[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 49: Lấy Phải Bà Đúng Là Xui Xẻo Cả Đời 2
Tông tịch
12/09/2024
"Lũ các người ghen ăn tức ở! Xem bà đây có xé nát cái mồm thối của các người ra không!" Trương Hồng Mai hùng hổ chửi bới, xắn tay áo như muốn lao vào đánh nhau.
Lê Kiến Bình đứng bên cạnh, sắc mặt càng thêm u ám.
"Mẹ! Giờ này rồi mà mẹ còn tâm trí đâu mà cãi nhau? Mẹ tự xem lại đi, bây giờ là lúc cãi nhau à?" Lê Tuyết Bình vội vàng chạy tới kéo Trương Hồng Mai lại. Nhà bị trộm sạch sẽ đã đủ đau lòng rồi, giờ bà ta còn muốn đánh nhau với người ta.
"Bọn họ chỉ hả hê khi người gặp họa, xem trò cười của nhà mình đấy!" Trương Hồng Mai bất mãn.
Gia đình bị trộm, lại bị hàng xóm mỉa mai, trong lòng Trương Hồng Mai tràn đầy phẫn uất.
Lê Tuyết Bình kéo tay bà ta, ra hiệu nhìn sang phía Lê Kiến Bình.
Trương Hồng Mai dù sao cũng không phải kẻ ngốc, nhìn theo ánh mắt của con gái, thấy sắc mặt Lê Kiến Bình, bà ta lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.
"Thôi thôi, nhà chúng tôi chẳng có gì hay ho để xem đâu, mọi người về đi." Lê Tuyết Bình nói với đám đông trước cửa rồi vội vàng đóng sập cửa lại.
"Nói tôi nghe, nhà đó đúng là đáng đời. Mấy hôm trước không biết Trương Hồng Mai đắc ý thế nào, hống hách, vênh váo tự đắc. Giờ thì hay rồi, bị trộm ghé thăm rồi nhé?" Bên ngoài vẫn còn vang lên những tiếng cười nói mỉa mai.
"Thôi, cũng không phải chuyện của chúng ta, nhà họ Lê còn lắm trò hay để xem, đâu phải gấp gáp gì. Tôi về nhà ăn cơm đây!"
"Này, hay là tối nay họ không có cơm mà ăn nhỉ?"
Mọi người vừa nói vừa cười, bàn tán một hồi rồi giải tán.
…
"Mụ đàn bà thối tha! Tôi lấy phải bà đúng là xui xẻo tám đời! Chuyện gì cũng lôi ra bô bô, sao không thấy lôi luôn bà đi luôn đi hả?" Lê Kiến Bình giận dữ chỉ thẳng vào mặt Trương Hồng Mai.
Trương Hồng Mai: "..."
Chẳng phải là bà ta quá vui mừng thôi sao?
Một ngàn tám trăm tệ tiền lễ hỏi! Tổ tiên tích đức mấy đời mới có được, khoe một chút cũng không được à?
"Ba, giờ không còn sớm nữa, không mau đến đồn công an báo án, phải đợi đến ngày mai! Càng chậm trễ thì càng khó tìm lại đồ đạc." Lê Tuyết Bình cũng sốt ruột, dù sao đồ bị mất cũng có cả tài liệu ôn tập của cô ấy.
"Để tôi về rồi tính sổ với bà sau!" Lê Kiến Bình trừng mắt nhìn Trương Hồng Mai, sau đó vội vã rời khỏi nhà.
Lê Kiến Bình đứng bên cạnh, sắc mặt càng thêm u ám.
"Mẹ! Giờ này rồi mà mẹ còn tâm trí đâu mà cãi nhau? Mẹ tự xem lại đi, bây giờ là lúc cãi nhau à?" Lê Tuyết Bình vội vàng chạy tới kéo Trương Hồng Mai lại. Nhà bị trộm sạch sẽ đã đủ đau lòng rồi, giờ bà ta còn muốn đánh nhau với người ta.
"Bọn họ chỉ hả hê khi người gặp họa, xem trò cười của nhà mình đấy!" Trương Hồng Mai bất mãn.
Gia đình bị trộm, lại bị hàng xóm mỉa mai, trong lòng Trương Hồng Mai tràn đầy phẫn uất.
Lê Tuyết Bình kéo tay bà ta, ra hiệu nhìn sang phía Lê Kiến Bình.
Trương Hồng Mai dù sao cũng không phải kẻ ngốc, nhìn theo ánh mắt của con gái, thấy sắc mặt Lê Kiến Bình, bà ta lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.
"Thôi thôi, nhà chúng tôi chẳng có gì hay ho để xem đâu, mọi người về đi." Lê Tuyết Bình nói với đám đông trước cửa rồi vội vàng đóng sập cửa lại.
"Nói tôi nghe, nhà đó đúng là đáng đời. Mấy hôm trước không biết Trương Hồng Mai đắc ý thế nào, hống hách, vênh váo tự đắc. Giờ thì hay rồi, bị trộm ghé thăm rồi nhé?" Bên ngoài vẫn còn vang lên những tiếng cười nói mỉa mai.
"Thôi, cũng không phải chuyện của chúng ta, nhà họ Lê còn lắm trò hay để xem, đâu phải gấp gáp gì. Tôi về nhà ăn cơm đây!"
"Này, hay là tối nay họ không có cơm mà ăn nhỉ?"
Mọi người vừa nói vừa cười, bàn tán một hồi rồi giải tán.
…
"Mụ đàn bà thối tha! Tôi lấy phải bà đúng là xui xẻo tám đời! Chuyện gì cũng lôi ra bô bô, sao không thấy lôi luôn bà đi luôn đi hả?" Lê Kiến Bình giận dữ chỉ thẳng vào mặt Trương Hồng Mai.
Trương Hồng Mai: "..."
Chẳng phải là bà ta quá vui mừng thôi sao?
Một ngàn tám trăm tệ tiền lễ hỏi! Tổ tiên tích đức mấy đời mới có được, khoe một chút cũng không được à?
"Ba, giờ không còn sớm nữa, không mau đến đồn công an báo án, phải đợi đến ngày mai! Càng chậm trễ thì càng khó tìm lại đồ đạc." Lê Tuyết Bình cũng sốt ruột, dù sao đồ bị mất cũng có cả tài liệu ôn tập của cô ấy.
"Để tôi về rồi tính sổ với bà sau!" Lê Kiến Bình trừng mắt nhìn Trương Hồng Mai, sau đó vội vã rời khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.