Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 42:

Nhất Chỉ Vô Kê

21/06/2024

“Ha Ha Ha Ha! Ha Ha Ha Ha!”

“Cầu xin tao cùng không có tác dụng, hi hi, mày đã giết tao 6 lần, 6 lần, tao đã cầu xin mày! Nhưng còn mày thì sao… xem mày đã làm gì tao này!”

“Mày đập tao bằng vợt muỗi, mày xịt thuốc sát trùng vào người tao, thậm chí mày còn kéo đứt từng cái chân của tao, cánh của tao cũng bị mày kéo đứt!”

“Tao muốn trả lại mày tất cả những gì đau đớn, tủi nhục mà tao đã phải chịu.”

Đám quái vật cười lên khoái chí lao về phía Lê Bạch Thành.

“Anh Lê! Chạy đi! Em sẽ giữ bọn nó lại!” Giang Vọng hét lên.

Chu Thụ không còn đứng xem nữa mà vội lao ra ngoài, cây nắp ấm trên đầu cũng chuyển động.

Lũ quái vật không có hứng thú với Chu Thụ và Giang Vọng, chúng nó nhìn Lê Bạch Thành với con mắt uất hận, nó đã bị giết 6 lần, nó hận cậu hơn bất cứ ai khác, hận tới mức muốn giết chết ngay kẻ đang đứng trước mặt. Hàng chục con quái vật đang lao về phía Lê Bạch Thành.

Chúng vặn vẹo, không ngừng biến dạng, xoắn lại với nhau.

Giang Vọng bị một con quái vật đẩy ngã, nó còn quay lại nhìn Giang Vọng với đôi mắt tội lỗi.

“Anh Lê!” Sắc mặt của Giang Vọng đột ngột thay đổi khi hắn nhận thấy nhóm quái vật kia phớt lờ mình, lao về phía Lê Bạch Thành.



Không cứu được nữa rồi…

Dị năng của Lê Bạch Thành không phải là hệ tấn công, nó chỉ cảnh báo nguy hiểm, thôi xong thật rồi… Tại sao dị năng của anh Lê không phát huy hiệu lực?

Trong đầu hắn bỗng hiện lên mấy câu hỏi.

Dị năng của Lê Bạch Thành chỉ có thể cảnh báo nguy hiểm, đáng lẽ ra ngay từ đầu anh Lê không nên vào công ty! Trừ phi dị năng của anh ấy không gây cảm giác được nguy hiểm…?

Ngay khi lũ quái vật chuẩn bị lao tới trước mặt Lê Bạch Thành thì có một bóng trắng lao còn nhanh hơn lũ quái vật đến chỗ cậu.

Cái bóng nhanh như chớp, chỉ nghe thấy một tiếng “Oang” rất lớn. Con quái vật lao về phía trước bị đá văng ra ngoài đập vào tường. Một con khác bị cái bóng kia đánh vào đầu, chỉ còn lại phần thân dưới. Trong vòng chưa đầy 10 giây những con quái vật lao tới đều bị giết chết. Những cục thịt u trên mặt bị một cái chân lông trắng trực tiếp dẫm lên, hét lớn: “Làm cái gì vậy? Không thấy Thỏ đưa tin sao? Sao có thể quấy rầy công việc của Thỏ!”

Thỏ Trắng tức giận nói, đôi môi mấp máy. Một đám quái vật xông lên giết Lê Bạch Thành trong nháy mắt đã chết hơn một nửa. Những con quái vật phía sau đều choáng váng. Con mẹ nó, con thỏ kia từ đâu ra vậy?! Nhóm quái vật còn lại chỉ im lặng nhìn đồng loại của mình bị giết chết. Có con thỏ nào mà hung dữ như thế không! Vãi thật!

“Anh Lê! Đây là thư của anh! Anh vui lòng kí xác nhận vào đây!” Vừa lúc nãy Thỏ còn tức giận mà giờ đây lại nở một nụ cười đáng yêu, nghiêng đầu Thỏ lấy một lá thư trong phong bì, ngoan ngoãn nói: “Đây là thư khẩn! Vui lòng xác nhận thời gian khi ký!”

Lê Bạch Thành liếc nhìn tên của người gửi trên lá thư - Mạnh Thiển Thiển, sau đó cậu nhìn ra chỗ khác, nhận lấy lá thư và kí “Thời gian không có vấn đề gì, được giao đúng giờ vào lúc 4:30.”

“Vui lòng đánh giá 5 sao nhé.” Thỏ đưa thư kéo chiếc mũ, ngoan ngoãn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook