Tôi Dùng Huyền Học Đi Phá Án

Chương 3:

Viễn Du Đích Ngư

17/09/2023

Ngày hôm sau, cuối cùng Hạ Anh cũng có thể gặp được trưởng khoa pháp y, Nhuế Quân.

Bản thân Nhuế Quân trong sắc bén hơn một chút so với ảnh trên thẻ làm việc, cô ấy nói với hai người mới:”Công việc của Khoa pháp y tương đối bận, và có thể sẽ có việc bất cứ lúc nào, kể cả khi nghỉ phép. Vì vậy, các em cần đảm bảo điện thoại luôn hoạt động 24 giờ mỗi ngày.”

Hạ Anh và Sầm Y Đồng đều gật đầu nói:’’Vâng.”

“Còn nữa……” Nhuế Quân mới nói được nửa chừng thì đột nhiên chuông điện thoại văn phòng vang lên.

“Được, tôi biết rồi, sẽ qua ngay lập tức.”

Sau khi cúp điện thoại, Nhuế Quân hỏi hai người họ:” Có dám đến hiện trường vụ án không?”

Hạ Anh và Sầm Y Đồng đồng thanh nói:”Dám.”

“Dám là được, mang theo hộp dụng cụ rồi đi theo chị.” Nhuế Quân đưa hộp dụng cụ cho Hạ Anh đang đứng gần mình nhất.

Khi ba người ngồi trên xe cảnh sát, Tiểu Đinh - một thành viên đội cảnh sát hình sự đang lái xe - liếc nhìn hàng ghế sau, cười nói: “Hôm qua tôi mới nghe nói có hai đồng nghiệp nữ mới đến Khoa pháp y, không ngờ cả hai đều xinh như thế. Mới đi làm liền phải đến hiện trường, không sợ người ta bị kích thích à!”

“Đúng đấy, Nhuế Quân.” Thành viên đội hình sự tên Tiểu Lý đang ngồi ghế phó lái cũng nói: “Sau không gọi anh Minh tới?”

Sầm Y Đồng thấy mình bị đánh giá thấp, hơi khó chịu nói: “Dù gì chúng ta cũng là học sinh tốt nghiệp, sao bị kích thích dễ thế được? Từ lúc đi học chúng ta cũng đã nhìn thấy nó, Hạ Anh nhỉ?”

“Nhìn thấy xác chết, nhưng chưa từng đến hiện trường vụ án.” Hạ Anh thành thật nói.

Tuy học chuyên ngành pháp y, nhưng hầu hết ở trường đều chỉ dạy lý thuyết. Ngay cả xác chết cũng chỉ là những mẫu vật đã được ngâm nhiều năm, chứ đừng nói gì đến hiện trường vụ án.

Thấy Hạ Anh không phụ họa mình, trên mặt Sầm Y Đồng hiện lên vẻ không vui.

Lúc này Nhuế Quân đột nhiên nói: “Trước kia chưa từng tới cũng không sao, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội. Nếu cảm thấy không tiếp thu được, thì bảo lãnh đạo cho đổi đơn vị sớm, đỡ phải tốn thời gian ở Khoa pháp y. Nhưng mà nếu học pháp y, thì nhất định phải làm những việc như này, chị cũng hy vọng 2 đứa có thể kiên trì.”

Sầm Y Đồng tự tin nói: “Chị Nhuế Quân yên tâm. Em chắc chắn mình có thể kiên trì.”

Nhuế Quân liếc nhìn cô ấy: “Bản lĩnh không phải chỉ nói suông, lát nữa đến hiện trường hãy dùng hành động để chứng minh.”

Nhanh chóng, xe cảnh sát lái vào một tiểu khu, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà. Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng người ồn ào cùng tiếng cảnh sát cố giữ gìn trật tự.

“Mọi người giải tán đi, cần đi làm thì hãy đi làm, cần về nhà thì hãy về nhà, đừng chặn đường ở đây!!”

“Chết người rồi à? Ai chết thế? Bắt được hung thủ chưa?”

“Đúng đấy, đang yên đang lành chẳng lẽ tự nhiên chết người? Nếu biết an ninh ở đây kém thế, lúc trước tôi đã không mua phòng ở đây. Xui xẻo chết đi được!”

“Chả lẽ lại sai à! Tôi mới xui xẻo đây này, nhà tôi ở ngay tầng trên của tòa nhà này!”

……..

Thấy mọi người chen chúc nhau vây quanh hiện trường, trong lòng Hạ Anh có chút không vui. Thói quen hóng hớt của người Trung Quốc khi nào mới sửa? Có người chết cũng chạy ra xem, không sợ bị ma ám à?



Hai cảnh sát hình sự đi trước mở đường, nhóm người Hạ Anh theo sau, xuyên qua đám đông đi vào khu vực phong tỏa.

Ngay khi thấy họ đến, một cảnh sát lập tức tới chào đón và giải thích tình hình hiện trường.

“Tôi là cảnh sát ở đồn công an Thành Đông. Vào lúc 8 giờ sáng nay, chúng tôi nhận được cuộc gọi của một người đàn ông, báo rằng phát hiện một thi thể trong nhà để xe của anh ta. Khi chúng tôi đến hiện trường thì nạn nhân đã tắt thở, trên người có nhiều vết thương, máu đầy đất.”

Cảnh sát hình sự Tiểu Đinh hỏi: “Người chết và chủ gara có quan hệ gì không?”

“Hình như không có. Anh Lưu chủ gara nói rằng anh ta không quen biết nạn nhân. Hơn nữa, anh Lưu cho biết đêm qua mình đã khóa gara rất kỹ, chìa khóa gara cũng chỉ mình anh ta có, có nên anh ta cũng không biết tại sao nạn nhân lại xuất hiện ở đây.”

Tiểu Đinh sờ cằm, suy đoán: “Chẳng lẽ là vụ án giết người trong phòng kín? Ay ui….!! Ai?!”

Tiểu Đinh bị đánh vào cổ, quay đầu lại trợn mắt nhìn, nhưng vừa thấy người tới, cậu ta lại lập tức trở nên hơi hèn: “Đội trưởng Hầu, ngài đã trở lại rồi à? Vết thương đã khỏi rồi ư?”

“Thằng nhóc này, hiện trường vụ án còn chưa xem mà cũng dám đoán mò. Lợi hại lắm! Tôi nghĩ từ lần sau anh có thể trực tiếp điều tra vụ án trong văn phòng luôn được rồi đấy!” Người được gọi là đội trưởng Hầu nhấc chân đá một phát, “ Còn không nhanh chóng đi xem hiện trường!’

“Vâng vâng vâng, em đi ngay đây~” Tiểu Đinh vừa ôm mông, vừa nhanh chóng chạy đi.

“Thằng nhóc thối này!” Đội trưởng Hầu cười mắng một tiếng, quay người chào hỏi Nhuế Quân, sau đó nhìn qua Hạ Anh và Sầm Y Đồng một lượt, hỏi: “Đây là người mới tới năm nay của Khoa pháp y à? Sao cả hai đều là nữ thế?”

Nhuế Quân không đồng ý nhìn ông ấy một cái, “Phụ nữ thì có vấn đề gì?”

“Không phải tôi lải nhải, nhưng cô quên nữ pháp y mấy năm trước rồi à? Mới nhận được vụ án đầu tiên thì liền bỏ dở không làm. Nó không phải chỉ là thi thể bị phân hủy trong hai tháng thôi sao? Mới thể đã không chịu được, làm pháp y làm gì! Cục trưởng Đường không nên qua loa như thế……”

“Có gì phàn nàn thì đến chỗ Cục trưởng Đường mà nói, đừng nói bậy với tôi! Tôi không quan tâm là nam hay nữ, chỉ cần vẫn còn ở Khoa pháp y dù chỉ một ngày, tôi cũng sẽ đối xử bình đẳng!” Nhuế Quân ngắt lời đội trưởng Hầu, lạnh lùng nói.

“Ý tôi không phải thế, tôi muốn nói là mấy cô gái nhỏ hiện nay……Thôi được rồi, đừng lườm tôi, tôi không nói nữa là được chứ gì? Các cô cứ bận việc đi, tôi đi nói chuyện với nhân chứng.”

Đội trưởng Hầu buồn bã cụp đuôi bỏ đi.

“Làm tốt việc các em phải làm, đừng quan tâm lời nói của anh ấy.” Chờ đội trưởng Hầu rời đi, Nhuế Quân mới nói với Hạ Anh và Sầm Y Đồng.

Chỉ là phân biệt giới tính thôi, Hạ Anh cũng không quá để ý. Dù sao sau này sẽ dùng thực lực để nói chuyện.

Nhưng thực chất hành động của Nhuế Quân hơi làm cô bất ngờ.

Mặc dù Nhuế Quân trong nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng tâm hồn cô ấy lại rất tinh tế, cũng rất quan tâm đến cảm xúc của những người xung quanh. Đi bên cạnh một người lãnh đạo có tính cách như vậy, đối với các bạn trẻ mới nhậm chức là một chuyện tốt.

Hiện trường vụ án là một nhà ga tư nhân, diện tích khoảng mười mét vuông, không gian tương đối chật hẹp. Bên trong đã có một số nhân viên từ bộ phận vật chứng đang chụp ảnh và thu thập chứng cứ.

Nhuế Quân đeo găng tay cao su, quay đầu lại dặn dò Hạ Anh và Sầm Y Đồng: “Tí nữa làm theo chỉ thị của chị, đừng làm việc dư thừa. Nhớ kỹ nguyên tắc: mở mắt, ngậm miệng, tay đút vào túi.”

Đây là lời cảnh cáo bọn họ, dù không làm gì thì ít nhất cũng không được phá hỏng hiện trường.

Hạ Anh cùng Sầm Y Đồng gật đầu, nhớ kỹ lời Nhuế Quân nói.



Sau đó, Nhuế Quân nói về một số điều cần lưu ý khi giám định hiện trường, rồi dẫn theo hai người họ vào gara.

Vừa bước vào, Hạ Anh đã ngửi được mùi máu tươi nồng nặc thông qua lớp khẩu trang. Cô nhìn xuống sàn bê tông, thấy khắp nơi đều là dấu vết máu bắn ra tung tóe. Mà nạn nhân thì đang nằm trên vũng máu cạnh chiếc xe.

Hiện trường máu me đến mức Hạ Anh cũng không nỡ nhìn thẳng.

Sắc mặt Sầm Y Đồng trắng bệch, bước tới nắm chặt lấy cánh tay cô.

“Đừng đứng yên ở đấy, mở hộp dụng cụ ra, đưa túi vật chứng cùng cái nhíp cho chị.” Nhuế Quân liếc hai người một cái, ngữ khí đều đều nói.

Hạ Anh nhanh chóng phản ứng lại, kéo Sầm Y Đồng ra, bình tĩnh mở hộp rồi lần lượt đưa dụng cụ cho Nhuế Quân.

Đầu tiên Nhuế Quân kiểm tra vết máu xung quanh, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, Hạ Anh đi theo bên cạnh hỗ trợ.

Sầm Y Đồng thấy hai người nhanh chóng bắt tay vào việc, trong lòng hơi choáng ngợp, cũng chạy qua.

Nhuế Quân nhìn người đã khuất: có ba vết thương rõ ràng nhất, một vết ở ngực, hai vết ở sau đầu, đều là do bị chém. Vết thương sau đầu rất sâu, xung quanh có nhiều lớp biểu bì bị bóc thành từng mảng, hộp sọ bị dập một phần. Mà vết thương ở ngực người đã khuất, bởi vì vô tình làm cơ bắp động mạch bị thương, nên có thể tưởng tượng khi đó đã chảy rất nhiều máu.

Hạ Anh ở bên cạnh cũng quan sát, xét về độ dày và độ dài của vết thương, cô cảm thấy hung khí là một cái rìu hoặc một cái xẻng sắc nhọn.

Nhuế Quân vừa kiểm tra, vừa lấy bằng chứng. Hạ Anh và Sầm Y Đồng phụ trách dán nhãn vào tất cả túi bằng chứng và ghi chép thời gian, địa điểm, vị trí chính xác của bằng chứng. Cuối cùng, cả ba trùm túi nilon lên tay và chân thi thể, bỏ vào túi đựng xác, đợi nhân viên công tác chuyển về phòng giải phẫu.

Toàn bộ quá trình mất khoảng nửa giờ. Hiệu suất làm việc của Nhuế Quân cực cao, động tác thành thạo, không tốn chút thời gian nào. Khi cô ấy đứng dậy, điều đầu tiên làm là hỏi hai thực tập sinh: “Vừa rồi phát hiện cái gì, nói chị nghe xem.”

Sầm Y Đồng giành trả lời trước: “Người chết có ba vết thương rõ ràng nhất ở đầu và ngực, miệng vết thương bị nứt, kèm theo các mô bị bầm tím, hẳn là bị hung thủ dùng hung khí là “vật chém” chém từ trên xuống, cuối cùng mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Những bộ phận khác trên thân thể không bị bầm tím quá rõ ràng, nạn nhân chắc là chưa kịp chống cự, đã…..”

“Thời gian tử vong?”

Sầm Y Đồng do dự một chút, cẩn thận nói: “Tứ chi của người chết đã cứng, ừm……thời gian tử vong ít nhất khoảng 6 tiếng trở lên.”

Nhuế Quân quay qua nhìn Hạ Anh: “Em muốn bổ sung gì không?”

“Ngoại trừ ba vết thương rõ ràng nhất, bên trái hộp sọ người chết còn có một vết nứt, kèm theo xuất huyết dưới da rỗng. Vì vậy em suy đoán hung khí có khả năng là phần lưng hình vuông của rìu. Ngoài ra, sau cổ, eo, lưng dưới và đùi đều có vết xuất huyết rõ ràng, các mảng màu tím đậm hơn, nên em suy đoán thời gian tử vong vào khoảng 6-8 tiếng trước, tức từ 1 đến 3 giờ sáng. Chỉ là….” Hạ Anh cau mày nhìn chằm chằm vào thi thể của nạn nhân trên mặt đất.

“Chỉ là gì?”

“Không….” Hạ Anh lắc đầu, “ Em chỉ cảm thấy hung thủ quá tàn nhẫn.”

“Vì vậy chúng ta phải cố gắng hết sức tìm ra hung thủ, thay nạn nhân giải oan.” Nhuế Quân cởi găng tay, vỗ vỗ vai Hạ Anh, “Em vừa rồi phân tích rất tốt, kỹ năng cơ bản nắm khá chắc.”

“Cảm ơn chị đã khen.” Hạ Anh vừa cảm ơn, vừa lẳng lặng ném vài hạt đen trong tay vào túi.

—------nó được cô ngưng tụ từ oán khí của người chết.

Đây là lí do vì sao Hạ Anh trước đó đã nói rằng tốt nhất không nên đến vây xem hiện trường vụ án. Thường những người chết như này sau khi ra đi sẽ có rất nhiều oán khí và sát khí. Những luồng khí này có thể không ảnh hưởng đến những người cảnh sát có công đức cùng khí hộ thân, nhưng đối với người bình thường thì chắc chắn sẽ có sự tổn hại.

Đặc biệt là vụ án hôm nay, vì thủ đoạn của hung thủ quá độc ác, nên sát khí của nạn nhân cao tận trời. Nếu Hạ Anh không kịp thời thu thập những sát khí ấy, khi chúng tản ra bên ngoài, người gặp tai ương chính là quần chúng vây xem. Nhẹ thì gặp ác mộng vài ngày, nặng thì sát khí sẽ ảnh hưởng đến thần trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Dùng Huyền Học Đi Phá Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook