Tôi Dùng Huyền Học Đi Phá Án

Chương 2:

Viễn Du Đích Ngư

17/09/2023

Mất cả đêm, Hạ Anh cuối cùng đã có thể dung hợp hoàn hảo chân nguyên mà hệ thống chuyển hóa với cơ thể của mình, cũng học xong quyết đầu tiên của - ngưng tụ khí thành ngọc trai.

Pháp thuật này có thể cô đọng và nén “khí” trong một phạm vi nhất định, cuối cùng biến nó thành từng viên giống ngọc trai. Những viên linh châu ấy có thể dùng để tu luyện, cũng có thể chuyển hóa thành đan dược hoặc luyện thành bùa chú.

Hạ Anh thử dùng pháp quyết ấy để cô đọng linh khí xung quanh, cuối cùng cho ra một viên linh châu to bằng hạt đậu nành. Màu sắc của linh châu rất ảm đạm, linh khí bên trong cũng ít đến mực đáng thương, nguyên nhân có thể là do linh khí trong thành thị quá loãng.

Hạ Anh hấp thụ linh châu, phát hiện rằng linh khí trong đó tuy loãng, nhưng thuần khiết hơn so với việc hấp thụ trực tiếp từ không khí. Xem ra không vô dụng như cô nghĩ, và nó có vẻ còn ẩn chứa nhiều bí ẩn.

Sau khi thấy được cái lợi từ cuốn công pháp, Hạ Anh vừa cô đọng linh châu, vừa luyện tập. Đúng lúc này, phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, như là âm thanh của vật nặng bị đập xuống đất. Sau đó liền có tiếng người kêu cứu:” Có ai không, cứu tôi với!”

Hạ Anh dừng việc niệm chú, sang gõ cửa phòng bên cạnh:” Trình Tiểu Như? Cô không sao chứ?”

“Tiến vào giúp tôi với, tôi bị ngã, giờ không đứng dậy được.” Giọng Trình Tiểu Như nghe rất yếu.

Nghe thấy vậy, Hạ Anh đẩy cửa bước vào.

Trình Tiểu Như nằm trên đất với mái tóc rối bù, chiếc váy ngủ màu trắng bị máu nhiễm đỏ.

Nếu không phải vừa nghe thấy tiếng kêu của cô ấy, Hạ Anh còn tưởng đây là hiện trường vụ án. Nhìn kĩ lại, cô phát hiện chân trái của Trình Tiểu Như bị sưng to, trên tay phải còn bị thương, có lẽ máu chảy ra từ đó.

Từ tư thế ngã, có lẽ Trình Tiểu Như đã trượt chân hoặc giẫm phải vật gì đó dẫn đến chân bị bong gân. Sau đó ngã ngửa ra sau, khi vùng vẫy tay, vô tình đập trúng vật trang trí trên đầu giường, dẫn đến bị thương.

Sau khi nhanh chóng phân tích mọi chuyện, Hạ Anh bước đến nâng cô ấy dậy, cẩn thận kiểm tra chỗ bị thương.

Cổ chân bị bong gân, nhưng may mắn không gãy xương. Vết thương trên tay phải thì có hơi phiền toái, phải cầm máu ngay lập tức.

Hạ Anh về phòng mình lấy hộp y tế, băng bó vết thương cho Trình Tiểu Như. Để tránh cho cô ấy bị sốc khi mất máu quá nhiều, Hạ Anh đã kết hợp một chút chân nguyên.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Hạ Anh nói với Trình Tiểu Như:” Cổ chân cô bị trầy xước nghiêm trọng, nhưng không ảnh hưởng tới xương, tôi khuyên cô nên đến bệnh viện kiểm tra lại. Vết thương ở cánh tay phải hơi nghiêm trọng, tuy đã cầm máu, nhưng vẫn nên đi tiêm ngừa uốn ván. Có cần tôi gọi 120, hay gọi điện cho người thân của cô không?”

Trình Tiểu Như giật giật cổ chân, đau đến mức rít một tiếng. Trên mặt cô ấy hiện lên vẻ khó xử, nhẹ giọng hỏi Hạ Anh:” Cần phải đi bệnh viện hả? Tự mua thuốc về dưỡng có được không?”

Hạ Anh nhìn Trình Tiểu Như, phát hiện người cô rất gầy ốm, dưới mắt còn có vết thâm đen, vẻ mặt lo lắng, hoảng loạn. Giọng điệu Hạ Anh dịu đi một chút, đề nghị: “Dù không đi bệnh viện, hiện tại cô cũng không được di chuyển lung tung, chỉ có thể nằm nghỉ ngơi trên giường. Vẫn nên gọi bạn bè đến chăm sóc.”

Trình Tiểu Như cô đơn nói: “Ở thành phố H tôi không có người thân, cũng không có bạn bè.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn Hạ Anh: “Tôi dùng tiền thuê cô được không? Bao nhiêu cũng được, cô cứ ra giá đi.”

Từ những hành động vừa rồi, Trình Tiểu Như đoán rằng Hạ Anh có thể là bác sĩ, hoặc y tá.

Trước ánh mắt cầu xin của cô ấy, Hạ Anh lắc đầu: “Ngày mai tôi phải đi làm, không có thời gian để chăm sóc cô. Nhưng tôi có thể đưa cô đi bệnh viện, ở đó cô có thể thuê nhân viên chăm sóc.”

Hạ Anh tra bản đồ, địa chỉ của đơn vị cách nơi đây tận mười mấy km, đi tàu điện ngầm cũng tốn ít nhất nửa tiếng. 7 giờ sáng cô rời đi, có lẽ buổi trưa cũng không kịp về. Vì vậy thời gian không phù hợp.

Trình Tiểu Như rất thất vọng. Khi Hạ Anh một lần nữa hỏi giờ cô ấy có muốn đi viện không, cô ấy từ chối, chỉ nhờ Hạ Anh cầm điện thoại đến giúp mình.

Hạ Anh biết vết thương của cô ấy không quá nghiêm trọng, nên cũng không khuyên nữa, đưa điện thoại ở đầu giường cho cô ấy.

Khi Hạ Anh mang một chiếc khăn lạnh về, cô nghe thấy Trình Tiểu Như hình như đang gọi điện cho một người đàn ông.



Hạ Anh cũng không nghe nữa, sau khi đắp khăn lên cổ chân của cô ấy, liền đứng dậy ra ngoài.

Trình Tiểu Như vội vàng nói cảm ơn với Hạ Anh.

“Chuyện nhỏ thôi mà, không cần quan tâm, chúc cô nhanh chóng bình phục.” Hạ Anh gật đầu với cô ấy, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khoảng hai mươi phút sau, Hạ Anh nghe thấy tiếng chuông cửa. Mở cửa ra, cô thấy đó là một người thanh niên cao to đẹp trai.

“Tiểu Như gọi điện thoại cho tôi nói rằng cô ấy bị thương, tôi đến để đưa cô ấy đi bệnh viện.” Người thanh niên lo lắng nhìn về phía sau Hạ Anh, có vẻ rất quan tâm đến Trình Tiểu Như.

Hạ Anh không hỏi về mối quan hệ của anh ta với Trình Tiểu Như, sau khi xác nhận anh ta là người mà Trình Tiểu Như gọi, cô nghiêng người để anh ta vào. Chẳng mấy chốc, người thanh niên bế Trình Tiểu Như ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên cảm ơn Hạ Anh.

“Cảm ơn cô đã chăm sóc Tiểu Như.”

“Không có gì. Hai người đi đường cẩn thận.”

“Được, cảm ơn!”

Sau khi tiễn Trình Tiểu Như, Hạ Anh thở dài nhẹ nhõm. Khí vận của người thanh niên trẻ tuổi kia không tệ, có thể che chở cho Trình Tiểu Như một chút, cô cũng đỡ phải gặp lại tai họa máu.

………

Ngày hôm sau Hạ Anh dậy từ sớm do cô sợ đến trễ vì không quen đường. Nhưng tiếc rằng cô vẫn chậm hai mươi phút so với dự kiến vì gặp phải giờ cao điểm.

Hạ Anh thầm nghĩ, cô không thể ở trong phòng trọ kia được nữa. Tốt nhất nên tìm một căn phòng gần đơn vị hơn, không gian yên tĩnh hơn một chút. Bản thân cô là người sống khép kín, không quen tiếp xúc với người lạ, một môi trường an tĩnh sẽ giúp cô thấy thoải mái.

Hạ Anh lấy mấy viên linh châu màu xám ra từ trong túi, đặt trong bàn tay mà ngắm. Đây là trọc khí cô ngưng tụ được trên người mọi người, khi mà cô đang chen chúc trên tàu điện ngầm buổi sáng.

Khác với những hạt linh châu được tạo ra từ linh khí, những hạt ngọc cô đọng từ trọc khí không phát ra ánh sáng, cũng không quá dễ thấy.

Hạ Anh sử dụng luyện khí quyết, từ từ luyện hóa chúng, cảm giác chân nguyên trong cơ thể nhiều hơn một chút.

Hạ Anh cảm thấy ngạc nhiên. Đúng như những gì nói, khí của vạn vật đều có thể luyện hóa……Bằng cách đó, nó nhanh hơn nhiều so với việc hấp thụ linh khí bình thường.

Theo lời nhắc trên thông báo trúng tuyển của căn cứ, đầu tiên Hạ Anh cầm tư liệu đi báo cáo với bộ phận nhân sự, sau đó đi theo nhóm người mới đến gặp lãnh đạo đơn vị.

Cục trưởng Cục công an thành phố H là một người đàn ông trung niên họ Đường, khuôn mặt uy nghiêm nhưng không khiến người ta sợ hãi. Đầu tiên, ông ấy chào đón những người mới tới trong năm nay, sau đó yêu cầu mọi người tự giới thiệu về bản thân.

Đến lượt Hạ Anh, khi cô vừa dứt lời thì cục trưởng Đường bỗng nhiên hỏi:” Chúng tôi gần năm năm nay không tuyển nữ cho vị trí pháp y trong hệ thống công an thành phố H. Không phải chúng tôi không muốn tuyển, mà do nhiều cô gái sau khi được tuyển, làm không bao lâu liền xin chuyển chức. Cô có nghĩ mình có thể kiên trì không?”

Hạ Anh suy nghĩ rồi nói:”Bởi tôi chưa chính thức được tiếp xúc với vị trí pháp y, nên hiện tại chưa thể cho ngài một câu trả lời chính xác.”

Vốn dĩ Hạ Anh ở đây là để thực hiện ước mơ của mình. Hợp thì tiếp tục, không hợp thì nghỉ. Không cần quá cố chấp ở lại.

Cục trưởng Đường cười cười, không tỏ ý kiến, sau đó hỏi một cô gái khác:” Vậy còn cô? Cô nghĩ sao?”

Cô gái này tên Sầm Y Đồng, bằng tuổi Hạ Anh, cũng là pháp y mới được tuyển dụng năm nay. Nói các khác, năm nay Cục công an thành phố H tuyển được hai pháp y nữ.



“Tôi nhất định sẽ kiên trì, bởi pháp y là ước mơ của tôi.” Sầm Y Đồng kiên định nói.

“Dũng cảm vậy là tốt!” Cục trưởng Đường cười khen.

Sầm Y Đồng liếc nhìn Hạ Anh, ra vẻ đắc ý.

Hạ Anh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng có chút buồn cười. Người trẻ tuổi mà, tâm lý cạnh tranh khá lớn.

Sau khi rời văn phòng cục trưởng, Hạ Anh và Sầm Y Đồng cùng đến Khoa pháp y báo danh.

Trước cửa phòng Khoa pháp y, Sầm Y Đồng đột nhiên tiến lên, giành việc vào trước với Hạ Anh.

“Trưởng phòng Nhuế Quân, tôi là Sầm Y Đồng, người mới tới, đến để báo danh.” Vừa vào cửa, Sầm Y Đồng đã cúi chào thật sâu trước bàn làm việc.

Chỉ nghe thấy trong phòng có tiếng cười “phụt”, “Nhuế Quân không có trong phòng, hôm nay cô ấy xin nghỉ. Các cô là người mới hả? Hai cái bàn làm việc kia là của các cô, ra đó ngồi trước đi. Để tôi gọi điện cho Nhuế Quân.”

Người nói chuyện là một người đàn ông hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, đeo một cặp kính gọng đen. Hạ Anh thấy chân phải của anh ấy hình như bị thương, đi lại có chút không thuận tiện.

Hạ Anh không thèm nhìn vẻ xấu hổ của Sầm Y Đồng, cô cảm ơn người đàn ông, sau đó chọn một chiếc bàn rồi ngồi xuống.

Nhân lúc người đàn ông đang gọi điện thoại, Hạ Anh nhìn xung quanh một lượt. Cô thấy rằng nơi này tổng cộng có năm cái bàn, ngoại trừ bàn của cô và Sầm Y Đồng, trên những bàn còn lại đều bày biện đồ dùng cá nhân. Có thể suy đoán, ban đầu nơi này chỉ có ba người pháp y. Đối với Cục công an thành phố mà nói, quả thật trang bị ở quá giản dị, thảo nào năm nay tuyển người mới.

Hơn nữa, Hạ Anh vừa liếc qua thẻ công việc trên bàn Nhuế Quân, phát hiện đối phương hóa ra là một người phụ nữ xinh đẹp chưa đến tuổi 40. Phụ nữ ở tuổi đó mà có thể lên chức trưởng phòng, chắc hẳn bối cảnh cùng thực lực đều không tồi.

“Nhuế Quân bảo tôi giới thiệu về tình hình của Khoa pháp y cho các cô trước, sau đó các cô có thể bắt đầu học tập từ việc sắp xếp hồ sơ, nếu không hiểu gì có thể hỏi tôi. Đúng rồi, quên chưa giới thiệu, tên tôi là Trương Hi Minh, có thể gọi tôi là anh Minh.”

“Em tên Hạ Anh.”

“Em tên Sầm Y Đồng.”

Sau khi quen nhau, Trương Hi Minh cười nói:” Đi thôi, để anh đưa các em đi xem phòng giải phẫu và phòng thí nghiệm trước.”

Sau khi tham quan phòng giải phẫu và phòng thí nghiệm, Trương Hi Minh mở một cái cửa ở sườn văn phòng, “Đây là phòng hồ sơ. Ngăn tủ ngoài cùng là hồ sơ của cả năm ngoái và năm nay, vẫn chưa được sắp xếp. Việc các em cần làm là đánh số và sắp xếp chúng theo thứ tự, sau đó đóng dấu mục lục và bìa, cuối cùng đóng lại và để vào vị trí ban đầu. Yêu cầu cụ thể có thể tham khảo những hồ sơ trước đó.”

Công việc này khá đơn giản, nhưng tương đối rườm rà, giao cho người mới làm là đúng lúc. Hạ Anh không phản đối, chia cho Sầm Y Đồng một nửa, sau đó về chỗ của mình bắt đầu sửa sang lại.

Hạ Anh phát hiện những hồ sơ này đều là tư liệu trực tiếp của các bác sĩ pháp y, có giá trị học tập rất lớn, cô nhanh chóng đắm chìm vào trong đó. Sầm Y Đồng cũng đang sắp xếp lại, chỉ là thỉnh thoảng sẽ hỏi Trương Hi Minh một số vấn đề về công tác và đãi ngộ.

Trương Hi Minh được hỏi gì thì đáp nấy, có thể thấy anh ấy là một người ôn hòa và có tính kiên nhẫn.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.

Trương Hi Minh nói:” Nhà ăn của đơn vị chúng ta nằm phía sau office building, có thể trực tiếp đi qua đó từ tầng hai. Ở đó phục vụ hai bữa một ngày, bữa sáng 2 tệ, bữa trưa 5 tệ, trả mỗi tháng một lần.”

Giá cả cũng không đắt, còn về hương vị, thì dù sao cũng là một nồi đồ ăn lớn, có thể nói là bình thường, chủ yếu ăn để lo bụng.

Nhưng mà thời gian nghỉ trưa vốn đã ngắn, có sẵn cơm trưa có thể nói là không tồi. Nếu thực sự thèm ăn thì thỉnh thoảng cô có thể tự làm một ít mang đến, không quá phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Dùng Huyền Học Đi Phá Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook