Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 99:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
“Kinh doanh là làm ăn sao?” Ông chủ trung niên kinh ngạc nói: “Đây lại là đơn vị thiếu hụt? Các cô chủ yếu kinh doanh cái gì?”
“Nông nghiệp trồng trọt.”
Ông chủ trung niên vui mừng vỗ đùi: “Lúc trước tôi cũng làm nông nghiệp trồng trọt, giờ chủ yếu làm xưởng chế biến nhân sâm, làm vài sản phẩm liên quan để bán, hai năm nay người làm thực nghiệp không còn nhiều nữa!”
Sở Trĩ Thủy vẻ mặt vi diệu: “Trùng hợp vậy hả? Chúng tôi cũng trồng chút nhân sâm.”
“Vậy thì trùng hợp thật ấy!” Ông chủ trung niên phấn chấn nói: “Tôi họ Bành, nói vậy cũng có duyên, tôi dứt khoát hôm nay không xếp hàng chờ nữa, phỏng chừng chắc không đến lượt tôi, hay là chúng ta kết bạn đi, cùng đến bên xưởng tôi tham quan, bên kia chúng tôi cũng trồng vài cây nhân sâm, mọi người giao lưu chút!”
“Vài năm trước lúc chuyển sang làm nông nghiệp trồng trọt, chúng tôi còn thường đến tham gia bán đấu giá ngày hội nhân sâm nữa.”
Sở Trĩ Thủy nghe xong đề nghị của ông chủ Bành, cô đâu thể không hiểu con đường của đối phương, đây là một thủ đoạn làm ăn của doanh nhân phái thực nghiệp tiêu chuẩn. Họ vừa bắt đầu phát hiện không có điểm đột phá, sẽ bắt đầu một cuộc nói chuyện vô bờ, nhưng chỉ cần nắm được cơ hội trong đó, lập tức mặt không biến sắc kéo gần khoảng cách, tìm điểm chung để thành lập mối quan hê.
Cho dù bạn không đồng ý giúp họ làm bất cứ việc gì, họ cũng sẽ kiên trì tiếp xúc bạn, đánh ra nước cờ “kết bạn” hỏi thăm dồn dập, thứ họ cầu không phải lấy từ trên người bạn thứ gì trong thời gian ngắn, mà là kiến tạo tình bạn hữu nghị trong một khoảng thời gian dài.
Tích lũy theo năm tháng, bạn ngầm thừa nhận hai bên không có lợi ích mà là mối
quan hệ bạn bè, vậy thì có thể giúp một tay lúc họ lâm nạn. Thứ họ cầu không phải lợi ích ngắn, mà là cầu lúc con người sụp đổ, nhờ cậy bạn bè chuyển mình, có thể nâng cao hơn chút nào hay chút ấy. Tư duy làm ăn này đối với người trẻ tuổi sợ xã hội ngày nay khá khó khăn, chủ yếu xuất hiện nhiều trong thế hệ lão làng, tục ngữ nói nhiều nhân mạch nhiều đường đi.
Sở Trĩ Thuỷ biết hôm nay không giúp ông chủ Bành làm việc cũng được, nhưng cô vẫn lén hỏi Tân Vân Mậu: “Cho nên ông ấy gây ra chuyện rắc rối sao?”
“Không rắc rối.” Tân Vân Mậu đánh giá một phen, thẳng thắn nói: “Yêu khí trên người ông ấy rất yếu, vừa không có ký kết thỏa thuận với yêu quái, cũng không dây dưa đến nhân quả lớn gì, có lẽ là nghề nghiệp liên quan nhiễm vào, ảnh hưởng đối với ông ấy rất ít.”
Chính vì như vậy, số của ông chủ Bành xếp tận phía sau, trong mắt yêu quái cục
Ngân Hải hoàn toàn là nghiệp vụ không gấp gáp.
Sở Trĩ Thủy yên tâm, điều đó nói lên rằng con người ông chủ Bành vẫn ổn, không đi con đường tà ma ngoại đạo.
“Xin chào giám đốc Bành, tôi là Sở Trĩ Thủy, đây là Tân Vân Mậu, thật ra chúng tôi cũng vừa bắt đầu trồng nhân sâm.” Sở Trĩ Thủy nhìn Tân Vân Mậu, lịch sự nói:
“Nếu ông đã làm nhân sâm nhiều năm vậy rồi, vậy đi với ông học tập một chút.”
“Ôi trời, không cần khách sáo thế, gọi tôi lão Bành là được.” Ông chủ Bành nhiệt tình nói: “Vậy chúng ta đi thôi, xe tôi vẫn đậu bên ngoài, nhân lúc trời còn chưa xuống núi đến trong vườn dạo một vòng.”
Chuyến xe đi trên đường tương đối lâu, ông chủ Bành chạy ra vùng ngoại ô xa xôi.
Tòa nhà cao tầng đồ sộ trong thành phố biến mất sau lưng, cửa hàng nhà cửa ngoài cửa sổ càng ngày càng ít đi, vừa xuống đường cao tốc, chỉ thấy núi xanh kéo dài, trập trùng dưới tán mây mơ hồ.
Ban đầu Sở Trĩ Thủy còn có thể vực dậy tinh thần, cố làm vẻ nhiệt tình nói chuyện vài câu với ông chủ Bành. Nhưng rất nhanh cô cũng bị chuyến đi dài này làm cho cực kỳ buồn ngủ, bị xóc nảy không tỉnh táo muốn nhắm mắt lại, mí mắt bắt đầu đánh nhau, nghiêng ngả dựa vào, đầu xiêu vẹo còn ngã lên vai của Tân Vân Mậu, lại mơ màng đỡ trán, miễn cưỡng ngồi thẳng người.
Ông chủ Bành nhìn gương chiếu hậu: “Tiểu Sở có phải say xe không, cô nhắm mắt ngủ lát, thật sự khoảng cách quá xa thành phố.”
Sở Trĩ Thủy xoa thái dương, ôn hòa nói: “Không sao, chỉ là quá lâu không ngồi xe."
Bình thường cô đều tự lái, không dễ say xe như ngồi xe, hơn nữa rất ít sẽ chạy lâu đến thế, chẳng trách nói cố gắng đến trước khi mặt trời xuống núi.
Tân Vân Mậu nhìn chằm chằm cô một lát, anh ngồi bên phải Sở Trĩ Thủy, dùng tay phải vỗ lên vai trái của chính mình.
Sở Trĩ Thủy: “?”
Tân Vân mậu thấy cô không hiểu, vỗ vai trái lần nữa, không nói gì tiến hành ám thị, mắt còn lấp lánh lấp lánh.
Sở Trĩ Thủy: "???"
Sở Trĩ Thủy mím chặt môi, cô trực tiếp nghiêng đầu sang trái nhìn ngoài cửa sổ, lười để ý đến cây trúc ngốc nghếch não rỗng tuếch, cơn choáng váng bị hành động không hợp lẽ thường của anh làm cho tỉnh táo đầu óc lại.
Dưới bầu trời xanh thẳm, trên sườn núi hơi nhấp nhô xây không ít lan can đứng sừng sững, làm vườn trồng nhân sâm quy hoạch ngăn nắp. Ruộng nhân sâm tươi xanh nhưng thân cây không cao, phiến lá có hình dạng răng cưa lớn, trải thành tấm thảm xanh thấp thấp trên đất. Khoảng cách của vườn trồng nhân sâm và nhà máy chế biến không xa, ông chủ Bành lái xe qua cổng lớn, vẫy tay chào hỏi với người gác cổng rồi quen đường lái xe đi vào.
Người và yêu quái trên xe đều đi xuống, họ hít vào không khí tươi mới, cuối cùng cảm thấy sảng khoái ở nơi ngoại ô.
Nhân lúc thời tiết không tồi, ông chủ Bành dẫn Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đến mảnh đất này, mượn nhân sâm để mở chủ đề. Bất cứ ai muốn trò chuyện luôn phải có cái cớ và điểm khởi đầu, người phong nhã nói chuyện lời thơ tiếng hát, người có tiền nói chuyện xe sang du lịch, nói tới nói lui cảm tình tăng cao, giờ mới nói đến chuyện chính.
“Nông nghiệp trồng trọt.”
Ông chủ trung niên vui mừng vỗ đùi: “Lúc trước tôi cũng làm nông nghiệp trồng trọt, giờ chủ yếu làm xưởng chế biến nhân sâm, làm vài sản phẩm liên quan để bán, hai năm nay người làm thực nghiệp không còn nhiều nữa!”
Sở Trĩ Thủy vẻ mặt vi diệu: “Trùng hợp vậy hả? Chúng tôi cũng trồng chút nhân sâm.”
“Vậy thì trùng hợp thật ấy!” Ông chủ trung niên phấn chấn nói: “Tôi họ Bành, nói vậy cũng có duyên, tôi dứt khoát hôm nay không xếp hàng chờ nữa, phỏng chừng chắc không đến lượt tôi, hay là chúng ta kết bạn đi, cùng đến bên xưởng tôi tham quan, bên kia chúng tôi cũng trồng vài cây nhân sâm, mọi người giao lưu chút!”
“Vài năm trước lúc chuyển sang làm nông nghiệp trồng trọt, chúng tôi còn thường đến tham gia bán đấu giá ngày hội nhân sâm nữa.”
Sở Trĩ Thủy nghe xong đề nghị của ông chủ Bành, cô đâu thể không hiểu con đường của đối phương, đây là một thủ đoạn làm ăn của doanh nhân phái thực nghiệp tiêu chuẩn. Họ vừa bắt đầu phát hiện không có điểm đột phá, sẽ bắt đầu một cuộc nói chuyện vô bờ, nhưng chỉ cần nắm được cơ hội trong đó, lập tức mặt không biến sắc kéo gần khoảng cách, tìm điểm chung để thành lập mối quan hê.
Cho dù bạn không đồng ý giúp họ làm bất cứ việc gì, họ cũng sẽ kiên trì tiếp xúc bạn, đánh ra nước cờ “kết bạn” hỏi thăm dồn dập, thứ họ cầu không phải lấy từ trên người bạn thứ gì trong thời gian ngắn, mà là kiến tạo tình bạn hữu nghị trong một khoảng thời gian dài.
Tích lũy theo năm tháng, bạn ngầm thừa nhận hai bên không có lợi ích mà là mối
quan hệ bạn bè, vậy thì có thể giúp một tay lúc họ lâm nạn. Thứ họ cầu không phải lợi ích ngắn, mà là cầu lúc con người sụp đổ, nhờ cậy bạn bè chuyển mình, có thể nâng cao hơn chút nào hay chút ấy. Tư duy làm ăn này đối với người trẻ tuổi sợ xã hội ngày nay khá khó khăn, chủ yếu xuất hiện nhiều trong thế hệ lão làng, tục ngữ nói nhiều nhân mạch nhiều đường đi.
Sở Trĩ Thuỷ biết hôm nay không giúp ông chủ Bành làm việc cũng được, nhưng cô vẫn lén hỏi Tân Vân Mậu: “Cho nên ông ấy gây ra chuyện rắc rối sao?”
“Không rắc rối.” Tân Vân Mậu đánh giá một phen, thẳng thắn nói: “Yêu khí trên người ông ấy rất yếu, vừa không có ký kết thỏa thuận với yêu quái, cũng không dây dưa đến nhân quả lớn gì, có lẽ là nghề nghiệp liên quan nhiễm vào, ảnh hưởng đối với ông ấy rất ít.”
Chính vì như vậy, số của ông chủ Bành xếp tận phía sau, trong mắt yêu quái cục
Ngân Hải hoàn toàn là nghiệp vụ không gấp gáp.
Sở Trĩ Thủy yên tâm, điều đó nói lên rằng con người ông chủ Bành vẫn ổn, không đi con đường tà ma ngoại đạo.
“Xin chào giám đốc Bành, tôi là Sở Trĩ Thủy, đây là Tân Vân Mậu, thật ra chúng tôi cũng vừa bắt đầu trồng nhân sâm.” Sở Trĩ Thủy nhìn Tân Vân Mậu, lịch sự nói:
“Nếu ông đã làm nhân sâm nhiều năm vậy rồi, vậy đi với ông học tập một chút.”
“Ôi trời, không cần khách sáo thế, gọi tôi lão Bành là được.” Ông chủ Bành nhiệt tình nói: “Vậy chúng ta đi thôi, xe tôi vẫn đậu bên ngoài, nhân lúc trời còn chưa xuống núi đến trong vườn dạo một vòng.”
Chuyến xe đi trên đường tương đối lâu, ông chủ Bành chạy ra vùng ngoại ô xa xôi.
Tòa nhà cao tầng đồ sộ trong thành phố biến mất sau lưng, cửa hàng nhà cửa ngoài cửa sổ càng ngày càng ít đi, vừa xuống đường cao tốc, chỉ thấy núi xanh kéo dài, trập trùng dưới tán mây mơ hồ.
Ban đầu Sở Trĩ Thủy còn có thể vực dậy tinh thần, cố làm vẻ nhiệt tình nói chuyện vài câu với ông chủ Bành. Nhưng rất nhanh cô cũng bị chuyến đi dài này làm cho cực kỳ buồn ngủ, bị xóc nảy không tỉnh táo muốn nhắm mắt lại, mí mắt bắt đầu đánh nhau, nghiêng ngả dựa vào, đầu xiêu vẹo còn ngã lên vai của Tân Vân Mậu, lại mơ màng đỡ trán, miễn cưỡng ngồi thẳng người.
Ông chủ Bành nhìn gương chiếu hậu: “Tiểu Sở có phải say xe không, cô nhắm mắt ngủ lát, thật sự khoảng cách quá xa thành phố.”
Sở Trĩ Thủy xoa thái dương, ôn hòa nói: “Không sao, chỉ là quá lâu không ngồi xe."
Bình thường cô đều tự lái, không dễ say xe như ngồi xe, hơn nữa rất ít sẽ chạy lâu đến thế, chẳng trách nói cố gắng đến trước khi mặt trời xuống núi.
Tân Vân Mậu nhìn chằm chằm cô một lát, anh ngồi bên phải Sở Trĩ Thủy, dùng tay phải vỗ lên vai trái của chính mình.
Sở Trĩ Thủy: “?”
Tân Vân mậu thấy cô không hiểu, vỗ vai trái lần nữa, không nói gì tiến hành ám thị, mắt còn lấp lánh lấp lánh.
Sở Trĩ Thủy: "???"
Sở Trĩ Thủy mím chặt môi, cô trực tiếp nghiêng đầu sang trái nhìn ngoài cửa sổ, lười để ý đến cây trúc ngốc nghếch não rỗng tuếch, cơn choáng váng bị hành động không hợp lẽ thường của anh làm cho tỉnh táo đầu óc lại.
Dưới bầu trời xanh thẳm, trên sườn núi hơi nhấp nhô xây không ít lan can đứng sừng sững, làm vườn trồng nhân sâm quy hoạch ngăn nắp. Ruộng nhân sâm tươi xanh nhưng thân cây không cao, phiến lá có hình dạng răng cưa lớn, trải thành tấm thảm xanh thấp thấp trên đất. Khoảng cách của vườn trồng nhân sâm và nhà máy chế biến không xa, ông chủ Bành lái xe qua cổng lớn, vẫy tay chào hỏi với người gác cổng rồi quen đường lái xe đi vào.
Người và yêu quái trên xe đều đi xuống, họ hít vào không khí tươi mới, cuối cùng cảm thấy sảng khoái ở nơi ngoại ô.
Nhân lúc thời tiết không tồi, ông chủ Bành dẫn Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đến mảnh đất này, mượn nhân sâm để mở chủ đề. Bất cứ ai muốn trò chuyện luôn phải có cái cớ và điểm khởi đầu, người phong nhã nói chuyện lời thơ tiếng hát, người có tiền nói chuyện xe sang du lịch, nói tới nói lui cảm tình tăng cao, giờ mới nói đến chuyện chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.