Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 104:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Ông chủ Bành đau đớn gục ngã: “Vậy nếu tôi không đồng ý, có phải chúng muốn tổn thương đến người nhà tôi không.”
Sở Trĩ Thủy xua tay: “Không không không, sẽ không mất mạng người, chính là tiếp tục quậy, đến gõ cửa trong đêm.”
Ông chủ Bành hỏi: “Vậy đại khái muốn quậy bao lâu chứ?” “Quậy năm mươi năm đi.” Tân Vân Mậu nghĩ ngợi, nghiêm cẩn nói: “Nếu chúng chán rồi, có thể là bốn mươi năm.”
“Nhưng tôi còn có hai lần bốn mươi năm không.”
Ông chủ Bành thấy cạn lời.
Ông chưa từng thấy qua chuyện khó tin như thế, ông đã làm xong hết các loại thủ tục để khai thác nhân sâm, cuối cùng nhân sâm nhảy ra nói không được khai thác, nguyên nhân là do nhân sâm có sinh (sâm) mạng, chúng cần chút thời gian nghỉ ngơi!
Trên thực tế, chính là do làm khá tốt công tác bảo vệ khu rừng, cho nên yêu khí hết sức dồi dào khiến nhân sâm dần dần hình thành ý thức. Qua mấy năm nữa có lẽ chúng sẽ hiểu chuyện, trở nên hiểu biết và biết ơn giống lão Bạch, che chở cho ông nội Trần và cháu gái của ông vì đã cứu mình, nhưng hiện tại vẫn không nói lí lẽ như con nít, tất nhiên không có chuyện làm loạn hỏng việc.
Đương nhiên, lúc chúng nhân sâm thật sự hiểu chuyện, chắc là ông chủ Bạch đã không còn nữa, chỉ có thể phù hộ cho con cháu đời sau của ông.
Ông chủ Bạch đành chịu: “Cho nên tôi chỉ có thể chấp nhận yêu cầu của chúng?”
“Không, ông có thể không chấp nhận, ông sắp hàng trong cục là tòa án khởi tố, ngày nay thứ này gọi là hòa giải riêng tư, nếu ông không chấp nhận hòa giải thì đừng rút đơn kiện ở cục là được.” Sở Trĩ Thủy ôn hòa nói: “Chúng tôi là đơn vị chính thức, đều là làm theo quy trình.”
Tân Vân Mậu: “Nhưng tốc độ quy trình bên kia cũng không khác bốn mươi năm là mấy.” “Ông cũng hiểu chút, quả thật không đủ nhân lực, cục trưởng chúng tôi cũng thừa nhận loại đơn vị này hiệu suất chậm hơn bình thường.” Ông chủ Bành nhìn hai người nhân viên công chức thuộc đơn vị chính thức: “?”
Ông chủ Bành do dự nuốt nước bọt, muốn nói rồi lại thôi: “Đơn vị các cô không có người làm việc năng suất nhanh sao?”
Sở Trĩ Thủy còn chưa kịp trả lời, Tân Vân Mậu đã giơ tay lên chỉ vào cô.
“Qua nhiên, lúc ấy trò chuyện ở cục tôi đã đoán được rồi.” Ông chủ Bành bóp cổ tay: “Tiểu Sở làm việc năng suất nhanh chỉ phụ trách kiếm tiền, đây rốt cuộc là đơn vị gì thế?”
Phương hướng phát triển toàn thể của đơn vị chính thức này có vấn đề!
Sở Trĩ Thủy vội vàng xua tay, bổ sung nói: “Không không không, tuyệt đối ông đừng có hiểu lầm với cục, anh ấy chỉ tôi hoàn toàn là do tôi là con người, chúng tôi có rất nhiều đồng nghiệp năng suất nhanh!”
Nhưng ông chủ Bành hỏi người có năng suất nhanh chứ không phải yêu quái, vậy chẳng phải chỉ có thể chỉ cô thôi sao.
Ông chủ Bành nghe mấy câu này xong, chẳng những không hề được xoa dịu, trái lại còn lộ ra vẻ mặt vi diệu hơn, thậm chí không nhịn được cẩn thận đánh giá Tân Vân Mậu, nhưng không thể lục lọi từ trong vẻ mặt trầm tĩnh của đối phương ra được bất kỳ manh mối nào.
“A, giờ cả người tôi đều ngốc luôn rồi.” Ông chủ Bành bị chuyện linh dị làm cho rối thành một đoàn, ông vỗ ngực cố gắng tỉnh táo, khó xử nói: “Vậy bốn mươi năm này tôi hoàn toàn không thể đào nhân sâm, hay là cũng không thể làm cả chuyện làm ăn liên quan đến nhân sâm, các cô nói là nhân sâm vị thành niên, giờ trong lòng tôi cảm thấy lạ lạ đó.”
“Chỉ là không thể đào nhân sâm ở vùng lân cận căn nhà nhỏ trong rừng, chúng có nhắc đến một khu vực cụ thể.” Tân Vẫn Mậu nói: “Thực tế là mấy năm trước các ông đào nhân sâm chúng cũng không làm gì.”
Ông chủ Bành trải bản đồ lên bàn: “Để tôi xem thử, là khu vực nào?”
Tân Vân Mậu dùng bút đánh dấu ra phạm vi, không phải cả khu rừng, chính là mảnh rừng dồi dào yêu khí nhất, dễ khiến nhân sâm thành tinh.
“Vậy còn được.” Ông chủ Bành nhẩm tính tổn thất, lẩm bẩm nói: “Lượng nhân sâm rừng giảm xuống một ít, đối với thứ khác không có quá nhiều ảnh hưởng, chúng còn khá biết tính toán đó.”
“Suy cho cùng ngày nào cũng thấy các ông khai thác nhân sâm, chắc chắn cũng rất rõ tình hình ở đây.”
Nói không chừng yêu nhân sâm đến đây còn sớm hơn ông chủ Bành, chúng tận mắt nhìn thấy vườn trồng và nhà máy chế biến hưng thịnh, tất nhiên hiểu khá rõ về tình hình công ty.
Tuy lúc vừa bắt đầu chúng đã yêu cầu ông chủ Bành trực tiếp cút đi, nhưng sau khi trải qua sự giáo dục của thần quân hiểu biết văn minh lịch sự, tố chất toàn thể được nâng cao rất lớn, điều kiện đưa ra cũng bình thường rất nhiều.
Ông chủ Bành quăng bút đánh dấu lên bàn, than thở nói: “Được rồi, tôi chấp nhận hòa giải.”
“Thật sao?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên nói: “Thật ra cũng có thể mặc kệ, nhiều nhất là gõ cửa trong đêm, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của ông.”
Cục quan sát Ngân Hải xếp chuyện này xuống chót, nguyên nhân nằm ở yêu nhân sâm chưa hóa hình người không hề có lực công kích, nhiều nhất chính là làm phiền trong đêm, còn có quăng công cụ khắp nơi mà thôi. Dù mấy người ông chủ Bành cưỡng ép khai thác thì chúng cũng hết cách, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
Sở Trĩ Thủy không ngờ rằng ông chủ Bành sẽ nhượng bộ, cô gặp được rất nhiều thương nhân đều dám ngược gió mà đi, nhưng không có kiểu trực tiếp nhượng bộ quyền lợi như ông chủ Bành đây.
“Triều đại nhà Thanh còn có thời kỳ cấm nhân sâm toàn diện kìa, đây chỉ mới là cấm một khu vực, cũng không phải không thể chấp nhận.” Ông chủ Bành vò đầu: “Hơn nữa thật ra là tôi nhận nhượng quyền mảnh rừng ở trên núi này, lúc trước còn có thể đào được nhân sâm hoang dã, giờ chỉ có thể trồng nhân sâm rừng.”
Trồng nhân sâm vốn tầm 4 đến 6 năm thu hoạch là tốt nhất, yêu cầu sinh trưởng của nhân sâm hoang dã còn cao hơn, đối với nhân sâm mà nói bốn năm mươi năm thật sự không dài.
Sở Trĩ Thủy xua tay: “Không không không, sẽ không mất mạng người, chính là tiếp tục quậy, đến gõ cửa trong đêm.”
Ông chủ Bành hỏi: “Vậy đại khái muốn quậy bao lâu chứ?” “Quậy năm mươi năm đi.” Tân Vân Mậu nghĩ ngợi, nghiêm cẩn nói: “Nếu chúng chán rồi, có thể là bốn mươi năm.”
“Nhưng tôi còn có hai lần bốn mươi năm không.”
Ông chủ Bành thấy cạn lời.
Ông chưa từng thấy qua chuyện khó tin như thế, ông đã làm xong hết các loại thủ tục để khai thác nhân sâm, cuối cùng nhân sâm nhảy ra nói không được khai thác, nguyên nhân là do nhân sâm có sinh (sâm) mạng, chúng cần chút thời gian nghỉ ngơi!
Trên thực tế, chính là do làm khá tốt công tác bảo vệ khu rừng, cho nên yêu khí hết sức dồi dào khiến nhân sâm dần dần hình thành ý thức. Qua mấy năm nữa có lẽ chúng sẽ hiểu chuyện, trở nên hiểu biết và biết ơn giống lão Bạch, che chở cho ông nội Trần và cháu gái của ông vì đã cứu mình, nhưng hiện tại vẫn không nói lí lẽ như con nít, tất nhiên không có chuyện làm loạn hỏng việc.
Đương nhiên, lúc chúng nhân sâm thật sự hiểu chuyện, chắc là ông chủ Bạch đã không còn nữa, chỉ có thể phù hộ cho con cháu đời sau của ông.
Ông chủ Bạch đành chịu: “Cho nên tôi chỉ có thể chấp nhận yêu cầu của chúng?”
“Không, ông có thể không chấp nhận, ông sắp hàng trong cục là tòa án khởi tố, ngày nay thứ này gọi là hòa giải riêng tư, nếu ông không chấp nhận hòa giải thì đừng rút đơn kiện ở cục là được.” Sở Trĩ Thủy ôn hòa nói: “Chúng tôi là đơn vị chính thức, đều là làm theo quy trình.”
Tân Vân Mậu: “Nhưng tốc độ quy trình bên kia cũng không khác bốn mươi năm là mấy.” “Ông cũng hiểu chút, quả thật không đủ nhân lực, cục trưởng chúng tôi cũng thừa nhận loại đơn vị này hiệu suất chậm hơn bình thường.” Ông chủ Bành nhìn hai người nhân viên công chức thuộc đơn vị chính thức: “?”
Ông chủ Bành do dự nuốt nước bọt, muốn nói rồi lại thôi: “Đơn vị các cô không có người làm việc năng suất nhanh sao?”
Sở Trĩ Thủy còn chưa kịp trả lời, Tân Vân Mậu đã giơ tay lên chỉ vào cô.
“Qua nhiên, lúc ấy trò chuyện ở cục tôi đã đoán được rồi.” Ông chủ Bành bóp cổ tay: “Tiểu Sở làm việc năng suất nhanh chỉ phụ trách kiếm tiền, đây rốt cuộc là đơn vị gì thế?”
Phương hướng phát triển toàn thể của đơn vị chính thức này có vấn đề!
Sở Trĩ Thủy vội vàng xua tay, bổ sung nói: “Không không không, tuyệt đối ông đừng có hiểu lầm với cục, anh ấy chỉ tôi hoàn toàn là do tôi là con người, chúng tôi có rất nhiều đồng nghiệp năng suất nhanh!”
Nhưng ông chủ Bành hỏi người có năng suất nhanh chứ không phải yêu quái, vậy chẳng phải chỉ có thể chỉ cô thôi sao.
Ông chủ Bành nghe mấy câu này xong, chẳng những không hề được xoa dịu, trái lại còn lộ ra vẻ mặt vi diệu hơn, thậm chí không nhịn được cẩn thận đánh giá Tân Vân Mậu, nhưng không thể lục lọi từ trong vẻ mặt trầm tĩnh của đối phương ra được bất kỳ manh mối nào.
“A, giờ cả người tôi đều ngốc luôn rồi.” Ông chủ Bành bị chuyện linh dị làm cho rối thành một đoàn, ông vỗ ngực cố gắng tỉnh táo, khó xử nói: “Vậy bốn mươi năm này tôi hoàn toàn không thể đào nhân sâm, hay là cũng không thể làm cả chuyện làm ăn liên quan đến nhân sâm, các cô nói là nhân sâm vị thành niên, giờ trong lòng tôi cảm thấy lạ lạ đó.”
“Chỉ là không thể đào nhân sâm ở vùng lân cận căn nhà nhỏ trong rừng, chúng có nhắc đến một khu vực cụ thể.” Tân Vẫn Mậu nói: “Thực tế là mấy năm trước các ông đào nhân sâm chúng cũng không làm gì.”
Ông chủ Bành trải bản đồ lên bàn: “Để tôi xem thử, là khu vực nào?”
Tân Vân Mậu dùng bút đánh dấu ra phạm vi, không phải cả khu rừng, chính là mảnh rừng dồi dào yêu khí nhất, dễ khiến nhân sâm thành tinh.
“Vậy còn được.” Ông chủ Bành nhẩm tính tổn thất, lẩm bẩm nói: “Lượng nhân sâm rừng giảm xuống một ít, đối với thứ khác không có quá nhiều ảnh hưởng, chúng còn khá biết tính toán đó.”
“Suy cho cùng ngày nào cũng thấy các ông khai thác nhân sâm, chắc chắn cũng rất rõ tình hình ở đây.”
Nói không chừng yêu nhân sâm đến đây còn sớm hơn ông chủ Bành, chúng tận mắt nhìn thấy vườn trồng và nhà máy chế biến hưng thịnh, tất nhiên hiểu khá rõ về tình hình công ty.
Tuy lúc vừa bắt đầu chúng đã yêu cầu ông chủ Bành trực tiếp cút đi, nhưng sau khi trải qua sự giáo dục của thần quân hiểu biết văn minh lịch sự, tố chất toàn thể được nâng cao rất lớn, điều kiện đưa ra cũng bình thường rất nhiều.
Ông chủ Bành quăng bút đánh dấu lên bàn, than thở nói: “Được rồi, tôi chấp nhận hòa giải.”
“Thật sao?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên nói: “Thật ra cũng có thể mặc kệ, nhiều nhất là gõ cửa trong đêm, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của ông.”
Cục quan sát Ngân Hải xếp chuyện này xuống chót, nguyên nhân nằm ở yêu nhân sâm chưa hóa hình người không hề có lực công kích, nhiều nhất chính là làm phiền trong đêm, còn có quăng công cụ khắp nơi mà thôi. Dù mấy người ông chủ Bành cưỡng ép khai thác thì chúng cũng hết cách, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
Sở Trĩ Thủy không ngờ rằng ông chủ Bành sẽ nhượng bộ, cô gặp được rất nhiều thương nhân đều dám ngược gió mà đi, nhưng không có kiểu trực tiếp nhượng bộ quyền lợi như ông chủ Bành đây.
“Triều đại nhà Thanh còn có thời kỳ cấm nhân sâm toàn diện kìa, đây chỉ mới là cấm một khu vực, cũng không phải không thể chấp nhận.” Ông chủ Bành vò đầu: “Hơn nữa thật ra là tôi nhận nhượng quyền mảnh rừng ở trên núi này, lúc trước còn có thể đào được nhân sâm hoang dã, giờ chỉ có thể trồng nhân sâm rừng.”
Trồng nhân sâm vốn tầm 4 đến 6 năm thu hoạch là tốt nhất, yêu cầu sinh trưởng của nhân sâm hoang dã còn cao hơn, đối với nhân sâm mà nói bốn năm mươi năm thật sự không dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.