Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng

Chương 14:

Mã Tự Tương

05/12/2024

Ai là người vừa nói chờ vai ác thức dậy thì gọi cô?

Nửa đêm.

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng kéo khóa lều vang lên khe khẽ.

Một bóng dáng cao ráo, mảnh khảnh bước ra khỏi lều.

A Bảo cuống cuồng kêu gào: [Điềm Tửu! Mau dậy đi! Nguy hiểm rồi! Vai ác đang tiến lại gần!]

Tiếc là Điềm Tửu đã chặn A Bảo hoàn toàn, chẳng nghe thấy gì cả, vẫn say sưa ngủ như chết.

A Bảo: Xong thật rồi!

Giang Dã bước nhẹ trên lớp lá khô, từng bước tiến về phía Điềm Tửu. Nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngủ say tựa vào thân cây, anh không khỏi sửng sốt.

Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ nhân lúc đêm tối làm điều gì đó... ít nhất cũng không phải là nằm lăn ra ngủ như thế này.

Trong cơn mơ màng, Điềm Tửu mơ hồ cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô trở mình, như muốn tránh khỏi cảm giác khó chịu đó. Nhưng động tác bất cẩn khiến cơ thể cô mất thăng bằng, nghiêng ngả và đổ nhào xuống.



Giang Dã chưa kịp suy nghĩ, đôi tay đã theo bản năng vươn ra đỡ lấy cô.

Cảm giác mềm mại, ấm áp xen lẫn chút hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong lòng bàn tay anh, như thể ôm trọn một đám mây dịu nhẹ.

Điềm Tửu cảm nhận được chỗ ngủ mới còn thoải mái hơn chỗ cũ, liền vô thức cựa quậy, tìm một tư thế dễ chịu hơn rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Giang Dã đứng bất động tại chỗ, lưng anh thẳng cứng như bị đóng băng.

Gương mặt nhỏ nhắn, hơi lạnh của Điềm Tửu giờ đang tựa vào cổ anh, phả ra hơi thở đều đặn.

Đôi tay nhỏ bé của cô vô tình nắm lấy vạt áo bên hông anh, như một hành động tin tưởng và dựa dẫm đầy bản năng.

Gương mặt Giang Dã hơi cúi xuống, biểu cảm khuất trong bóng tối, nhưng đường nét căng cứng trên quai hàm cho thấy anh dường như đang kìm nén một điều gì đó.

A Bảo căng thẳng đến mức thần kinh như dây đàn, lo lắng liệu Giang Dã có nổi điên mà bẻ gãy cổ Điềm Tửu hay không.

Nhưng rồi, qua một khoảng thời gian dài như cả thế kỷ, điều mà A Bảo lo sợ cuối cùng cũng không xảy ra.

Chỉ thấy Giang Dã cúi xuống, nhẹ nhàng bế Điềm Tửu lên, chậm rãi bước vào trong lều.



"Bịch."

Con búp bê trong vòng tay Điềm Tửu bất ngờ rơi xuống đất, lăn vào đám lá khô.

A *linh hồn trong búp bê* Bảo: "...!"

Nằm chỏng chơ trong đám lá khô, A Bảo chỉ biết ngước nhìn Giang Dã ôm Điềm Tửu đi vào lều.

Cái quái gì thế này?!

A Bảo lập tức hoảng loạn: [Tên vai ác này chắc không bệnh đến mức ngay cả tang thi cũng không tha chứ?!]

[Điềm Tửu, cô đúng là hồ đồ mà!]

Đêm hôm đó, Giang Dã lại ngủ một giấc ngon lành, điều mà chính anh cũng không thể tin nổi.

Không cảnh giác, không mộng mị, không còn cảm giác về nguy hiểm hay sự u ám của mạt thế.

Lần đầu tiên kể từ khi thảm họa bùng phát, anh ngủ một mạch đến sáng.

Khi tỉnh dậy, Giang Dã vẫn không khỏi kinh ngạc. Anh đã quen với những đêm thức trắng, lo sợ bị kẻ khác đánh lén, hoặc lũ tang thi bất ngờ tấn công. Một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ khiến anh bật dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook