Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 100:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Ông chủ Bành nói về nhân sâm, nói đến rõ ràng mạch lạc: “Thứ đồ nhân sâm này

được gọi là vua của bách thảo, người ngoài luôn cảm thấy nhân sâm rất đắt, nhưng thật ra căn bản cách trồng khác nhau, giá cả các loại nhân sâm cũng có cao có thấp.” “Tiểu Sở, các cô trồng nhân sâm cũng nên biết rằng, đẳng cấp của thứ này nhìn ở cách trồng, có nhân sâm hoang dã, nhân sâm rừng, nhân sâm cấy trong rừng, nhân sâm vườn, mảnh đất chúng ta thấy hiện tại là nhân sâm vườn.” Ông chủ Bành đứng bên đường, chỉ họ nhìn xuống đất: “Nhân sâm vườn đều là công nhân làm hố nhân sâm hoặc là chuồng nhân sâm để trồng, đương nhiên giá bán ra cũng không được cao cho lắm, nhưng có thể hầm canh hoặc làm nguyên liệu.”

“Hóa ra là vậy.” Sở Trĩ Thủy cẩn thận từng li từng tí đi lên đất: “Mảnh vườn nhân sâm này trông rất lớn.”

“Lúc trước cũng khá nhỏ, sau này tôi đắp bồi ra từng chút, rồi về sau xây dựng nhà máy đã làm thu hẹp diện tích của vườn nhân sâm, chỉ dựa vào thu nhập của việc trồng nhân sâm vẫn là không được.” Ông chủ Bành tò mò hỏi: “Các cô cũng trồng nhân sâm vườn sao?”

“Chúng tôi không phải trồng nhân sâm vườn.” Sở Trĩ Thủy chần chừ nói: “Chắc được coi là nhân sâm rừng đi.”

Bản thân lão Bạch có thể là một củ nhân sâm hoang dã, ông gieo giống ở đất rừng, không có ai can thiệp vào, chắc là thuộc nhóm nhân sâm rừng.

“Trồng nhân sâm rừng cần đất rừng đó, vậy diện tích của cục các cô lớn lắm à?” “Nói thật không giấu giếm, tôi từ Hoài Giang qua, đất rừng trong cục nhiều.”

Sở Trĩ Thủy không biết đất rừng và đất hoang trong cục ở đâu ra, dù sao đi chăng nữa vô cùng ít xây dựng kiến trúc, căn bản đều là đất để đó không dùng. Vì cục ở vùng ngoại ô Hoài Giang, cho nên đất trống cũng không dùng gì tới, giá trị tận dụng rất thấp.

“À, vậy có thể các cô có thể không thấy qua nhân sâm trồng vườn, làm cái này không dễ gì, người ta đều nói nhân sâm là quỳ mà ra đó, phải nằm sấp trên đất làm việc.” Ông chủ Bành cười nói: “Chúng ta đi tiếp vào trong là có thể thấy.”

Ông chủ Bành dẫn đường ở phía trước, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đi theo phía sau.



Càng đi về phía trước mảnh đất càng lầy lội, không biết có phải vừa mới tưới nước hay không, đạp lên đất khiến người ta không mấy vui vẻ.

Ông chủ Bành ngược lại không hề làm giá, mặc một chiếc quần tây, chân mang giày da, không ngại bẩn chút nào, còn khuyên: “Hai người các cô không thích có thể dừng ở đây, con trai tôi không thích chui vào bên trong.”

Sở Trĩ Thủy nghĩ rằng nên khách sáo một chút, muốn đi một đoạn với ông chủ Bành, ai biết được cô vừa định đi xuống đã bị Tân Vân Mậu nâng tay lên cản đường.

Tân Vân Mậu mặt mày lạnh lẽo, hồ nghi nói: “Cô qua đó làm gì?” Sở Trĩ Thủy đơ ra, không hiểu tại sao anh lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, trả lời: “Tôi qua đó xem thử.”

Tân Vân Mậu hỏi: “Lần nào cô xuống đất cũng nhem nhuốc, kết quả tôi lại phải dọn sạch sẽ.”

“??? “

“Tôi đâu có lần nào cũng vậy...” Sở Trĩ Thủy bị anh chỉ mặt nhắc lại lịch sử đen, sau đó cô định lớn tiếng phản bác anh, nhưng khóe mắt cô quét qua ông chủ Bạch đang hoang mang, vội ép nhỏ giọng mình lại, xấu hổ nói: “Nước có thể uống bậy uống bạ, lời không thể nói bậy bạ, không phải là lần đó ở vườn trà.”

Tuy Sở Trĩ Thủy ở cục Hoài Giang là người phụ nữ lôi thôi lếch thếch không chú ý đến hình tượng, nhưng cô tự nhận ngày thường cũng coi như có thể diện của người đi làm nơi công sở, đâu có nhem nhuốc?

Tân Vân Mậu: “Hiện trường bồi thường lần đó cũng một chân bùn đất.” Sở Trĩ Thủy mặt lộ hoang mang, cuối cùng cô cũng nhớ ra trong sự nhắc nhở của anh, quả thật lúc tính toán bồi thường cho lão Lý có đạp lên đất, lúc ấy trước khi lên xe còn thấy lạ tại sao giày lại đột nhiên không còn dính bùn nữa.

Ông chủ Bành nghe hai người cãi nhau, ông nhìn trái nhìn phải, ngập ngừng nói:

“Tiểu Sở, hai người các cô là...”



Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu cả đường không nói chuyện với nhau nhiều, lúc đầu ông chủ Bành không nhìn ra manh mối gì, giờ ông nghe xong cuộc đối thoại mới đoán ra theo hướng khác.

Sở Trĩ Thủy thấy ông như đang suy nghĩ gì đó, lo sợ đối phương hiểu lầm, cô nhanh chóng giải thích: “Chúng tôi là đồng nghiệp.”

“À…” Ông chủ Bành đột ngột hiểu ra: “Gia đình vợ chồng công nhân viên chức.”

Cơ thể Sở Trĩ Thủy chợt cứng đờ: “

Tân Vân Mậu không hiểu: “Gia đình vợ chồng công nhân viên chức là gì?” Sở Trĩ Thủy sắp bị họ làm cho phát điên, cô hít sâu một hơi, bình phục tâm trạng lại từ đầu, cắn răng nói: “Đừng hỏi nữa, tay không chẻ tre cảnh cáo.”

"?"

Cũng may ông chủ Bành không nghe thấy câu hỏi của Tân Vân Mậu, ông dẫn đầu đi xuống đất, nói: “Vậy cô đừng xuống đây, tự tôi qua xem thử, các cô đợi chút, lâu rồi không nhìn kỹ, vẫn không nhịn được.”

Tân Vân Mậu không cho Sở Trĩ Thủy đi xuống đất, nhưng anh lại đi xuống với ông chủ Bành, cặp chân dài khá thoải mái khi đạp trong bùn. Anh quay đầu lại nhìn cô đứng trên dốc, con ngươi như viên ngọc đen nhiễm một tầng sương: “Cô muốn xem cái gì? Tôi xem giúp cô.”

Sở Trĩ Thủy thấy gương mặt anh thẳng thắn vô tư, cơn tức bị nói nhem nhuốc bạn nãy cũng tan thành mây khói, cô hạ mắt cân nhắc vài giây, nhẹ giọng nói: “Là kiểu trồng trọt nhân sâm vườn.”

Tân Vân Mậu gật đầu, anh xoay người đi xuống với ông chủ Bành, chỉ để lại bóng lưng cao gầy thẳng tắp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook