Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 114:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy thấy Diệp Hoa Vũ kích động, cô vẫn không nhúc nhích mà tự hỏi mấy giây, bỗng chốc nở nụ cười mỉm: “A, thật vậy sao? Vứt bỏ công việc của tôi? Ông đã làm xong công tác chuẩn bị kiện tôi rồi à?”
Cô tươi cười dịu dàng, thái độ ôn hòa, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn tương phản với vẻ mặt.
Diệp Hoa Vũ: “?”
Sở Trĩ Thủy nắm chặt hai tay vào nhau, có lý có tình nói: “Đầu tiên, biên chế của tội thuộc cục quan sát Hoài Giang, ông là cục trưởng cục quan sát Ngân Hải, có tư cách tùy ý sai tôi làm việc hay không vẫn còn là nghi vấn; thứ hai, trừ khi gây ra sự cố công việc nghiêm trọng, trong cục cũng không có tư cách khai trừ nhân viên một cách vô cớ, mời ông đưa ra chứng cứ tôi vi phạm quy định, chứng minh tôi có sai sót trong công việc; thứ ba, tôi là con người làm việc trong cục, cảm thấy ông có cái nhìn kỳ thị giống loài ở nơi làm việc, đối với thể xác và tinh thần của tôi, đều tạo thành thương tổn rất lớn, có lẽ tôi sẽ báo cáo tình huống này cho cấp trên trong cục.”
Cô nói hết trong một hơi, giữa chừng cũng không bị vấp, hoàn toàn là dáng vẻ tính sẵn trong lòng. Diệp Hoa Vũ bị lời nói có logic chặt chẽ của cô làm cho chấn động đến mức đầu kêu ong ong, cuối cùng hốt hoảng mà cố nói một câu: “Tôi đã kỳ thị gì cô?” Sở Trĩ Thủy bình tĩnh nói: “Dù không kỳ thị tôi, thì ông cũng đã kỳ thị anh ấy.”
Diệp Hoa Vũ cãi lại: “Tôi vừa mới nói rõ ràng rồi, anh ta cũng không phải yêu quái trong cục!”
“Hóa ra các ông cũng giống hệt loài người, bình thường thoạt nhìn rất dễ ở chung chỉ là do không tổn hại đến ích lợi thôi, làm tôi còn tưởng chỉ có con người mới như vậy, cứ nghĩ như vậy thì chuyện đạo lý gì cũng hợp lý.” Sở Trĩ Thủy nghe ông ấy cố chấp như thế, thở dài nói: “Cục trưởng Diệp, ông thật sự nồng nặc mùi con người.”
Diệp Hoa Vũ từng nói về con người trong cục tính kế thông minh, tàn hại đồng loại tuyệt đối không nương tay, khinh thường người ký kết thỏa thuận vì tiền vì quyền gây ra mầm tai hoạ. Lúc trước cô còn bị lời nói của Diệp Hoa Vũ châm chọc, hiện tại phát hiện ông ấy cũng không khác gì con người, chỉ là yêu quái để ý không phải tiền tài quyền lực, mà là yêu khí hoặc thứ khác thôi.
Diệp Hoa Vũ mờ mịt khó hiểu mà nhìn cô, dường như không hiểu ý của cô.
“Lúc cần anh ấy thì lựa chọn liên thủ, giải quyết nguy cơ xong thì sợ hãi bị bắt nạt, nói gì mà một phần tư của Long Thần, không phải tương đương với tài nguyên hoặc tiền trong thế giới con người sao?” Sở Trĩ Thủy thong thả ung dung mà giương mắt: “Các ông để tay lên ngực tự hỏi, nếu anh ấy thật sự muốn cướp của ông, còn phải chờ đến hôm nay à?”
Tuy rằng Tân Vân Mậu suốt ngày khoe khoang bản thân, nhưng rất nhiều lời anh nói phỏng chừng đều chẳng có gì, thực lực của anh khá mạnh trong số các yêu quái. Anh không nhớ thương thần hồn của Long Thần ở phòng quan sát, đó chính là không có hứng thú với thứ đó thật sự.
Diệp Hoa Vũ nhíu mày: “Là cô nghĩ quá đơn giản.” “Không phải tôi đơn giản, là ông quá phức tạp. Luôn nghĩ xấu đối phương theo bản năng, nói không chừng là tâm lý phóng chiếu trong lòng của mình, mình có ngày ở địa vị cao thì muốn đạp người ta dưới chân.”
Bởi vì bản thân đi đến chỗ cao thì nhịn không được ức hiếp người khác, nên cho rằng người trên khắp thiên hạ đều giống mình.
Sở Trĩ Thủy rũ mắt nói: “Tôi làm người ngoài cuộc chân chính trong cục, khách quan mà bình luận một câu, mối quan hệ của cục trưởng Hồ và sếp Miễu với anh ấy không chắc tốt cỡ nào, nhưng họ mạnh hơn ông chút, sẽ không lén nghị luận
chuyện của anh ấy, ít nhất chưa từng nói với tôi.” Hồ Thần Thụy và Miêu Lịch hẳn là cũng có băn khoăn y hệt vậy với Tân Vân Mậu, chỉ là họ sẽ không để lộ chuyện cho con người như cô đây. Cô nói chuyện riêng với cục trưởng Hồ, cục trưởng Hồ chưa từng nói một câu rằng Tân Vân Mậu không đúng; sếp Miêu luôn giơ cao móng vuốt với Tân Vân Mậu, nhưng cuối cùng vẫn là để cho anh tiến vào phòng quan sát.
Cô còn nghĩ rằng Tân Vân Mậu chỉ quanh quẩn bên ngoài cục Hoài Giang, ai ngờ yêu quái bên ngoài lại bàn tán về anh còn nhiều hơn, thậm chí an tĩnh ngoài mặt cũng không ngụy trang nữa.
Khó có thể tưởng tượng được nghìn năm qua rốt cuộc anh đã sống như thế nào, khó có thể tưởng tượng được cảm giác của anh khi ngày đầu bị cô trào phúng không cảm nhận được thiện ý của người khác.
Anh từng nói: “Cũng không phải đều là yêu quái là có thể tính cùng thế giới, chẳng phải con người các cô cũng vậy sao, chính cô vừa nói, chỉ cần khác hoàn cảnh, cách biệt sẽ rất lớn. Tôi không giống họ, nhưng cứ ở lại, cùng lý do đó nên cô cũng có the."
Cô thân làm một con người chân chính mà vẫn có thể ở lại, đông loại của anh đối xử với cô còn tốt hơn đối xử với anh.
“Nói thật, ban đâu khi tôi biết anh ấy thì ấn tượng vô cùng tệ, cũng nói qua rất nhiều lời cực kỳ không khách khí, nhưng cho đến tận bây giờ tôi cũng không bị trả thù, anh ấy thật sự không phải kiểu người thích ghi thù.” Sở Trĩ Thủy nhìn chăm chú vào Diệp Hoa Vũ, bật cười nói: “Tại sao không thử tìm hiểu anh ấy? Các ông có thời gian sống chung với anh ấy còn dài hơn tôi.”
Diệp Hoa Vũ không nhanh không chậm mà chất vấn: “Cô cảm thấy hiểu anh ta rồi có thể thay đổi cái gì sao?”
Sở Trĩ Thủy ung dung nói: “Tôi không biết có thể thay đổi cái gì, nhưng tôi cảm thấy này việc này có lợi cho sự an toàn thân thể yêu quái của cục trưởng Diệp.”
Diệp Hoa Vũ: “? “
Cô cười hỏi: “Ông thấy trà xanh uống ngon không?”
Cô tươi cười dịu dàng, thái độ ôn hòa, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn tương phản với vẻ mặt.
Diệp Hoa Vũ: “?”
Sở Trĩ Thủy nắm chặt hai tay vào nhau, có lý có tình nói: “Đầu tiên, biên chế của tội thuộc cục quan sát Hoài Giang, ông là cục trưởng cục quan sát Ngân Hải, có tư cách tùy ý sai tôi làm việc hay không vẫn còn là nghi vấn; thứ hai, trừ khi gây ra sự cố công việc nghiêm trọng, trong cục cũng không có tư cách khai trừ nhân viên một cách vô cớ, mời ông đưa ra chứng cứ tôi vi phạm quy định, chứng minh tôi có sai sót trong công việc; thứ ba, tôi là con người làm việc trong cục, cảm thấy ông có cái nhìn kỳ thị giống loài ở nơi làm việc, đối với thể xác và tinh thần của tôi, đều tạo thành thương tổn rất lớn, có lẽ tôi sẽ báo cáo tình huống này cho cấp trên trong cục.”
Cô nói hết trong một hơi, giữa chừng cũng không bị vấp, hoàn toàn là dáng vẻ tính sẵn trong lòng. Diệp Hoa Vũ bị lời nói có logic chặt chẽ của cô làm cho chấn động đến mức đầu kêu ong ong, cuối cùng hốt hoảng mà cố nói một câu: “Tôi đã kỳ thị gì cô?” Sở Trĩ Thủy bình tĩnh nói: “Dù không kỳ thị tôi, thì ông cũng đã kỳ thị anh ấy.”
Diệp Hoa Vũ cãi lại: “Tôi vừa mới nói rõ ràng rồi, anh ta cũng không phải yêu quái trong cục!”
“Hóa ra các ông cũng giống hệt loài người, bình thường thoạt nhìn rất dễ ở chung chỉ là do không tổn hại đến ích lợi thôi, làm tôi còn tưởng chỉ có con người mới như vậy, cứ nghĩ như vậy thì chuyện đạo lý gì cũng hợp lý.” Sở Trĩ Thủy nghe ông ấy cố chấp như thế, thở dài nói: “Cục trưởng Diệp, ông thật sự nồng nặc mùi con người.”
Diệp Hoa Vũ từng nói về con người trong cục tính kế thông minh, tàn hại đồng loại tuyệt đối không nương tay, khinh thường người ký kết thỏa thuận vì tiền vì quyền gây ra mầm tai hoạ. Lúc trước cô còn bị lời nói của Diệp Hoa Vũ châm chọc, hiện tại phát hiện ông ấy cũng không khác gì con người, chỉ là yêu quái để ý không phải tiền tài quyền lực, mà là yêu khí hoặc thứ khác thôi.
Diệp Hoa Vũ mờ mịt khó hiểu mà nhìn cô, dường như không hiểu ý của cô.
“Lúc cần anh ấy thì lựa chọn liên thủ, giải quyết nguy cơ xong thì sợ hãi bị bắt nạt, nói gì mà một phần tư của Long Thần, không phải tương đương với tài nguyên hoặc tiền trong thế giới con người sao?” Sở Trĩ Thủy thong thả ung dung mà giương mắt: “Các ông để tay lên ngực tự hỏi, nếu anh ấy thật sự muốn cướp của ông, còn phải chờ đến hôm nay à?”
Tuy rằng Tân Vân Mậu suốt ngày khoe khoang bản thân, nhưng rất nhiều lời anh nói phỏng chừng đều chẳng có gì, thực lực của anh khá mạnh trong số các yêu quái. Anh không nhớ thương thần hồn của Long Thần ở phòng quan sát, đó chính là không có hứng thú với thứ đó thật sự.
Diệp Hoa Vũ nhíu mày: “Là cô nghĩ quá đơn giản.” “Không phải tôi đơn giản, là ông quá phức tạp. Luôn nghĩ xấu đối phương theo bản năng, nói không chừng là tâm lý phóng chiếu trong lòng của mình, mình có ngày ở địa vị cao thì muốn đạp người ta dưới chân.”
Bởi vì bản thân đi đến chỗ cao thì nhịn không được ức hiếp người khác, nên cho rằng người trên khắp thiên hạ đều giống mình.
Sở Trĩ Thủy rũ mắt nói: “Tôi làm người ngoài cuộc chân chính trong cục, khách quan mà bình luận một câu, mối quan hệ của cục trưởng Hồ và sếp Miễu với anh ấy không chắc tốt cỡ nào, nhưng họ mạnh hơn ông chút, sẽ không lén nghị luận
chuyện của anh ấy, ít nhất chưa từng nói với tôi.” Hồ Thần Thụy và Miêu Lịch hẳn là cũng có băn khoăn y hệt vậy với Tân Vân Mậu, chỉ là họ sẽ không để lộ chuyện cho con người như cô đây. Cô nói chuyện riêng với cục trưởng Hồ, cục trưởng Hồ chưa từng nói một câu rằng Tân Vân Mậu không đúng; sếp Miêu luôn giơ cao móng vuốt với Tân Vân Mậu, nhưng cuối cùng vẫn là để cho anh tiến vào phòng quan sát.
Cô còn nghĩ rằng Tân Vân Mậu chỉ quanh quẩn bên ngoài cục Hoài Giang, ai ngờ yêu quái bên ngoài lại bàn tán về anh còn nhiều hơn, thậm chí an tĩnh ngoài mặt cũng không ngụy trang nữa.
Khó có thể tưởng tượng được nghìn năm qua rốt cuộc anh đã sống như thế nào, khó có thể tưởng tượng được cảm giác của anh khi ngày đầu bị cô trào phúng không cảm nhận được thiện ý của người khác.
Anh từng nói: “Cũng không phải đều là yêu quái là có thể tính cùng thế giới, chẳng phải con người các cô cũng vậy sao, chính cô vừa nói, chỉ cần khác hoàn cảnh, cách biệt sẽ rất lớn. Tôi không giống họ, nhưng cứ ở lại, cùng lý do đó nên cô cũng có the."
Cô thân làm một con người chân chính mà vẫn có thể ở lại, đông loại của anh đối xử với cô còn tốt hơn đối xử với anh.
“Nói thật, ban đâu khi tôi biết anh ấy thì ấn tượng vô cùng tệ, cũng nói qua rất nhiều lời cực kỳ không khách khí, nhưng cho đến tận bây giờ tôi cũng không bị trả thù, anh ấy thật sự không phải kiểu người thích ghi thù.” Sở Trĩ Thủy nhìn chăm chú vào Diệp Hoa Vũ, bật cười nói: “Tại sao không thử tìm hiểu anh ấy? Các ông có thời gian sống chung với anh ấy còn dài hơn tôi.”
Diệp Hoa Vũ không nhanh không chậm mà chất vấn: “Cô cảm thấy hiểu anh ta rồi có thể thay đổi cái gì sao?”
Sở Trĩ Thủy ung dung nói: “Tôi không biết có thể thay đổi cái gì, nhưng tôi cảm thấy này việc này có lợi cho sự an toàn thân thể yêu quái của cục trưởng Diệp.”
Diệp Hoa Vũ: “? “
Cô cười hỏi: “Ông thấy trà xanh uống ngon không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.