Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 13: Không Có 996 Và 007, Chỉ Có Ngày Làm Việc Và Ngày Nghỉ Hợp Pháp Thôi :) (3)

Miên Hoa Thảng

23/04/2024

Tuy rằng không biết nơi mình đến tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng mô hình kinh doanh của các phố ăn vặt đều khá giống nhau, nên chỉ cần dựa trên kinh nghiệm của nơi trước đó là được.

Cô suy xét trong 5 phút rồi đưa ra giờ làm việc của bản thân: “Tôi chọn hai khoảng thời gian là 11am - 3pm và 6pm - 10pm.”

Nếu phải từ bỏ thời gian cao điểm mà nói, cô sẽ đánh đổi thời gian cao điểm buổi tối để lấy thời gian rảnh rỗi của cú đêm.

Xét thấy địa điểm mới cách bãi đậu xe tiểu khu là một tiếng lái xe, quán đóng cửa lúc 10 giờ tối, đường sẽ không quá vắng, vẫn có thể trở về trước khi bãi đậu xe đóng cửa, miễn không làm phiền chú Lý mở cửa là được.

Với tình cảnh trước mắt, cô không còn tiền thuê nhà, nên chỉ có thể tạm thời sống ở trên xe.

Cô đã trả phí một năm cho bãi đậu xe tiểu khu. Trước khi hết hạn, cô tạm thời không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn của chỗ ở, dù sao cô đã sống ở đó hơn 20 năm, hàng xóm đều quen thuộc với cô, an ninh cũng rất tốt.

[ Xin ký chủ vui lòng tôn trọng giờ làm việc. ]

"Đã biết."

Cẩm Ninh ngoài miệng đáp lại, nhưng trong lòng cô sớm đã chào hỏi 18 đời tổ tông của hệ thống một lượt.

Cô bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra xem thời gian, đã gần 11 giờ rồi: “Bây giờ tôi có thể mở quán được không?”



[ Không có giới hạn trong việc mở quán trong thời gian quy định. ]

Vậy chính là có thể.

Mặc dù bây giờ phải mất ít hơn một tiếng để đến nơi nhưng vẫn tốt hơn là bỏ lỡ hoàn toàn.

Cẩm Ninh đóng cửa thùng xe lại, nhanh chóng quay lại cabin khởi động xe ăn, hướng về phía đích đến.

Phố ăn vặt Thịnh Hưng có thể coi là khu vực tập trung đông người nhất thành phố Cẩm Hải.

Nằm ngay sau làng đại học, phía đông là con phố thương mại sầm uất, phía tây là các tòa nhà văn phòng, phía nam là trường trung học và khu nhà trẻ, mặc kệ đến đây từ hướng nào, thì cũng chỉ mất 20 phút đi bộ, giao thông tiện lợi, bãi đậu xe thuận tiện.

Thời điểm Cẩm Ninh đến, vừa lúc đón kịp đợt lưu lượng cao điểm đầu tiên, các nhóm thực khách tụm ba tụm năm, đang lang thang tìm đồ ăn ở các quầy hàng.

Bọn học sinh đeo cặp sách, bưng lẩu cay, cầm xiên chiên, xách trà sữa, vừa ăn vừa cười nói rôm rả.

Bất cứ khi nào vào phố ăn vặt, sẽ không có ai ra về tay không. Dù trên tay họ xách túi lớn túi nhỏ, trong miệng nhai nhồm nhoàm cũng không quan trọng hình tượng ra sao, vì trước mặt toàn là đồ ăn ngon.

Tất nhiên, những người chú trọng hình tượng thường không dạo phố ăn vặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook