Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 106:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Quy mô công ty ông chủ Bành kinh doanh không nhỏ, trồng nhân sâm là hạng mục đứng đầu, sản nghiệp du lịch trên dưới kèm theo rất nhiều. Vì mối làm ăn trải khá rộng nên vẫn phải thu nhân sâm từ bên ngoài, nếu chỉ dựa vào nhân sâm mình tự trồng thì vốn dĩ không đủ.
“Mối làm ăn đến rồi, nhưng nhân sâm lại ít đi, để làm xong đơn này, tôi vẫn phải thu chút mới được.” Ông chủ Bành chợt nhớ ra gì đó, đột nhiên lòi ra một mối làm ăn: “Đúng rồi, không phải các cô cũng trồng nhân sâm rừng sao, sản lượng một năm khoảng bao nhiêu vậy?”
Nhân sâm vườn bình thường rất dễ thu hoạch, nhân sâm hoang dã và nhân sâm rừng quả thực gặp được nhưng không thể cầu, nhất là loại chất lượng không tồi, đều phải nhìn tình trạng và ngoại hình sản phẩm để định giá.
“Tôi về thống kê chút rồi nói với ông.” Sở Trĩ Thủy khéo léo nói: “Ông cần bao nhiêu vậy?”
“Chỉ cần tình trạng ngoại hình xếp hạng tốt, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Chẳng trách yêu nhân sâm trẻ con bụng đầy than phiền, lượng nhu cầu này thật sự hơi lớn quá!
Rất nhiều người có tiền vẫn thích tích trữ nhân sâm tốt, họ không ăn mà chỉ mua, hễ nhìn thấy nhân sâm khá tốt liền sẵn lòng vung tay ném ra một số tiền lớn. Nếu thật sự thỏa mãn lượng nhu cầu của con người, vậy chắc phải khai thác hết núi trên cả nước mất.
Ông chủ Bành thấy sắc mặt cô hơi lạ, giờ ông đã có ám ảnh tâm lý, vội thăm dò nói: “Nhân sâm các cô trồng chắc là không vấn đề nhỉ, sẽ không đề nghị yêu cầu kỳ lạ đâu hả?”
Sở Trĩ Thủy chững chạc đàng hoàng nói: “Ông yên tâm, nhân sâm bên chúng tôi đều đã thành niên hiểu chuyện, đã lĩnh ngộ ít nhân tình thế thái, không phải nhân sâm mới sinh lông còn mềm không việc gì làm, còn chưa trải qua tàn ác của xã hội.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đừng là vị thành viên, nhân sâm vẫn là phải trưởng thành!”
Sở Trĩ Thủy và ông chủ Bành trao đổi phương thức liên lạc, đồng ý đợi về Hoài Giang xong thì gửi chút tư liệu cho ông, quay vài cảnh sinh trưởng của nhân sâm rừng. Nếu thu hoạch nhân sâm thành công cũng sẽ gửi vài bức ảnh cho ông, để ông xem tình trạng ngoại hình sản phẩm thế nào.
Sau khi quay về từ vườn nhân sâm xa xôi, ông chủ Bành xé số đã lấy ở cục Ngân Hải, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu cũng về đến ký túc xá cho nhân viên. Cô vừa nhìn thời gian thì phát hiện không còn sớm nữa, bỗng nhớ ra tối nay còn có hẹn chút với Vương Di Văn. Sở Trĩ Thủy: “Chúng ta đi ăn cơm tối trước đi, sau đó buổi tối tôi phải ra ngoài
Tân Vân Mậu: “Ra ngoài?"
“Gặp bạn, khá muộn mới về,” Sở Trĩ Thủy đề nghị: “Nếu không thì tôi dạy anh xem ti vi như thế nào?”
Điều kiện ký túc xá cho nhân viên của cục Ngân Hải không tệ, nhưng yêu quái vùng đất Hoài Giang có thể không biết dùng, Sở Trĩ Thủy nói cho Tân Văn Mậu biết làm sao để coi ti vi, lại giúp anh chọn kênh, đổi liên tục mấy đài, cuối cùng dừng lại ở một kênh phim tài liệu, trên đó đang chiếu phim tài liệu về các loại thực vật.
“Nếu anh thấy chán, còn có thể đổi sang kênh nông nghiệp, cũng coi như có liên quan đến công việc trong bộ phận.” Sở Trĩ Thủy khích lệ nói: “Thời gian tan làm bổ sung cho anh ít kiến thức nghiệp vụ.”
Tân Vân Mậu nghiên cứu chiếc điều khiển ti vi từ xa, bất thình lình lộ ra vẻ hơi ngu ngo.
Sở Trĩ Thủy thu xếp ổn thỏa cho anh xong, vội vội vàng vàng về phòng thu dọn nhanh chóng đến quán bar đã hẹn. Vị trí cách cục Ngân Hải không xa, cô không bắt xe, dứt khoát đi bộ đến đó.
Long Tri video có văn hóa tăng ca mặc định, lúc Vương Di Văn tan làm đã trễ lắm rồi, hai người không thể hẹn ở quán cơm, chỉ nói ngồi ở quầy bar một lát. Người trưởng thành có thể dành chút thời gian ra gặp mặt, nói không chừng phải trải qua gian nan hiểm trở, có thể có cơ hội kiểu này cũng nên biết đủ.
Cuộc sống về đêm ở thành phố Ngân Hải khá phong phú, tủ âm tường của quầy bar chất vô số chai rượu độc đáo sang trọng khác nhau, nhân viên pha chế đang đứng sau quầy pha cocktail màu sắc sặc sỡ. Ánh đèn mờ ảo, âm nhạc du dương, trong góc đều là các cặp nam nữ.
Vương Di Văn vậy mà lại đến trước, cô ấy trang điểm tinh xảo, mặc quần áo thích
hợp để đi làm, mỹ quan đô thị sạch sẽ gọn gàng. Cô ấy vừa thấy Sở Trĩ Thủy thì kích động vẫy tay.
“Cậu vậy mà đến rồi." Sở Trĩ Thủy thảng thốt: “Tớ còn tưởng phải đợi cậu.”
“Họ đều đi rồi, tớ lập tức chuồn đi, sao phải ở lại tranh với người ta." Vương Di Văn đợi Sở Trĩ Thủy ngồi xuống, cô ấy hưng phấn nghiêng người qua, nhìn rõ dung mạo đối phương rồi giật mình: “Thật sự không coi tớ là người ngoài, ngay cả trang điểm cậu cũng không thèm, vậy còn có thể chụp ảnh sao?”
“Thật không dám giấu, hôm nay nể mặt cậu, vừa mới gội đầu." Sở Trĩ Thủy nói: “Cả ngày nay tớ từ trong đất về.”
“Công việc này của cậu giải phóng bản thân thành thế này sao?" Vương Di Văn chặc lưỡi: “Xem ra trong số đồng nghiệp mới không có người đàn ông nào khiến cậu nhớ nhung.”
Sở Trĩ Thủy nghe thấy câu lời, cô lộ ra vẻ mặt khôi hài, giương khóe miệng nói: “Nói ra thì buồn cười, trong số đồng nghiệp của tớ không có người đàn ông nào."
Điều buồn cười hơn là không có người trong số các đồng nghiệp.
Vương Di Văn ngạc nhiên: “Không phải chứ? Toàn là nữ?"
“Không có người đàn ông, đều là trà xanh đàn ông.” Ví dụ như yêu quái trúc vừa lớn tiếng nói không có cách hồi đáp tình cảm con người, vừa tái phát bệnh lải nhải với cô mỗi ngày.
Vẻ mặt của Vương Di Văn hơi thay đổi, cẩn thận đánh giá cô, hồ nghi nói: “Cậu cảm thấy đồng nghiệp nam của cậu trà xanh?”
Sở Trĩ Thủy nâng mắt: “Ừm, sao vậy?”
“Tiêu rồi, cậu có chuyện rồi, trước kia cậu sẽ không nói lời này đâu.” Vương Di Văn gác tay lên vai Sở Trĩ Thủy, cô ấy ung dung thản nhiên kéo gần khoảng cách, làm như thật nói: “Cục cưng à, cậu có từng nghĩ qua, trà xanh không thể pha bằng nước lạnh, ngửi thấy mùi trà cho thấy cậu cũng có cảm giác, nội tâm cậu cũng có độ ấm dành cho anh ấy.”
“Mối làm ăn đến rồi, nhưng nhân sâm lại ít đi, để làm xong đơn này, tôi vẫn phải thu chút mới được.” Ông chủ Bành chợt nhớ ra gì đó, đột nhiên lòi ra một mối làm ăn: “Đúng rồi, không phải các cô cũng trồng nhân sâm rừng sao, sản lượng một năm khoảng bao nhiêu vậy?”
Nhân sâm vườn bình thường rất dễ thu hoạch, nhân sâm hoang dã và nhân sâm rừng quả thực gặp được nhưng không thể cầu, nhất là loại chất lượng không tồi, đều phải nhìn tình trạng và ngoại hình sản phẩm để định giá.
“Tôi về thống kê chút rồi nói với ông.” Sở Trĩ Thủy khéo léo nói: “Ông cần bao nhiêu vậy?”
“Chỉ cần tình trạng ngoại hình xếp hạng tốt, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Chẳng trách yêu nhân sâm trẻ con bụng đầy than phiền, lượng nhu cầu này thật sự hơi lớn quá!
Rất nhiều người có tiền vẫn thích tích trữ nhân sâm tốt, họ không ăn mà chỉ mua, hễ nhìn thấy nhân sâm khá tốt liền sẵn lòng vung tay ném ra một số tiền lớn. Nếu thật sự thỏa mãn lượng nhu cầu của con người, vậy chắc phải khai thác hết núi trên cả nước mất.
Ông chủ Bành thấy sắc mặt cô hơi lạ, giờ ông đã có ám ảnh tâm lý, vội thăm dò nói: “Nhân sâm các cô trồng chắc là không vấn đề nhỉ, sẽ không đề nghị yêu cầu kỳ lạ đâu hả?”
Sở Trĩ Thủy chững chạc đàng hoàng nói: “Ông yên tâm, nhân sâm bên chúng tôi đều đã thành niên hiểu chuyện, đã lĩnh ngộ ít nhân tình thế thái, không phải nhân sâm mới sinh lông còn mềm không việc gì làm, còn chưa trải qua tàn ác của xã hội.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đừng là vị thành viên, nhân sâm vẫn là phải trưởng thành!”
Sở Trĩ Thủy và ông chủ Bành trao đổi phương thức liên lạc, đồng ý đợi về Hoài Giang xong thì gửi chút tư liệu cho ông, quay vài cảnh sinh trưởng của nhân sâm rừng. Nếu thu hoạch nhân sâm thành công cũng sẽ gửi vài bức ảnh cho ông, để ông xem tình trạng ngoại hình sản phẩm thế nào.
Sau khi quay về từ vườn nhân sâm xa xôi, ông chủ Bành xé số đã lấy ở cục Ngân Hải, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu cũng về đến ký túc xá cho nhân viên. Cô vừa nhìn thời gian thì phát hiện không còn sớm nữa, bỗng nhớ ra tối nay còn có hẹn chút với Vương Di Văn. Sở Trĩ Thủy: “Chúng ta đi ăn cơm tối trước đi, sau đó buổi tối tôi phải ra ngoài
Tân Vân Mậu: “Ra ngoài?"
“Gặp bạn, khá muộn mới về,” Sở Trĩ Thủy đề nghị: “Nếu không thì tôi dạy anh xem ti vi như thế nào?”
Điều kiện ký túc xá cho nhân viên của cục Ngân Hải không tệ, nhưng yêu quái vùng đất Hoài Giang có thể không biết dùng, Sở Trĩ Thủy nói cho Tân Văn Mậu biết làm sao để coi ti vi, lại giúp anh chọn kênh, đổi liên tục mấy đài, cuối cùng dừng lại ở một kênh phim tài liệu, trên đó đang chiếu phim tài liệu về các loại thực vật.
“Nếu anh thấy chán, còn có thể đổi sang kênh nông nghiệp, cũng coi như có liên quan đến công việc trong bộ phận.” Sở Trĩ Thủy khích lệ nói: “Thời gian tan làm bổ sung cho anh ít kiến thức nghiệp vụ.”
Tân Vân Mậu nghiên cứu chiếc điều khiển ti vi từ xa, bất thình lình lộ ra vẻ hơi ngu ngo.
Sở Trĩ Thủy thu xếp ổn thỏa cho anh xong, vội vội vàng vàng về phòng thu dọn nhanh chóng đến quán bar đã hẹn. Vị trí cách cục Ngân Hải không xa, cô không bắt xe, dứt khoát đi bộ đến đó.
Long Tri video có văn hóa tăng ca mặc định, lúc Vương Di Văn tan làm đã trễ lắm rồi, hai người không thể hẹn ở quán cơm, chỉ nói ngồi ở quầy bar một lát. Người trưởng thành có thể dành chút thời gian ra gặp mặt, nói không chừng phải trải qua gian nan hiểm trở, có thể có cơ hội kiểu này cũng nên biết đủ.
Cuộc sống về đêm ở thành phố Ngân Hải khá phong phú, tủ âm tường của quầy bar chất vô số chai rượu độc đáo sang trọng khác nhau, nhân viên pha chế đang đứng sau quầy pha cocktail màu sắc sặc sỡ. Ánh đèn mờ ảo, âm nhạc du dương, trong góc đều là các cặp nam nữ.
Vương Di Văn vậy mà lại đến trước, cô ấy trang điểm tinh xảo, mặc quần áo thích
hợp để đi làm, mỹ quan đô thị sạch sẽ gọn gàng. Cô ấy vừa thấy Sở Trĩ Thủy thì kích động vẫy tay.
“Cậu vậy mà đến rồi." Sở Trĩ Thủy thảng thốt: “Tớ còn tưởng phải đợi cậu.”
“Họ đều đi rồi, tớ lập tức chuồn đi, sao phải ở lại tranh với người ta." Vương Di Văn đợi Sở Trĩ Thủy ngồi xuống, cô ấy hưng phấn nghiêng người qua, nhìn rõ dung mạo đối phương rồi giật mình: “Thật sự không coi tớ là người ngoài, ngay cả trang điểm cậu cũng không thèm, vậy còn có thể chụp ảnh sao?”
“Thật không dám giấu, hôm nay nể mặt cậu, vừa mới gội đầu." Sở Trĩ Thủy nói: “Cả ngày nay tớ từ trong đất về.”
“Công việc này của cậu giải phóng bản thân thành thế này sao?" Vương Di Văn chặc lưỡi: “Xem ra trong số đồng nghiệp mới không có người đàn ông nào khiến cậu nhớ nhung.”
Sở Trĩ Thủy nghe thấy câu lời, cô lộ ra vẻ mặt khôi hài, giương khóe miệng nói: “Nói ra thì buồn cười, trong số đồng nghiệp của tớ không có người đàn ông nào."
Điều buồn cười hơn là không có người trong số các đồng nghiệp.
Vương Di Văn ngạc nhiên: “Không phải chứ? Toàn là nữ?"
“Không có người đàn ông, đều là trà xanh đàn ông.” Ví dụ như yêu quái trúc vừa lớn tiếng nói không có cách hồi đáp tình cảm con người, vừa tái phát bệnh lải nhải với cô mỗi ngày.
Vẻ mặt của Vương Di Văn hơi thay đổi, cẩn thận đánh giá cô, hồ nghi nói: “Cậu cảm thấy đồng nghiệp nam của cậu trà xanh?”
Sở Trĩ Thủy nâng mắt: “Ừm, sao vậy?”
“Tiêu rồi, cậu có chuyện rồi, trước kia cậu sẽ không nói lời này đâu.” Vương Di Văn gác tay lên vai Sở Trĩ Thủy, cô ấy ung dung thản nhiên kéo gần khoảng cách, làm như thật nói: “Cục cưng à, cậu có từng nghĩ qua, trà xanh không thể pha bằng nước lạnh, ngửi thấy mùi trà cho thấy cậu cũng có cảm giác, nội tâm cậu cũng có độ ấm dành cho anh ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.