Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 115:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Diệp Hoa Vũ đột nhiên bị ngắt lời, ông ấy gãi đâu, mở miệng dò hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc trà xanh các cô đem đến gieo trồng như thế nào, lão Hô còn giấu không nói cho tôi.”
Đương nhiên Diệp Hoa Vũ đã thưởng thức qua vị trà xanh, còn nghi cục Hoài Giang có kỹ thuật bẩn gì đó, vậy mà lại có thể dùng lá trà để tẩm bổ yêu quái.
Sở Trĩ Thủy trấn định nói: “Là anh ấy dùng yêu khí của mình tưới.”
???
Cô lộ ra nụ cười rực rỡ: “Bởi vậy, nếu ông muốn mỗi năm có trà xanh ngon miệng, mọi người hòa thuận làm ăn, vậy thử tìm hiểu và tiếp nhận anh ấy, sau đó nhớ sang năm trả tiền mua trà gấp bốn lần.”
Diệp Hoa Vũ còn chưa phục hồi tinh thần từ thông tin trước, lại bị tin tức phía sau bùng nổ đến đây mặt ngạc nhiên: “Từ từ, sao còn lẫn giá ngay tại chỗ vậy? Giá cả trà xanh của cục Hoài Giang đã gần bằng với giá cao nhất trong thị trường, giờ cô lại mở miệng nói muốn tăng giá gấp bốn lần, nhảy thẳng lên con số thiên văn rồi.
Sở Trĩ Thủy mặt không đổi sắc tim không đập, giải thích nói: “À, bởi vì sang năm lá trà gặp thiên tai, cho nên giá cả hơi dao động.”
Chiếc thuyền cảm tình bé xíu của cục Hoài Giang và cục Ngân Hải lật rồi, bão táp của cảm tình cũng làm ướt sũng vườn trà xanh rồi, dĩ nhiên trà xanh sẽ lên giá.
Diệp Hoa Vũ càng thấy vô lý: “Sang năm lá trà gặp thiên tai, sao năm nay có thể biết được!?”
Ông ấy tin lý do tăng giá gượng ép thế này mới là lạ!
“Đương nhiên, nếu ông kiên trì cho rằng anh ấy không phải yêu quái trong cục, vậy trà xanh và sự an toàn của tấm thân yêu quái đều không còn rồi.” Sở Trĩ Thủy nghiêng đầu, vẻ mặt cô thuần lương, thân thiện mà nói: “Tôi không phải trưởng khoa của anh ấy cũng không có lý do quản anh ấy, đến lúc đó đập tòa nhà cổ hay tòa nhà hành chính cũng không phải việc khó giải quyết cho lắm, đúng không?”
Diệp Hoa Vũ nghe vậy cực kỳ kinh sợ, ông ấy khẩn trương mà nuốt nước bọt, nhắc nhở nói: “. Lúc nãy cô mới nói anh ta không trả thù.” ...
“Anh ấy sẽ không chủ động trả thù, nhưng tôi có thể nhắc nhở anh ấy. Suy cho cùng thì tôi là con người, càng là người có địa vị cao, càng am hiểu việc đi ức hiếp người khác, chắc là cũng sẽ ức hiếp yêu quái, không phải là ông không hiểu được đạo lý này.” Sở Trĩ Thủy cười tủm tỉm nói: “Cục trưởng Diệp chọn cái nào đây?”
Diệp Hoa Vũ: “...”
Con người này cũng là con cáo già phúc hắc treo nụ cười trên miệng y hệt Hồ Thần Thụy! Đáng sợ nhất chính là cô không có yêu khí nhưng lại đi cùng với yêu quái phong thần không thể trêu vào!
Diệp Hoa Vũ lặng im thật lâu, trải qua đấu tranh tâm lý rối rắm, cuối cùng dưới sự uy hiếp bị ép sửa miệng, nhu nhược nói: “Anh ta từ xưa đến nay chính là một trong những thành viên của bộ phận phát triển kinh tế cục Hoài Giang.”
Sở Trĩ Thủy đối mặt với việc khổng tước thỏa hiệp, cô tươi cười đây mặt mà vỗ tay, không tiếc lời ca ngợi: “Ông thật biết làm người!”
Diệp Hoa Vũ thua đậm quay về, ông ấy quan sát sắc mặt của cô, thử nói: “Trà xanh kia..." “Tăng giá gấp bốn lân.” Sở Trĩ Thủy nói: “Ông cảm thấy không êm xuôi, cũng có thể sửa thành năm Tân.”
Diệp Hoa Vũ quyết ngậm miệng chim lại. Cửa văn phòng trước khi đi đột nhiên Sở Trĩ Thủy nhớ tới một chuyện, cô dừng chân lại rồi xoay người: “Đúng rồi, còn có một việc vẫn luôn muốn nói với ông.”
Diệp Hoa Vũ e sợ cô lại chào giá ngất trời, hoặc là bảo Tân Vân Mậu ra tay đập nhà ông ấy hồi hộp lộp bộp trong lòng ngay lập tức: “Chuyện gì?”
Sở Trĩ Thủy chân thành nói: “Đông hồ của ông quê mùa thật, nói thật là làm ông tục lắm.”
Cô vừa tới cục Ngân Hải nên ngại mở miệng, nhưng hiện tại nói chuyện giao lưu sâu sắc với cục trưởng Diệp như vậy, nói thêm một câu này cũng không tính là mạo phạm. Cô vô cùng hoài nghi cục trưởng khổng tước bị ai lừa rồi, nếu không thì sao lại chọn kiểu dáng xấu như vậy.
Diệp Hoa Vũ dại ra một lát, ông ấy la lên một tiếng, giống như bị con chim lớn bị chọc giận, khàn cả giọng nói: “Cô có thể tùy ý vũ nhục nhân cách yêu quái của tôi, nhưng cô không thể nói đồng hồ của tôi xấu!”
Sở Trĩ Thủy: “...” Thì ra mắng đông hồ của ông ấy còn nghiêm trọng hơn mắng ông ấy sao?
Cửa cục Ngân Hải, Đỗ Tử Quy chạy xe đến cổng phòng tiếp khách, nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ cũng tiến đến tiễn.
Sở Trĩ Thủy trông thấy trận đội mênh mông cuồn cuộn, cô liền biết đây không phải tới vì mình, vốn dĩ sợ yêu quái cục Ngân Hải lại có tranh chấp với Tấn Vân Mậu, nhưng cuộc nói chuyện ở văn phòng vào buổi sáng hiển nhiên vẫn có chút hiệu quả với cục trưởng Diệp.
Nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ không còn sát khí nghiêm nghị nữa, chỉ là thật sự lại đây đưa tiễn mà thôi.
Diệp Hoa Vũ nhìn Tân Vân Mậu không biểu cảm gì, vẻ mặt ông ấy thay đổi thật thường, cuối cùng vẫn là cúi đầu xuống, cung kính khom mình hành lễ: “Cung tiễn thần quân.”
Đương nhiên Diệp Hoa Vũ đã thưởng thức qua vị trà xanh, còn nghi cục Hoài Giang có kỹ thuật bẩn gì đó, vậy mà lại có thể dùng lá trà để tẩm bổ yêu quái.
Sở Trĩ Thủy trấn định nói: “Là anh ấy dùng yêu khí của mình tưới.”
???
Cô lộ ra nụ cười rực rỡ: “Bởi vậy, nếu ông muốn mỗi năm có trà xanh ngon miệng, mọi người hòa thuận làm ăn, vậy thử tìm hiểu và tiếp nhận anh ấy, sau đó nhớ sang năm trả tiền mua trà gấp bốn lần.”
Diệp Hoa Vũ còn chưa phục hồi tinh thần từ thông tin trước, lại bị tin tức phía sau bùng nổ đến đây mặt ngạc nhiên: “Từ từ, sao còn lẫn giá ngay tại chỗ vậy? Giá cả trà xanh của cục Hoài Giang đã gần bằng với giá cao nhất trong thị trường, giờ cô lại mở miệng nói muốn tăng giá gấp bốn lần, nhảy thẳng lên con số thiên văn rồi.
Sở Trĩ Thủy mặt không đổi sắc tim không đập, giải thích nói: “À, bởi vì sang năm lá trà gặp thiên tai, cho nên giá cả hơi dao động.”
Chiếc thuyền cảm tình bé xíu của cục Hoài Giang và cục Ngân Hải lật rồi, bão táp của cảm tình cũng làm ướt sũng vườn trà xanh rồi, dĩ nhiên trà xanh sẽ lên giá.
Diệp Hoa Vũ càng thấy vô lý: “Sang năm lá trà gặp thiên tai, sao năm nay có thể biết được!?”
Ông ấy tin lý do tăng giá gượng ép thế này mới là lạ!
“Đương nhiên, nếu ông kiên trì cho rằng anh ấy không phải yêu quái trong cục, vậy trà xanh và sự an toàn của tấm thân yêu quái đều không còn rồi.” Sở Trĩ Thủy nghiêng đầu, vẻ mặt cô thuần lương, thân thiện mà nói: “Tôi không phải trưởng khoa của anh ấy cũng không có lý do quản anh ấy, đến lúc đó đập tòa nhà cổ hay tòa nhà hành chính cũng không phải việc khó giải quyết cho lắm, đúng không?”
Diệp Hoa Vũ nghe vậy cực kỳ kinh sợ, ông ấy khẩn trương mà nuốt nước bọt, nhắc nhở nói: “. Lúc nãy cô mới nói anh ta không trả thù.” ...
“Anh ấy sẽ không chủ động trả thù, nhưng tôi có thể nhắc nhở anh ấy. Suy cho cùng thì tôi là con người, càng là người có địa vị cao, càng am hiểu việc đi ức hiếp người khác, chắc là cũng sẽ ức hiếp yêu quái, không phải là ông không hiểu được đạo lý này.” Sở Trĩ Thủy cười tủm tỉm nói: “Cục trưởng Diệp chọn cái nào đây?”
Diệp Hoa Vũ: “...”
Con người này cũng là con cáo già phúc hắc treo nụ cười trên miệng y hệt Hồ Thần Thụy! Đáng sợ nhất chính là cô không có yêu khí nhưng lại đi cùng với yêu quái phong thần không thể trêu vào!
Diệp Hoa Vũ lặng im thật lâu, trải qua đấu tranh tâm lý rối rắm, cuối cùng dưới sự uy hiếp bị ép sửa miệng, nhu nhược nói: “Anh ta từ xưa đến nay chính là một trong những thành viên của bộ phận phát triển kinh tế cục Hoài Giang.”
Sở Trĩ Thủy đối mặt với việc khổng tước thỏa hiệp, cô tươi cười đây mặt mà vỗ tay, không tiếc lời ca ngợi: “Ông thật biết làm người!”
Diệp Hoa Vũ thua đậm quay về, ông ấy quan sát sắc mặt của cô, thử nói: “Trà xanh kia..." “Tăng giá gấp bốn lân.” Sở Trĩ Thủy nói: “Ông cảm thấy không êm xuôi, cũng có thể sửa thành năm Tân.”
Diệp Hoa Vũ quyết ngậm miệng chim lại. Cửa văn phòng trước khi đi đột nhiên Sở Trĩ Thủy nhớ tới một chuyện, cô dừng chân lại rồi xoay người: “Đúng rồi, còn có một việc vẫn luôn muốn nói với ông.”
Diệp Hoa Vũ e sợ cô lại chào giá ngất trời, hoặc là bảo Tân Vân Mậu ra tay đập nhà ông ấy hồi hộp lộp bộp trong lòng ngay lập tức: “Chuyện gì?”
Sở Trĩ Thủy chân thành nói: “Đông hồ của ông quê mùa thật, nói thật là làm ông tục lắm.”
Cô vừa tới cục Ngân Hải nên ngại mở miệng, nhưng hiện tại nói chuyện giao lưu sâu sắc với cục trưởng Diệp như vậy, nói thêm một câu này cũng không tính là mạo phạm. Cô vô cùng hoài nghi cục trưởng khổng tước bị ai lừa rồi, nếu không thì sao lại chọn kiểu dáng xấu như vậy.
Diệp Hoa Vũ dại ra một lát, ông ấy la lên một tiếng, giống như bị con chim lớn bị chọc giận, khàn cả giọng nói: “Cô có thể tùy ý vũ nhục nhân cách yêu quái của tôi, nhưng cô không thể nói đồng hồ của tôi xấu!”
Sở Trĩ Thủy: “...” Thì ra mắng đông hồ của ông ấy còn nghiêm trọng hơn mắng ông ấy sao?
Cửa cục Ngân Hải, Đỗ Tử Quy chạy xe đến cổng phòng tiếp khách, nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ cũng tiến đến tiễn.
Sở Trĩ Thủy trông thấy trận đội mênh mông cuồn cuộn, cô liền biết đây không phải tới vì mình, vốn dĩ sợ yêu quái cục Ngân Hải lại có tranh chấp với Tấn Vân Mậu, nhưng cuộc nói chuyện ở văn phòng vào buổi sáng hiển nhiên vẫn có chút hiệu quả với cục trưởng Diệp.
Nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ không còn sát khí nghiêm nghị nữa, chỉ là thật sự lại đây đưa tiễn mà thôi.
Diệp Hoa Vũ nhìn Tân Vân Mậu không biểu cảm gì, vẻ mặt ông ấy thay đổi thật thường, cuối cùng vẫn là cúi đầu xuống, cung kính khom mình hành lễ: “Cung tiễn thần quân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.