Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 105:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Ông chủ Bành nhờ vào nhân sâm mà lập nghiệp, ông hơi có cảm giác tôn kính thứ này trong xương tủy. Nếu là thần tiên quỷ quái khác, chắc chắn ông muốn nghĩ cách tiêu diệt, nhưng vừa nghe là yêu quái nhân sâm trẻ con, cảm giác ấy vẫn là không giống.

Ông chủ Bành cười khổ: “Phàm làm chuyện gì cũng nên giữ lại một ít, không thể làm quá tuyệt tình, cho người khai thác sạch sẽ thật. Nếu đã chọn bên nào cũng bốn năm mươi năm, có lẽ chính là ý trời trong tối tăm mù mịt đi.” Tân Vân Mậu lộ ra một tia dị thường trên mặt, anh hiếm khi nhìn thẳng vào ông chủ Bành một lát, bình tĩnh nói: “Thật bất ngờ, ông vậy mà lại tình cờ mò được quy luật.”

Bất kỳ nhân quả nào cũng không thể tự nhiên mà có, con người và yêu quái kéo mối quan hệ, thế nào cũng có duyên phận kỳ quái, một vài là định mệnh, một vài là nghiệt duyên, đến thời khắc nào đó định mệnh và nghiệt duyên lại sẽ chuyển hóa cho nhau.

Cục Ngân Hải xếp chuyện này phía sau cũng không hoàn toàn do nguyên nhân người ít, mà là tránh việc nhúng tay có thể kích thành mâu thuẫn. Xét từ góc độ của yêu nhân sâm, chúng cảm thấy mình đã bị khai thác quá nhiều năm; xét theo góc độ của ông chủ Bành, ông khai thác nhân sâm theo chu kỳ khoa học không vấn đề gì. Song phương mỗi bên đều có lí do thoái thác của riêng mình.

Duyên phận của ông chủ Bành và yêu nhân sâm không sâu đậm, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn không có cách cắt đứt ngay được, cho nên chọn bên nào cũng bốn năm mươi năm, cứ như vậy cho mối duyên phận va chạm ma sát này tan biến một cách tự nhiên, coi như là con đường an toàn nhất.

Chỉ không ngờ ông chủ Bành khá cứng đầu, làm việc thích tự mình làm hết, muốn đến cục truy rõ nguồn gốc vấn đề, giờ mới biết nguyên do thật sự.

Lúc con người chấp nhận tổn thất của mình, khoảng thời gian đầu luôn là bùng nổ như sấm, oán giận không nguôi, rất ít người nguyện ý nhìn vấn đề theo góc nhìn khách quan. Yêu nhân sâm không phải yêu quái nói lý lẽ, ông chủ Bành lại là người nói lí, ông biết mọi thứ tự có duyên số mà ra.

Sở Trĩ Thủy cười: “Quả thật ông rất thích nhân sâm.”

“Còn phải nói sao, không thích ai làm nó chứ.” Ông chủ Bành xua tay: “Bán các sản phẩm chăm sóc sức khỏe bất lương còn chẳng kiếm ra nhiều tiền bằng trồng nhân sâm trên đất!”

Tân Vân Mậu nghĩ ngợi nhìn chằm chằm ông chủ Bành, mở miệng nói: “Nếu ông chấp nhận, tôi giúp các ông ký kết thỏa thuận, trong vòng năm mươi năm các ông không thể khai thác ở khu vực này, nếu đồng ý thì chúng cũng sẽ không kiếm chuyện nữa.”



Ông chủ Bành gật đầu: “Có thể.”

“Coi như trao đổi, nếu ông bàn chuyện làm ăn liên quan đến nhân sâm, chúng sẽ giúp sức cho ông và đời sau của ông trong năm mươi năm này, đợi năm mươi năm kết thúc rồi, ký kết này mất hiệu lực, các ông có thể tiếp tục khai thác nhân sâm, song phương cũng không thiếu nợ nhau.”

“Còn có thể có loại chuyện như vậy sao?” Ông chủ Bành kinh hoảng: “Giúp sức trong làm ăn?” “Đương nhiên, đây là quy tắc trói buộc, có mất ắt có được.” Tận Vân Mậu nói: “Dù chúng không bằng lòng cũng phải làm vậy, đây chính là quy tắc có qua có lại của chúng tôi.”

Con người ký kết thỏa thuận xong không thể từ chối trả công, yêu quái ký thỏa thuận xong cũng thế, nếu không thì đều phải trả giá. Nếu không phải là sự trao đổi công bằng thì nghi thức không thể sinh ra hiệu quả.

“Nếu chúng vi phạm hiệp ước, ông không cần đến cục xếp hàng lấy số, chúng sẽ nhận trừng phạt.” Đầu ngón tay của Tân Vân Mậu bốc lên một ngọn lửa màu xanh đen, nhiễm sáng con ngươi đen láy của anh, bình tĩnh nói: “Muốn ký kết thỏa thuận không?”

Lúc đầu ông chủ Bành còn bán tín bán nghi, nhưng đợi đến khi thấy ngọn lửa yêu dị, cuối cùng xác nhận Tân Vân Mậu không phải người phàm. Sau đó ông nhìn Sở Trĩ Thủy, muốn trưng cầu ý kiến của cô, rồi thấy cô nhìn ông gật đầu.

“Được, tôi đồng ý thỏa thuận.”

Ngọn lửa lạnh lẽo sẫm màu tan biến trong căn nhà nhỏ.

Giữa rừng, vô số đốm sáng xanh hội tụ lại với nhau, bay đến bay đi giữa cành lá, lắc lư theo gió ở giữa không trung.

Một lát sau, ông chủ Bành ra ngoài theo một người một yêu, ông lại thấy tâm thái họ khác đi, cẩn thận dè dặt nói: “Vậy là xong rồi sao? Còn có chuyện gì cần chú ý không?”



“Chuyện chú ý?” Sở Trĩ Thủy nhìn Tân Vân Mậu, hỏi thăm: “Có không?”

Tân Vân Mậu suy tư: “Rảnh thì ở trong nhà nhỏ niệm một ít tứ thư ngũ kinh cho chúng nhiều chút, không học lễ không có chỗ đứng, để chúng có tri thức hiểu lễ nghĩa.”

Yêu nhân sâm trẻ con trên núi này thật sự rất nghịch ngợm bướng bỉnh, nên theo người thâm niên đáng tin cậy thuần thục học hỏi thật tốt.

“Thật ra không được thì ông mua một cái đĩa giáo dục sớm cho nhi đồng đến phát.” Sở Trĩ Thủy tốt bụng kiến nghị: “Đừng để nhân sâm nhà mình thua ở vạch xuất phát.”

Ông chủ Bành: “”

Một hàng người đang đi men theo con đường nhỏ giữa rừng để xuống núi, ai ngờ ông chủ Bành đột nhiên có điện thoại.

Sau khi ông bắt máy thì không cẩn thận ấn nút loa ngoài, một giọng nam vui mừng như điên truyền đến từ trong điện thoại: “Cha, con nói cho cha nghe, đừng làm mấy chuyện huyền diệu kia nữa, trong rừng già núi sâu có chuyện kỳ lạ cũng là thường tình. Bên đây con vừa nhận được một đơn hàng lớn, cha mau về công ty đi, đây có thể là một cơ hội tốt!”

Ông chủ Bành vội tắt loa ngoài, sau đó cúi người tạ lỗi với một người một yêu, giờ mới có tâm trạng cầm điện thoại đặt lên tai nghe. “Bớt nói chuyện lớn tiếng với cha mày!” Ông chủ Bành tức giận nói: “Mày không biết ông già nhà mày vừa trải qua cái gì đâu!” Ông chủ Bành mắng xong mới bắt đầu nói chuyện làm ăn với con trai, không bao lâu sau cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, xem ra chuyện phát triển rất thuận lợi. “Tiểu Sở Tiểu Tân, ngại quá thất lễ rồi.” Ông chủ Bành cúp điện thoại xong mới nhớ ra mình mắng con trai bị nghe thấy, lập tức lúng túng bù đắp hình tượng của bản thân.

Sở Trĩ Thủy mỉm cười: “Không sao, chúc mừng giám đốc Bành, làm ăn phát đạt.”

Xem ra thỏa thuận của chúng yêu quái cực kỳ có chữ tín, vừa ký xong hợp đồng đã phát huy hiệu quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook