Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 103:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy sợ cản trở chính sự, cô im lặng đứng một bên, không nói chuyện làm phiền đến anh.
Tân Vân Mậu quan sát thấy cô im lặng, anh bỗng nhìn cô, một tay cầm dù, một tay vẫy vẫy gọi cô đến cạnh anh, mời chào nói: “Cô muốn xem không?”
“Xem cái gì?”
Sở Trĩ Thủy hoang mang không hiểu gì đi đến dưới cây dù, ngay sau đó cô nhìn thấy một thế giới mới lạ.
Vô số đốm sáng xanh lục phát sáng bay bổng trong rừng, giống như đom đóm lấp lánh trong màn đêm, lại giống như linh khí rừng rậm ngưng tụ thành đá cẩm thạch. Những đốm sáng xanh này giống như con mắt của thiên nhiên, đang tĩnh lặng vô thanh chớp mắt giữa tàn lá rêu xanh, nhấp nháy nhấp nháy rực rỡ.
Sở Trĩ Thủy bị mỹ cảnh trước mắt mê hoặc không dời tầm nhìn: “Đây là...”
Tân Vân Mậu thân trong hoàn cảnh quen thuộc, ngữ khí của anh cũng dịu nhẹ hơn: “Yêu quái thực vật còn chưa ở trạng thái hóa người.”
Vạn vật có linh, cỏ cây có tâm, không thể tùy ý sát hại.
Đốm sáng xanh ngọc điểm xuyến cho rừng cây như bầu trời đêm mùa hạ.
Sở Trĩ Thủy nâng tay muốn níu lại đốm sáng xanh bay qua trước mặt, thế nhưng không chạm đến được bất cứ sự vật đang bay bổng ấy. Cô chợt nghĩ đến gì đó, rộ lên hứng thú hỏi: “Vậy trước khi anh chưa hóa người cũng thế này à?”
Trông có vẻ vẫn không tệ, bề ngoài khá xinh đẹp.
Tân Vân Mậu nghe cô hưng trí bừng bừng, anh lại không chịu nhắc lại lúc bản thân không giỏi, tránh né không đáp đổi chủ đề: “Bắt đầu rồi.”
Trong khu rừng, anh bình tâm lắng nghe lời của những yêu quái vẫn chưa hóa người, một trận âm thanh tíu tít thì thầm theo gió bay đến, giống như vô số trẻ con trong góc tối ríu rít nhỏ giọng nói chuyện riêng.
Chúng nói lặp đi lặp lại mãi một câu, hình như đang vui cười hát đồng dao.
[Cô nam quả nữ một cây dù, không biết ngại a không biết ngại.]
.” Tân Vân Mậu tạm dừng một lát, ngữ khí của anh lạnh lẽo, không vui nói: “Tôi đổi ý rồi, hay là bạo lực đi.”
Sở Trĩ Thủy không nghe thấy âm thanh của đốm sáng xanh, không biết vì sao anh lại đột nhiên lật mặt: “?”
Yêu khí dâng trào che trời rợp đất, trong phút chốc khuấy những đốm sáng xanh lộn ngược lên trời, biến thành một bức họa sao băng tuyệt mỹ trên bầu trời.
[Đánh trẻ con rồi! Đánh trẻ con rồi!
Sở Trĩ Thủy ngoan ngoãn ngắm nhìn cảnh này, dùng đôi mắt sâu in vào trong đầu. Vô số đốm sáng đang cuốn theo yêu khí hóa thành vòng xoáy màu xanh lục.
[Thần quân tha mạng! Thần quân tha mạng!]
[Oẹ...]
Tân Vân Mậu lạnh lùng cười chế nhạo một tiếng: “Quả nhiên vẫn là cách này nhanh.”
Bị yêu quái khiêu khích mãi không hết, hầu như anh đã quen rồi, đánh một trận là gọi thần quân.
Sở Trĩ Thủy: “Chúng nói chuyện rồi? Yêu cầu là gì?”
Tân Vân Mậu do dự một lát, anh trực tiếp nhắc lại: “Chúng bảo ông ta cút.”
“? “
Không qua lâu sau, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu từ trong rừng quay trở lại, ngồi nói chuyện với ông chủ Bành đang ngồi nghiêm chỉnh trong căn nhà nhỏ.
Hiển nhiên là không thể nói trực tiếp lại lời của đốm sáng xanh, Sở Trĩ Thủy chỉ có thể thêm mắm dặm muối một phen, dịu giọng nói: “Giám đốc Bành, là như thế này, chúng tôi hiểu tình hình đôi chút, đối phương cho rằng hành vi khai thác nhân sâm trong rừng hai năm nay của các ông ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của chúng, cộng thêm trước đó đã cung cấp cho các ông không ít nguyên liệu, cho nên dựa vào triết lí thanh sơn lục thủy chính là núi vàng núi bạc, hy vọng năm mươi năm trong tương lai các ông đừng khai thác.”
“Hả? Nhưng chúng tôi làm theo quy định của pháp luật mà?” Ông chủ Bành bối rối không hiểu: “Theo quy định trồng cây nuôi rừng thông thường, có một khoảng thời gian rất là thời kỳ chăm sóc.”
Ông chủ Bành tự nhận không có làm trái pháp luật, ông cũng luôn rất chú trọng đến việc bảo vệ hệ sinh thái, trước giờ chưa từng khai thác nhân sâm quá mức.
Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng: “Ông có từng nghĩ rằng cách của ông và cách của người ta không hề cùng một bộ luật, không thể thực thi pháp luật vượt qua ranh giới của các loài.”
“... “
Ông chủ Bành thân là con người, đương nhiên ông cảm thấy thời gian sinh trưởng chăm sóc đủ dài, nhưng chắc chắn nhân sâm sẽ không nghĩ như vậy, lòng chúng nói rằng thời gian phong tỏa núi do ai định, tại sao không ai hỏi ý kiến của chúng?
“Hơn nữa hình như đối phương là vị thành niên, điều này chiếu theo luật pháp của con người mà nói cũng sẽ không bị phán quá nặng.”
“Cho nên tôi chọc giận đến người còn chưa thành niên... Cái đó...” Ông chủ Bành nói năng lộn xộn, do dự nói: “Chỉ có thể chấp nhận thôi hả?”
Sở Trĩ Thủy ăn không nói có: “Chúng tôi thường vẫn không kiến nghị đánh nhau với trẻ con, suy cho cùng thì chắc là ông cũng thấy qua con người trách mắng trẻ con, trẻ nhỏ căn bản đều là người không nói lý lẽ với ông.”
Tân Vân Mậu quan sát thấy cô im lặng, anh bỗng nhìn cô, một tay cầm dù, một tay vẫy vẫy gọi cô đến cạnh anh, mời chào nói: “Cô muốn xem không?”
“Xem cái gì?”
Sở Trĩ Thủy hoang mang không hiểu gì đi đến dưới cây dù, ngay sau đó cô nhìn thấy một thế giới mới lạ.
Vô số đốm sáng xanh lục phát sáng bay bổng trong rừng, giống như đom đóm lấp lánh trong màn đêm, lại giống như linh khí rừng rậm ngưng tụ thành đá cẩm thạch. Những đốm sáng xanh này giống như con mắt của thiên nhiên, đang tĩnh lặng vô thanh chớp mắt giữa tàn lá rêu xanh, nhấp nháy nhấp nháy rực rỡ.
Sở Trĩ Thủy bị mỹ cảnh trước mắt mê hoặc không dời tầm nhìn: “Đây là...”
Tân Vân Mậu thân trong hoàn cảnh quen thuộc, ngữ khí của anh cũng dịu nhẹ hơn: “Yêu quái thực vật còn chưa ở trạng thái hóa người.”
Vạn vật có linh, cỏ cây có tâm, không thể tùy ý sát hại.
Đốm sáng xanh ngọc điểm xuyến cho rừng cây như bầu trời đêm mùa hạ.
Sở Trĩ Thủy nâng tay muốn níu lại đốm sáng xanh bay qua trước mặt, thế nhưng không chạm đến được bất cứ sự vật đang bay bổng ấy. Cô chợt nghĩ đến gì đó, rộ lên hứng thú hỏi: “Vậy trước khi anh chưa hóa người cũng thế này à?”
Trông có vẻ vẫn không tệ, bề ngoài khá xinh đẹp.
Tân Vân Mậu nghe cô hưng trí bừng bừng, anh lại không chịu nhắc lại lúc bản thân không giỏi, tránh né không đáp đổi chủ đề: “Bắt đầu rồi.”
Trong khu rừng, anh bình tâm lắng nghe lời của những yêu quái vẫn chưa hóa người, một trận âm thanh tíu tít thì thầm theo gió bay đến, giống như vô số trẻ con trong góc tối ríu rít nhỏ giọng nói chuyện riêng.
Chúng nói lặp đi lặp lại mãi một câu, hình như đang vui cười hát đồng dao.
[Cô nam quả nữ một cây dù, không biết ngại a không biết ngại.]
.” Tân Vân Mậu tạm dừng một lát, ngữ khí của anh lạnh lẽo, không vui nói: “Tôi đổi ý rồi, hay là bạo lực đi.”
Sở Trĩ Thủy không nghe thấy âm thanh của đốm sáng xanh, không biết vì sao anh lại đột nhiên lật mặt: “?”
Yêu khí dâng trào che trời rợp đất, trong phút chốc khuấy những đốm sáng xanh lộn ngược lên trời, biến thành một bức họa sao băng tuyệt mỹ trên bầu trời.
[Đánh trẻ con rồi! Đánh trẻ con rồi!
Sở Trĩ Thủy ngoan ngoãn ngắm nhìn cảnh này, dùng đôi mắt sâu in vào trong đầu. Vô số đốm sáng đang cuốn theo yêu khí hóa thành vòng xoáy màu xanh lục.
[Thần quân tha mạng! Thần quân tha mạng!]
[Oẹ...]
Tân Vân Mậu lạnh lùng cười chế nhạo một tiếng: “Quả nhiên vẫn là cách này nhanh.”
Bị yêu quái khiêu khích mãi không hết, hầu như anh đã quen rồi, đánh một trận là gọi thần quân.
Sở Trĩ Thủy: “Chúng nói chuyện rồi? Yêu cầu là gì?”
Tân Vân Mậu do dự một lát, anh trực tiếp nhắc lại: “Chúng bảo ông ta cút.”
“? “
Không qua lâu sau, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu từ trong rừng quay trở lại, ngồi nói chuyện với ông chủ Bành đang ngồi nghiêm chỉnh trong căn nhà nhỏ.
Hiển nhiên là không thể nói trực tiếp lại lời của đốm sáng xanh, Sở Trĩ Thủy chỉ có thể thêm mắm dặm muối một phen, dịu giọng nói: “Giám đốc Bành, là như thế này, chúng tôi hiểu tình hình đôi chút, đối phương cho rằng hành vi khai thác nhân sâm trong rừng hai năm nay của các ông ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của chúng, cộng thêm trước đó đã cung cấp cho các ông không ít nguyên liệu, cho nên dựa vào triết lí thanh sơn lục thủy chính là núi vàng núi bạc, hy vọng năm mươi năm trong tương lai các ông đừng khai thác.”
“Hả? Nhưng chúng tôi làm theo quy định của pháp luật mà?” Ông chủ Bành bối rối không hiểu: “Theo quy định trồng cây nuôi rừng thông thường, có một khoảng thời gian rất là thời kỳ chăm sóc.”
Ông chủ Bành tự nhận không có làm trái pháp luật, ông cũng luôn rất chú trọng đến việc bảo vệ hệ sinh thái, trước giờ chưa từng khai thác nhân sâm quá mức.
Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng: “Ông có từng nghĩ rằng cách của ông và cách của người ta không hề cùng một bộ luật, không thể thực thi pháp luật vượt qua ranh giới của các loài.”
“... “
Ông chủ Bành thân là con người, đương nhiên ông cảm thấy thời gian sinh trưởng chăm sóc đủ dài, nhưng chắc chắn nhân sâm sẽ không nghĩ như vậy, lòng chúng nói rằng thời gian phong tỏa núi do ai định, tại sao không ai hỏi ý kiến của chúng?
“Hơn nữa hình như đối phương là vị thành niên, điều này chiếu theo luật pháp của con người mà nói cũng sẽ không bị phán quá nặng.”
“Cho nên tôi chọc giận đến người còn chưa thành niên... Cái đó...” Ông chủ Bành nói năng lộn xộn, do dự nói: “Chỉ có thể chấp nhận thôi hả?”
Sở Trĩ Thủy ăn không nói có: “Chúng tôi thường vẫn không kiến nghị đánh nhau với trẻ con, suy cho cùng thì chắc là ông cũng thấy qua con người trách mắng trẻ con, trẻ nhỏ căn bản đều là người không nói lý lẽ với ông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.