín mươi có giá mười sáu xu, gạo tám lăm đắt hơn một chút là mười tám xu.
Cái gọi là gạo chín mươi là một trăm cân lúa mì có thể xay được chín mươi cân bột mì.
Gạo tám lăm là một trăm cân lúa mì xay được tám mươi lăm cân bột mì.
Gạo chín mươi có khá nhiều cám và kém chất lượng hơn gạo tám lăm rất nhiều nên giá thành tất nhiên phải khác nhau.
Dù có cho lương thực loại tốt như vậy thì một tháng mới đáng bao nhiêu tiền chứ?
Chẳng cần nghĩ cũng biết nhà chú Hai còn lâu mới cho loại gạo trắng như vậy, kiểu gì cũng là lương thực thô.
Ba mươi cân lương thực thô đủ ăn bể bụng cũng mới đáng mấy đồng tiền chứ?
Nhà chị ấy bỏ ra tận mười đồng mà nhà chú Hai chỉ bỏ ra có từng ấy thôi á? Đừng mơ!
Chiếc thuyền hữu nghị bé nhỏ lập tức lật ngược.
"Chị dâu, chị đừng làm khó chúng em, có gì thì tìm anh cả đi, tìm chúng em làm gì." Ngô Mỹ Lan nói.
Chu Đại Sơn không có kiên nhẫn nói nhiều như cô ta: "Đừng nói nữa, cứ quyết định thế đi."
Trần Quế Hoa sắp tức chết thật rồi, chị ấy lập tức quay ngoắt bỏ về phòng.
Bàn xong chuyện này thì đến chuyện chăm sóc Tống Thanh Phong.
Nhưng mấy anh em Chu Lương, Chu Đống đều không có ý kiến.
Bàn bạc xong, Chu Tiểu Sơn lập tức dẫn Ngô Mỹ Lan và mấy anh em Tả, Hữu đi về.
Lúc này Bác Tống mới nhìn Chu Lương, nói: "Anh cả cháu muốn làm ít dụng cụ cho chú họ, ngày mai cháu đi báo cho bà dì Hai với bà dì Ba đi."
"Thế còn chỗ bà dì út ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.