Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 15:
Mã Tự Tương
05/12/2024
Nhưng đêm qua... với một con tang thi ngay bên cạnh, anh lại có thể ngủ yên như vậy.
Ngồi dậy, Giang Dã liếc nhìn Điềm Tửu đang cuộn tròn trong chăn, ngủ rất ngon lành.
Đôi má mềm mại, trắng nõn của cô bị ép xuống gối, đôi môi đỏ mọng hơi chu lên, trông như đang làm nũng.
Hàng mi dài cong vút như hai chiếc cọ nhỏ, đổ bóng xuống mí mắt khép hờ.
Chiếc mũi nhỏ nhắn, xinh xắn khẽ phập phồng, đầu mũi ửng đỏ một cách tự nhiên.
Cô hoàn toàn không giống một tang thi đáng sợ, mà giống như một đóa hoa yếu ớt được nuôi dưỡng trong nhà kính.
Ánh mắt Giang Dã lướt xuống, dừng lại ở đôi chân thon dài của cô.
Một bên chân trắng muốt vắt lên chăn, làn váy khẽ xốc lên, để lộ chút cảnh xuân đầy mờ ám.
Cô gái này hoàn toàn không có bất kỳ sự đề phòng nào.
Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Cô đối xử với người khác cũng như thế này sao? Hay chỉ là…
Cô đang cố tình giả vờ ngủ để dụ dỗ anh?
Đôi mắt của Giang Dã thoáng hiện lên tia sắc lạnh. Trong lòng bàn tay, một con dao băng hiện ra, sắc bén đến lạnh lẽo.
Anh giơ dao lên, chĩa thẳng về phía đầu của Điềm Tửu.
Là lúc này, kết thúc tất cả, lấy đi tinh hạch cấp S.
Mũi dao chỉ còn cách trán Điềm Tửu chưa đến một centimet, hơi lạnh từ lưỡi dao toát ra nhè nhẹ.
Thế nhưng, cô gái dưới mũi dao vẫn ngủ say, khuôn mặt yên bình như một đứa trẻ.
Ánh mắt của Giang Dã thoáng dao động.
Một lát sau, anh thu lại con dao, đứng dậy rời khỏi lều.
A Bảo vẫn nằm dưới đất liền gào lên giận dữ: [Giang Dã, tên khốn kia! Anh đã làm gì Điềm Tửu rồi? Mau trả cô ấy lại cho tôi!]
[Tên vai ác biến thái! Anh đừng tưởng sẽ thoát thân dễ dàng. Kết cục của anh là bị nam chính chặt đứt tay chân, sau đó bị nữ chính moi tinh hạch đấy!]
Đúng lúc này, ánh mắt của Giang Dã dừng lại trên người A Bảo.
A Bảo lập tức câm nín, dù biết anh không thể nghe thấy nhưng vẫn có cảm giác run rẩy đến kỳ lạ.
Khi Giang Dã bước tới gần, A Bảo bắt đầu hoảng loạn: [Đừng qua đây! Đừng qua đây!]
[Điềm Tửu, cứu mạng!]
Nhưng Giang Dã chỉ cúi xuống, nhặt con búp bê lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bám trên nó.
Anh dừng lại một chút, nhìn vào đôi lông mi giả dài vút trên gương mặt búp bê, bàn tay thoáng lướt qua như thể cảm nhận gì đó.
A Bảo: Con mẹ nó! Sao tên vai ác này tự dưng cười kỳ dị với tôi thế? Lạnh hết cả sống lưng rồi đây này!
Giang Dã thản nhiên vỗ nhẹ lên đầu con búp bê.
A Bảo có cảm giác tim mình muốn nhảy ra ngoài, sợ anh chỉ cần dùng thêm chút sức thôi là cái đầu búp bê của nó sẽ bị đập nát.
Bên trong lều, Điềm Tửu lười biếng ngồi dậy, tay ôm chặt chiếc chăn ấm áp.
Đôi mắt đỏ như máu vẫn còn lờ đờ, chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Mái tóc của cô hơi rối, vài sợi còn dính lên gò má, nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ đặc biệt của sự tự nhiên, đầy mê hoặc.
Ngồi dậy, Giang Dã liếc nhìn Điềm Tửu đang cuộn tròn trong chăn, ngủ rất ngon lành.
Đôi má mềm mại, trắng nõn của cô bị ép xuống gối, đôi môi đỏ mọng hơi chu lên, trông như đang làm nũng.
Hàng mi dài cong vút như hai chiếc cọ nhỏ, đổ bóng xuống mí mắt khép hờ.
Chiếc mũi nhỏ nhắn, xinh xắn khẽ phập phồng, đầu mũi ửng đỏ một cách tự nhiên.
Cô hoàn toàn không giống một tang thi đáng sợ, mà giống như một đóa hoa yếu ớt được nuôi dưỡng trong nhà kính.
Ánh mắt Giang Dã lướt xuống, dừng lại ở đôi chân thon dài của cô.
Một bên chân trắng muốt vắt lên chăn, làn váy khẽ xốc lên, để lộ chút cảnh xuân đầy mờ ám.
Cô gái này hoàn toàn không có bất kỳ sự đề phòng nào.
Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Cô đối xử với người khác cũng như thế này sao? Hay chỉ là…
Cô đang cố tình giả vờ ngủ để dụ dỗ anh?
Đôi mắt của Giang Dã thoáng hiện lên tia sắc lạnh. Trong lòng bàn tay, một con dao băng hiện ra, sắc bén đến lạnh lẽo.
Anh giơ dao lên, chĩa thẳng về phía đầu của Điềm Tửu.
Là lúc này, kết thúc tất cả, lấy đi tinh hạch cấp S.
Mũi dao chỉ còn cách trán Điềm Tửu chưa đến một centimet, hơi lạnh từ lưỡi dao toát ra nhè nhẹ.
Thế nhưng, cô gái dưới mũi dao vẫn ngủ say, khuôn mặt yên bình như một đứa trẻ.
Ánh mắt của Giang Dã thoáng dao động.
Một lát sau, anh thu lại con dao, đứng dậy rời khỏi lều.
A Bảo vẫn nằm dưới đất liền gào lên giận dữ: [Giang Dã, tên khốn kia! Anh đã làm gì Điềm Tửu rồi? Mau trả cô ấy lại cho tôi!]
[Tên vai ác biến thái! Anh đừng tưởng sẽ thoát thân dễ dàng. Kết cục của anh là bị nam chính chặt đứt tay chân, sau đó bị nữ chính moi tinh hạch đấy!]
Đúng lúc này, ánh mắt của Giang Dã dừng lại trên người A Bảo.
A Bảo lập tức câm nín, dù biết anh không thể nghe thấy nhưng vẫn có cảm giác run rẩy đến kỳ lạ.
Khi Giang Dã bước tới gần, A Bảo bắt đầu hoảng loạn: [Đừng qua đây! Đừng qua đây!]
[Điềm Tửu, cứu mạng!]
Nhưng Giang Dã chỉ cúi xuống, nhặt con búp bê lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bám trên nó.
Anh dừng lại một chút, nhìn vào đôi lông mi giả dài vút trên gương mặt búp bê, bàn tay thoáng lướt qua như thể cảm nhận gì đó.
A Bảo: Con mẹ nó! Sao tên vai ác này tự dưng cười kỳ dị với tôi thế? Lạnh hết cả sống lưng rồi đây này!
Giang Dã thản nhiên vỗ nhẹ lên đầu con búp bê.
A Bảo có cảm giác tim mình muốn nhảy ra ngoài, sợ anh chỉ cần dùng thêm chút sức thôi là cái đầu búp bê của nó sẽ bị đập nát.
Bên trong lều, Điềm Tửu lười biếng ngồi dậy, tay ôm chặt chiếc chăn ấm áp.
Đôi mắt đỏ như máu vẫn còn lờ đờ, chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Mái tóc của cô hơi rối, vài sợi còn dính lên gò má, nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ đặc biệt của sự tự nhiên, đầy mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.