Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 43:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
“Không thành vấn đề!” Lê Bạch Thành vừa kí tên vừa nói.
Bị một con Thỏ dẫm lên mặt, lũ quái vật lúc đầu còn vùng vẫy, trong giây tiếp theo chúng bị Thỏ dẫm mạnh xuống đất. Ghé sát vào mặt lũ quái vật nói: “Đừng có làm phiền công việc của Thỏ.”
“Nếu không Thỏ sẽ ăn thịt hết tất cả các ngươi!” Thỏ liếm môi, chiếc lưỡi màu hồng thật đáng yêu, nước miếng không ngừng chảy vào mặt con quái vật.
Trong lúc Lê Bạch Thành kí tên, đám quái vật ở bên cạnh cậu im lặng, không dám nhúc nhích.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra với Thỏ, nhưng chắc chắn rằng không thể làm phiền Thỏ khi nó đang làm việc. Càng không thể giết Lê Bạch Thành khi Thỏ đang làm việc với cậu ấy. Phải chờ Thỏ đi thì mới có thể tiếp tục hành động!
Lũ quái vật đứng đằng sau nghiêm túc nghĩ.
Một chút nữa thôi sẽ hành động ngay!
Vẫn là giết Lê Bạch Thành, chỉ là chậm trễ lăm mười giây, người thắng vẫn lag hắn!
Hắn vừa định tiến lên thì nghe thấy âm thanh vang lên: “Hay là ở lại ăn cơm tối rồi đi tiếp?” Lê Bạch Thành lịch sự hỏi.
Thỏ: Ăn gì? Cậu mẹ nó còn có đồ ăn à?
Quái vật: ?
Con thỏ sáng mắt nhìn Lê Bạch Thành.
“Cậu nhìn lũ quái vật này đi, đều là tôi chuẩn bị cho cậu đấy.” Lê Bạch Thành chỉ vào lũ quái vật, rất có cảm giác tôi vì cậu nên mới bắt cá.
Lũ quái vật bị “không thể định nghĩa” biến thành phù du: ?
Mày đang nói vớ vẩn gì đấy!
Mày mời khách bằng mạng của bọn tao á?
Thỏ nhéo nhéo đôi chân mềm mại, nhìn đám quái vật đang run rẩy, ngạc nhiên hỏi: “Tôi có thể ăn hết đúng không?”
“Đương nhiên rồi!” Lê Bạch Thành mỉm cười nói.
“Bọn ta không phải… không phải đồ ăn mà hắn chuẩn bị cho người đâu!” Mấy tên quái vật bắt đầu giải thích. Thỏ nghiêng đầu, không hề để ý đến những lời giải thích của bọn quái vật. Nó liếc nhìn lũ quái vật, khoé miệng chảy nước miếng nhìn Chu Thụ đang nấp ở một bên. “Người kia… không được.” Lê Bạch Thành ho nhẹ. Chu Thụ lắc đầu, cái cây nắp ấm trên đầu cũng lắc theo.
“Thôi được rồi!” Thỏ có chút thất vọng nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại vui vẻ, nó mỉm cười vô cùng đáng yêu nhìn lũ quái vật trong phòng.
…
Ba người rời khỏi phòng họp, đợi Thỏ thưởng thức những món ăn ngon bên trong.
Vừa rồi lúc Lê Bạch Thành nói chuyện với Thỏ, Giang Vọng có để ý tới giấy phép lao động của nó.
“Người đưa thư của Thần Quốc”. 5* chữ rất lớn, cậu nhìn thấy rất rõ!
*Edit sang tiếng Việt thì nó thành 6 chứ gốc nó có 5 thui
Lần trước anh Lê nhờ hắn gửi một phong thư.
Vậy là phong thư lần trước là do Thỏ gửi?
Cũng không biết là con quái vật cấp B đã nhận được thư chưa?
Nhưng nhìn dáng vẻ của người đưa thư từ Thần Quốc này, chắc không phải kiểu ăn luôn người nhận đâu nhỉ.
Vì lý do nào đó mà Giang Vọng bỗng cảm thấy hơi tiếc, kì lạ thật, sao hắn ta lại cảm thấy tiếc? Thú thật nếu con quái vật cấp B kia bị ăn thì có lẽ anh Lê cũng bị ăn luôn rồi!
Giang Vọng vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn, hắn nhìn qua liền thấy vô số khuôn mặt dán vào tấm kính, miệng của bọn quái vật đều nói: “Tao thắng rồi…”
“Bọn mày không tìm được tao đâu.”
“Sắp đến 5 giờ rồi!”
Bị một con Thỏ dẫm lên mặt, lũ quái vật lúc đầu còn vùng vẫy, trong giây tiếp theo chúng bị Thỏ dẫm mạnh xuống đất. Ghé sát vào mặt lũ quái vật nói: “Đừng có làm phiền công việc của Thỏ.”
“Nếu không Thỏ sẽ ăn thịt hết tất cả các ngươi!” Thỏ liếm môi, chiếc lưỡi màu hồng thật đáng yêu, nước miếng không ngừng chảy vào mặt con quái vật.
Trong lúc Lê Bạch Thành kí tên, đám quái vật ở bên cạnh cậu im lặng, không dám nhúc nhích.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra với Thỏ, nhưng chắc chắn rằng không thể làm phiền Thỏ khi nó đang làm việc. Càng không thể giết Lê Bạch Thành khi Thỏ đang làm việc với cậu ấy. Phải chờ Thỏ đi thì mới có thể tiếp tục hành động!
Lũ quái vật đứng đằng sau nghiêm túc nghĩ.
Một chút nữa thôi sẽ hành động ngay!
Vẫn là giết Lê Bạch Thành, chỉ là chậm trễ lăm mười giây, người thắng vẫn lag hắn!
Hắn vừa định tiến lên thì nghe thấy âm thanh vang lên: “Hay là ở lại ăn cơm tối rồi đi tiếp?” Lê Bạch Thành lịch sự hỏi.
Thỏ: Ăn gì? Cậu mẹ nó còn có đồ ăn à?
Quái vật: ?
Con thỏ sáng mắt nhìn Lê Bạch Thành.
“Cậu nhìn lũ quái vật này đi, đều là tôi chuẩn bị cho cậu đấy.” Lê Bạch Thành chỉ vào lũ quái vật, rất có cảm giác tôi vì cậu nên mới bắt cá.
Lũ quái vật bị “không thể định nghĩa” biến thành phù du: ?
Mày đang nói vớ vẩn gì đấy!
Mày mời khách bằng mạng của bọn tao á?
Thỏ nhéo nhéo đôi chân mềm mại, nhìn đám quái vật đang run rẩy, ngạc nhiên hỏi: “Tôi có thể ăn hết đúng không?”
“Đương nhiên rồi!” Lê Bạch Thành mỉm cười nói.
“Bọn ta không phải… không phải đồ ăn mà hắn chuẩn bị cho người đâu!” Mấy tên quái vật bắt đầu giải thích. Thỏ nghiêng đầu, không hề để ý đến những lời giải thích của bọn quái vật. Nó liếc nhìn lũ quái vật, khoé miệng chảy nước miếng nhìn Chu Thụ đang nấp ở một bên. “Người kia… không được.” Lê Bạch Thành ho nhẹ. Chu Thụ lắc đầu, cái cây nắp ấm trên đầu cũng lắc theo.
“Thôi được rồi!” Thỏ có chút thất vọng nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại vui vẻ, nó mỉm cười vô cùng đáng yêu nhìn lũ quái vật trong phòng.
…
Ba người rời khỏi phòng họp, đợi Thỏ thưởng thức những món ăn ngon bên trong.
Vừa rồi lúc Lê Bạch Thành nói chuyện với Thỏ, Giang Vọng có để ý tới giấy phép lao động của nó.
“Người đưa thư của Thần Quốc”. 5* chữ rất lớn, cậu nhìn thấy rất rõ!
*Edit sang tiếng Việt thì nó thành 6 chứ gốc nó có 5 thui
Lần trước anh Lê nhờ hắn gửi một phong thư.
Vậy là phong thư lần trước là do Thỏ gửi?
Cũng không biết là con quái vật cấp B đã nhận được thư chưa?
Nhưng nhìn dáng vẻ của người đưa thư từ Thần Quốc này, chắc không phải kiểu ăn luôn người nhận đâu nhỉ.
Vì lý do nào đó mà Giang Vọng bỗng cảm thấy hơi tiếc, kì lạ thật, sao hắn ta lại cảm thấy tiếc? Thú thật nếu con quái vật cấp B kia bị ăn thì có lẽ anh Lê cũng bị ăn luôn rồi!
Giang Vọng vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn, hắn nhìn qua liền thấy vô số khuôn mặt dán vào tấm kính, miệng của bọn quái vật đều nói: “Tao thắng rồi…”
“Bọn mày không tìm được tao đâu.”
“Sắp đến 5 giờ rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.