Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 108:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Sở Trĩ Thủy là con một, rất hiếm gặp ở Hoài Giang, khó tránh bị người ngoài bình phẩm đánh giá. Từ nhỏ cô chưa hề nhận đãi ngộ bất công, nhưng cô sẽ nghe thấy rất nhiều âm thanh bên ngoài, bên ngoài căn nhà ấm áp do cha mẹ xây lên có gió có mưa, âm thanh ding dong hỗn loạn gõ vào mái hiên nhà, muốn làm lơ cũng không được.

Cô có được toàn bộ tài nguyên và tình yêu thương, cho nên cô phải nỗ lực hết mình, chứng minh rằng cha mẹ chọn lựa không hề sai.

Trong một khoảng thời gian rất dài, cô cũng diễn vai “con nhà người ta”, cô muốn cho cha mẹ ngẩng cao đầu đối diện với từng người.

Mãi đến sau khi cô bị bệnh, nhìn thấy song thân rơi lệ, giờ mới phát hiện nói không chừng tự mình mơ tưởng, điều họ cầu mong căn bản không phải cái này.

“Là tớ muốn quá phức tạp, thật ra họ rất đơn giản, không yêu cầu cao đến thế.” Sở Trĩ Thủy nhún vai: “Cho nên đã tớ trở về, thay vì để họ đến Ngân Hải đất khách quê người, tớ trở về quê nhà bản địa thì càng thích hợp hơn.”

“Vốn dĩ tớ là một đứa trẻ tầm thường ra đời trong một gia đình tầm thường, cha mẹ tớ rất tầm thường, tớ cũng vô cùng tầm thường, nhưng đôi bên đều yêu thương đối phương, tớ có thể chấp nhận những điều này.”

Sở Trĩ Thủy nở nụ cười, đắn đo nói: “Dù bây giờ chỉ kiếm được mấy ngàn tệ cũng chẳng hề gì, đây không phải chuyện to tát gì cả, chúng tớ bình an bầu bạn với đối phương.”

Bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc, vậy là đủ rồi, đủ may mắn rồi. Cô đã trải qua cuộc sống phồn hoa rực rỡ ở Ngân Hải, nhưng cô cũng có thể quay về Hoài Giang chất phác bình phàm.

Vương Di Văn ngơ ngác: “Quả thật tớ không ngờ cậu quay về vì điều này.”

“Đương nhiên, dù tớ về quê rồi, tớ cũng mong chúng ta có thể phát tài!” Sở Trĩ Thủy nâng ly rượu lên, cô cụng ly với bạn thân, chế nhạo nói: “Cho nên làm việc thật tốt ở Tân Thấu, nếu dự định sống cùng tớ thật, giờ cậu kiếm nhiều tiền chút, đến lúc đó chúng ta tìm viện dưỡng lão tốt chút.”

Vương Di Văn từ Long Tri nhảy qua Tân Thấu thì đổi tựa, hơn nữa trong tay có cổ phần, tiền đồ vô hạn.



“Được, vậy đợi tớ bao nuôi cậu.” Vương Di Văn cầm ly rượu, cô ấy cười lớn: “Bạn trai tớ chắc không có tiền để trộm rồi, vẫn là dựa vào tớ kiếm tiền nuôi cậu nhanh hơn.”

Hai người đã rất lâu không gặp mặt nên trò chuyện đến say sưa, bất tri bất giác đã đến khuya, không ít cửa tiệm đã đóng cửa, chỉ có duy nhất cửa của quán bar vẫn còn náo nhiệt.

Ở cửa, gió lạnh thổi qua gương mặt của hàng người, xua tan đi hơi rượu bốc lên mù mịt, cuối cùng cũng khiến họ khôi phục lại bình tĩnh từ trong cửu biệt trùng phùng. Hai người chuẩn bị về nhà, đứng ở bên đường quán bar đợi xe.

Vương Di Văn cầm điện thoại, cô ấy nhìn xung quanh một phen, vẫy một chiếc xe bên phố. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông nghiêng đầu, giơ tay chào lại cô ấy.

Sở Trĩ Thủy thích thú say mê nhìn màn này, trêu đùa nói: “ y dô, vừa rồi còn chê người ta, giờ lại bảo người ta đến đón.”

“Cậu về nhà thế nào vậy?” Vương Di Văn hơi thẹn nở nụ cười: “Chúng tớ tiện đường đưa cậu về.”

“Tớ...” Sở Trĩ Thủy vừa định nói cô đi bộ về, nhưng cô thấy bóng người quen thuộc bên phố thì đơ ra, nửa câu sau tự động nuốt trở vào bụng.

Sao anh lại từ trong ký túc xá nhân viên chạy ra rồi?

Tân Vân Mậu đứng dưới ánh đèn vàng mờ, cái bóng dài đổ xuống, cũng không biết đã đợi trong gió lạnh bao lâu. Anh nhìn thấy Sở Trĩ Thủy từ trong quán bar đi ra, giờ mới chậm rãi đi qua, con ngươi đen láy như mực nhiễm sương lạnh, oán giận nói: “Sao cô còn chưa về?”

Vương Di Văn ngắm nghía Tân Vân Mậu xa lạ, lại nhìn Sở Trĩ Thủy bên cạnh, đôi mắt cô ấy sáng rực, nhỏ giọng thăm dò nói: “Đây là...” Vẻ mặt của Sở Trĩ Thủy cứng đờ: “Đồng nghiệp.”

“À…Trà xanh đàn ông đến rồi.” Vương Di Văn dùng tay làm động tác nghe điện

thoại, ám hiệu với cỗ hai người liên lạc Wechat, nháy mắt ra hiệu nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, tớ lập tức biến mất.”



Sở Trĩ Thủy còn chưa kịp giải thích, Vương Di Văn đã lên xe bạn trai không thấy tăm hơi.

“Trà xanh đàn ông gì vậy?” Tân Vân Mậu nhìn con người kia rời đi, anh lại nhìn Sở

Trĩ Thủy, nghi hoặc: “Không phải cô biết bản thể của tôi sao?”

Sở Trĩ Thủy không thể nói mình từng nói xấu anh trà xanh, chột dạ giải thích: “Không phải.”

“Không phải?” Tân Vân Mậu cau mày, ánh mắt anh sâu thẳm, không thể tin tưởng cô mà nói: “Cô lại quen biết yêu trà xanh từ đâu à?”

“... “

Sở Trĩ Thủy nghiêm túc nhìn kỹ vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô căng da đầu duỗi tay chặn lại nói: “Anh chờ một lát.”

Tân Vân Mậu nhướng mày: “Chờ cái gì?” “Chờ tôi nghĩ lại nên nói như thế nào.” Sở Trĩ Thủy cảm thấy đau đầu, đỡ trán nói:

“Trong biên chế, trong biên chế, không cần gấp.”

Tân Vân Mậu: “???”

“Nói giỡn, làm gì có yêu quái trà xanh, có yêu khí hay không, anh so với tôi càng hiểu rõ.” Sở Trĩ Thủy cười: “Tại sao anh lại đây? Đứng bên ngoài mà không lạnh sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook