Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 102:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Yêu quái biến thành hình người có một trình độ nhất định, nhưng hóa hình cần phải ngưng tụ một lượng lớn yêu khí, trạng thái tồn tại đan xen giữa yêu khí và hình người, tương đương với thể năng lượng bay phất phơ, còn có một vài tên sẽ dùng bản thể hiện thành người.”

Người có mắt âm dương trời sinh khá nhạy cảm, sẽ thường hay bị chúng bắt nạt, ví dụ như bị ngã một cách cổ quái, còn có đồ bị lấy đi lạ lùng. Sẽ không quậy ra chuyện lớn, chính là cảm thấy phiền.

Bởi vì chúng vẫn chưa có tư suy của con người, cho nên thường làm mấy trò đùa quái đản nhạt nhẽo.

Ông chủ Bành kiên nhẫn thỉnh giáo: “Vậy như nào mới được coi là chuyện lớn?”

Tận Vân Mậu điềm tĩnh: “Liên quan đến mạng người thì coi là chuyện lớn.”

“... “

Ông chủ Bành nhìn Tân Vân Mậu vô cảm, suy sụp nói: “Tiểu Tân, này là cậu không

đúng, đây là lời của một nhân viên công chức nên nói sao? Trình độ giao tiếp của cậu cũng kém quá xa Tiểu Sở rồi!”

Sở Trĩ Thủy lời hay ý đẹp: “Làm việc theo hợp đồng, anh ấy là nhân viên làm việc theo hợp đồng.”

Ông chủ Bành tận tình khuyên bảo: “Tôi thường nói với con trai tôi, chúng ta đừng để chuyện nhỏ thành chuyện lớn mới làm, đều phải bóp chết từ trong trứng nước, nhất là công ty càng mở càng lớn, người đầu tàu cũng trở nên không dễ gì, không thể nhìn thấy núi băng mới quay đầu tàu lại...”

Tân Vân Mậu thờ ơ nhắc nhở: “Nhưng chuyện này thật sự không thành chuyện lớn được.”



“Cho nên không có cách giải quyết chứ gì?” Ông chủ Bành mất tinh thần nói: “Thật sự cứ để nó phát triển như vậy?”

“Nếu không thì kiếm chuyện lại với chúng thì sao?” Sở Trĩ Thủy chớp mắt: “Nó chọc các ông vậy các ông cũng chọc lại nó, đêm nay ai cũng không cần ngủ.”

Ông chủ Bành đối diện với hai người điềm tĩnh, cảm xúc kích động lại bị làm bực tức, ông thất thần nhìn chằm chằm họ khoảng một lát, lầm bầm nói: “Hai người các cô quả thật rất xứng đôi, diễn tấu cho tôi nghe sao.”

Tân Vân Mậu trái một câu không mất mạng thì không phải chuyện lớn, Sở Trĩ Thủy phải một câu kiếm chuyện lại với sinh vật linh dị, thật là đủ để gây nên sát thương. Sở Trĩ Thủy, Tân Vân Mậu: “!!?”

Tân Vân Mậu im lặng một lát, anh nghĩ ra gì đó, đột nhiên đổi thái độ: “Nếu cứ đến mãi thì chắc là có yêu cầu, có lẽ có thể giải quyết.”

Sở Trĩ Thủy vốn kinh ngạc bởi lời nói của ông chủ Bành, sau đó thì ngạc nhiên bởi chủ ý của Tân Vân Mậu. Quả thật anh làm cây cảnh khá nhiều khi ở trong cục, thậm chí không tham dự vào bất kỳ công việc phức tạp nào, thỉnh thoảng bị cô gọi đi tưới yêu khí cho vườn trà.

Từ khi cô ý thức được anh khác biên chế thì rất ít khi sắp xếp anh làm việc, vẫn cảm thấy tiền ít công việc nhiều, sai bảo anh nhiều thật quá tàn nhẫn. Anh vậy mà lại chủ động mở miệng, lần đầu thấy từ lúc khai thiên lập địa.

Ông chủ Bành kích động nói: “Thật không?” “Ừm, nhưng phải đi qua đó, vẫn phải chuẩn bị cái đã.”

“Được được được, tôi dẫn đường!”

Khu rừng nằm trên núi, cứ đi thẳng men theo con đường nhỏ cạnh vườn trồng. Nhân sâm hoang dã là nhân sâm hoàn toàn sinh trưởng ở nơi hoang sinh, nhân sâm rừng là nhân sâm được nhân viên gieo giống trong rừng, không dùng bất cứ thủ đoạn chăm sóc nào can thiệp và bón phân, xấp xỉ với nhân sâm sinh trưởng nơi rừng hoang.

Sự sinh trưởng của những cây nhân sâm này cần tích lũy thời gian, thường sẽ sắp xếp người canh nhân sâm trong khu rừng, tránh việc nhân sâm bị người đào trộm, đúng thời điểm lại đến kiểm tra tình trạng sinh trưởng.

Ông chủ Bành dẫn họ đến một căn nhà nhỏ giữa rừng, ông nhìn thấy các loại công cụ trước cửa, lập tức bổ sung nói: “Không sai, tôi nhớ ra rồi, họ còn nói là lần nào về đến cửa cũng bị quậy thành một đống hỗn loạn, tất cả đồ đạc đều bị quăng trên đất, hơn nữa không có dấu vết của thú hoang.”



Tân Vân Mậu: “Vẫn là trò đùa dai.”

Ông chủ Bành cố chấp nói: “Các cô không hiểu! Chúng tôi dựa vào nhân sâm để kiếm tiền đó, đều hơi kính nể những thứ này!”

Nếu là khai thác nhân sâm hoang dã, năm ấy còn có người đến khai hoang núi, phải buộc dây thừng màu đỏ cho nhân sâm, tóm lại cực nhiều các thứ quy tắc.

Sở Trĩ Thủy hòa giải: “Được rồi được rồi, là chúng tôi không hiểu, không kính nể nhân sâm.” Ngày nào cũng ở vườn trà chèn ép lão Bạch.

Tân Vân Mậu nhìn quanh căn nhà nhỏ giữa rừng một vòng, không biết từ bao giờ trong tay đã cầm Cốt Long Tản. Anh nghĩ trái nghĩ phải một phen, lại nhìn Sở Trĩ Thủy, nói: “Bên này nghe không được, tôi đi qua kia chút.”

“Anh định đi đâu?” Sở Trĩ Thủy vội nói: “Tôi đi với anh nha.” Ông chủ Bành ở lại căn nhà nhỏ chờ người, một người một yêu đi vào trong rừng cây.

Cỏ cây trong rừng um tùm, đạp lên cành cây trên mặt đất còn có âm thanh lạch cạch vang lên, trong không khí dần tràn ra mùi vị bùn đất ẩm ướt. Thực vật có hình thù kỳ lạ mọc thành từng cụm dưới thân cây khô, bóng râm lớn chắn mất tia sáng mặt trời khiến ánh sáng trong rừng cây hơi tối. Sở Trĩ Thủy hỏi thăm: “Lúc nãy anh nói nghe không thấy cái gì vậy?”

Tân Vân Mậu: “Còn chưa hóa người sức mạnh quá yếu, nghe không rõ âm thanh của chúng.”

“Nghe chúng nói xong rồi nói lại cho giám đốc Bành sao?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên nhìn anh một cái, tán thưởng nói: “Thật là không động tay gây bạo lực.” Cứ vậy chợt nhớ ra, anh chỉ đánh Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc trong vườn trà, những khi khác cũng không xung đột chính diện với chúng yêu quái.

“Hừ.” Tân Vân Mậu hơi hất cằm, ngạo nghễ nói: “Chúng không chọc tôi, tôi đâu

có rảnh đến thế, còn ngày ngày động thủ.” Cốt Long Tản màu xanh đậm bung ra, Tân Vân Mậu nắm lấy cán dù như khúc xương dài đen kịt, trông có vẻ mày thanh mắt sáng, khí chất xuất chúng, còn thật giống tranh thủy mặc mây khói mờ ảo. Điều khiến người ta tiếc nuối đó là hôm nay anh không có tóc dài đội mũ quan, thân mặc cổ bào, mà anh mặc một bộ quần áo hiện đại kiểu dáng đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook