Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 14: Không Có 996 Và 007, Chỉ Có Ngày Làm Việc Và Ngày Nghỉ Hợp Pháp Thôi :) (4)

Miên Hoa Thảng

23/04/2024

Cẩm Ninh chậm rãi lái xe vào khu vực bày hàng quán theo quy định, nơi này rộng rãi hơn nơi mẹ cô đã bán trước đó.

Đồ ăn vặt ở đây cũng đa dạng chủng loại hơn chỗ trước rất nhiều, trong đó có nhiều món ngon hot trend trên mạng.

Trong khi tìm một chỗ trống, cô chăm chú nhìn các quầy bán xúc xích nướng. Cơ hồ cách hai ba quán là có một quán bán xúc xích nướng, hơn nữa trước mỗi quán đều có người xếp hàng, buôn bán khá tốt.

Xe bán đồ ăn của Cẩm Ninh toàn thân là màu hồng phấn, đi giữa các quầy hàng đầy màu sắc, có vẻ trông đặc biệt tươi mới và tinh tế, nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.

Nhưng bọn họ chỉ nhìn một cái, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, người đói bụng không có tâm trạng hóng náo nhiệt.

Huống chi thùng xe của Cẩm Ninh bị đóng kín, trên thân xe không có biểu ngữ quảng cáo nào, điều này không thể khơi dậy mong muốn khám phá của những người tìm đồ ăn.

Cô vòng qua làn đường bên ngoài trước khi tìm được một chỗ trống ở cuối đường.

Ngay khi chủ quầy hàng rời đi, cô tận dụng cơ hội để dừng lại và mở xe ngay lập tức để buôn bán.

Phố ăn vặt không có quán cố định, các chủ quán đến bày hàng quán theo nguyên tắc ai đến trước thì được trước.

Đây là lần đầu tiên Cẩm Ninh đến đây, bầu không khí khắp nơi đều rất xa lạ, và vì thời điểm đặc biệt nên tất cả vị trí tốt đều sớm bị chiếm. Thật may cô đã có một chỗ để bán.



Hơn nữa, ngày đầu tiên mở quán, cô cũng không đặt nhiều kỳ vọng. Cô chỉ ném đá dò đường thôi. Nhân tiện, cô cũng xem có bao nhiêu thực khách ở đây có thể chấp nhận một cây xúc xích nướng 20 tệ.

*Ném đá dò đường: chỉ hoàn cảnh ai đó lần đầu tiên phải làm gì đó mà vừa làm vừa rút kinh nghiệm, vừa làm vừa căn chỉnh, vừa làm vừa đoán, tức là dò dẫm.

Cũng may, không có quầy hàng xúc xích nướng trong phạm vi 5 mét quanh quán của cô, nên không bị bối rối khi bán cùng mặt hàng.

Nếu không, nhìn thấy một cây xúc xích nướng giá 3 tệ được bày bán thì ai thèm quan tâm đến xúc xích nướng 20 tệ của cô chứ.

Sau khi Cẩm Ninh chuẩn bị xong, vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy hệ thống không biết từ khi nào đã treo bảng giá phía trên gian hàng.

Trên tấm biển gỗ hình chữ nhật cỡ bằng lòng bàn tay, được viết bằng chữ thông thường màu đen –—

Xúc xích nướng 20 tệ/cây.

Món ăn bình dân, giá cả bắt mắt, rất tuyệt, rất có hệ thống.

Có mùi vị của sự tàn nhẫn và kiêu ngạo :)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook