Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 116:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Đại khổng tước ngạo mạn vênh váo thu hồi lông chim chói mắt, cuối cùng thành thật mà nhìn thẳng vào sự tồn tại của yêu quái trước mắt.
Tân Vân Mậu đối mặt cảnh này thì ngẩn ra, không hiểu vì sao Diệp Hoa Vũ thay đổi thái độ, nhất là khổng tước còn chưa bị đánh, theo lý mà nói sẽ không gọi mình như vậy. Anh hơi nhướng mày, mặt lộ vẻ khó hiểu nói: “Thật bất ngờ.”
Diệp Hoa Vũ căng da đâu nói: “Cảm ơn lá trà của thần quân.”
Ông ấy biết chân tướng lá trà thông qua Sở Trĩ Thủy, lúc này mới nếm ra một tia hương vị khác. Thị phi khác tạm thời không bàn, chỉ nhìn lá trà chứa yêu khí có tác dụng tẩm bổ, họ thật sự thiếu anh một món nợ.
Thiếu cái gì thì phải trả, đây là đạo lý của yêu quái. Tân Vân Mậu lúc này im lặng còn lâu hơn, mãi đến khi anh lên xe theo Sở Trĩ Thủy, thật sự sắp rời khỏi cục hoàn toàn, anh mới trả lời một câu với bộ dạng lâng lâng:
“Việc nhỏ thôi mà.”
Anh tưới vườn trà cũng không phải vì họ, nhưng phản ứng của họ làm anh thấy lạ lẫm, hình như là nghìn năm qua lần đầu nói chuyện với yêu quái bên ngoài không trộn lẫn những thứ khác.
Sở Trĩ Thủy ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt cô hòa dịu, cười nói một cách lịch sự: “Cục trưởng Diệp, vậy chúng tôi xuất phát đây.”
“Ừ, thay tôi chào hỏi với lão Hộ.”
“Vâng, chúng tôi cũng sẽ nỗ lực thường xuyên tới Ngân Hải.”
"... Ù."
Bên trong sân bay, Đỗ Tử Quy lái xe đưa Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đến nhà ga sân bay. Anh ta mở cốp xe ra, đang muốn nhấc giúp vali của Sở Trĩ Thủy ra, ai ngờ Tân Vẫn Mậu đi trước một bước duỗi tay cầm, Đỗ Tử Quy sợ tới mức kinh hoảng thật thố mà thu tay.
Tân Vân Mậu không thèm quan tâm đối phương, anh bất động thanh sắc mà đem
vali để trên mặt đất, tự nhiên mà kéo đi đến bên cạnh Sở Trĩ Thủy.
Đỗ Tử Quy nhìn cảnh này thì kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Tân Vân Mậu sẽ cầm hành lý, còn có một mặt bình dị gần gũi như vậy. Anh ta nghĩ ngợi một lát, xua đi nội tâm sợ hãi, lộ ra một nụ cười chân thành tha thiết: “Vậy hoan nghênh hai vị lân sau lại đến Ngân Hải.”
Sở Trĩ Thủy vội nói: “Cảm ơn, mấy ngày nay vất vả cho anh quá.” Đỗ Tử Quy có thể coi là yêu quái mệt nhọc nhất chuyến này, mấy ngày nay anh ta bận trước bận sau không ngừng nghỉ, còn thường xuyên lái xe đón đưa họ.
Tân Vân Mậu cũng gật đầu với Đỗ Tử Quy, càng làm cho Đỗ Tử Quy kinh ngạc cảm thán không thôi.
Sau khi tạm biệt, Đỗ Tử Quy lái xe rời đi, chỉ còn lại một người một yêu.
Sở Trĩ Thủy quay đầu lại thì nhìn thấy Tân Vân Mậu đang cầm vali, anh đứng ở cửa ga sân bay mới lạ mà đánh giá, không giống đại yêu thần bí trong dòng người hối hả qua lại, trái lại càng giống người bình thường dính khói lửa nhân gian.
Nghĩ như vậy, cô đã sớm không còn cảm giác mới mẻ với thành phố Ngân Hải, nhưng anh thật sự chưa dạo chơi xem nơi này thế nào, bất đắc dĩ vì lúc này thời gian không đủ nên hết cách du ngoạn.
“Tôi đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, sau này có thể dẫn theo anh đi công tác nhiều hơn.” Sở Trĩ Thủy cười nói: “Lần tới không dùng mặt dây chuyền, thật sự ngồi máy bay quay lại.”
Cô là người phàm không quản được chuyện của ngàn năm sau, cũng không biết một trăm năm đối yêu quái mà nói thì ngắn cỡ nào, nhưng trong tháng năm cô có thể ở chạm đến được, lưu lại một ít hồi ức vui vẻ cho bạn bè yêu quái của cô.
Giờ cô biết thân phận của anh, họ có thể không phải đông nghiệp, nhưng chắc họ có thể tính là bạn bè.
Tân Vân Mậu nhìn gắt gao cô, anh mím môi, dường như đang ngượng ngùng, do dự mở miệng: “Biết là cỗ không rời xa tôi được, những trước mặt không cần phải nói trực tiếp đến như vậy.” mọi người, cũng
Nghe nói, máy bay của con người chỉ cần mấy tiếng, không ngờ chút thời gian này, cô cũng cần anh ở bên.
Nội tâm mềm mại của Sở Trĩ Thủy tan thành mây khói, cô nghe xong lời nói thái quá của anh, không kiềm được đau đâu mà đỡ trán, cắn răng nói: “Giờ anh lập tức tìm một nơi không người mà biến đi.”
Tân Vân Mậu nghi hoặc nói: “Vì sao phải gấp như vậy?”
"Tôi sợ tôi nhịn không được đánh anh.”
Cô không nên ôm lòng thương xót và đông cảm với yêu quái trúc não rỗng, nói không chừng anh hoàn toàn không thèm để ý việc mình bị yêu quái khác xem thường hay cô lập, mạch não của anh cũng khác với con người hoặc yêu quái bình thường!
Ngàn năm qua anh không nói chuyện với yêu quái khác là đúng, bằng không chắc chắn đã bại lộ sự tự luyến của anh từ lâu rồi! Khi đó, yêu quái khác không còn kiêng kị anh khoi mào đại chiến, ngược lại sẽ cho rằng đâu anh có vấn đề, filter yêu quái phong thần cao lãnh cũng rơi vỡ tan tành, lộ ra bộ mặt thật của thần dỏm và thần tự luyến.
Tân Vân Mậu đối mặt cảnh này thì ngẩn ra, không hiểu vì sao Diệp Hoa Vũ thay đổi thái độ, nhất là khổng tước còn chưa bị đánh, theo lý mà nói sẽ không gọi mình như vậy. Anh hơi nhướng mày, mặt lộ vẻ khó hiểu nói: “Thật bất ngờ.”
Diệp Hoa Vũ căng da đâu nói: “Cảm ơn lá trà của thần quân.”
Ông ấy biết chân tướng lá trà thông qua Sở Trĩ Thủy, lúc này mới nếm ra một tia hương vị khác. Thị phi khác tạm thời không bàn, chỉ nhìn lá trà chứa yêu khí có tác dụng tẩm bổ, họ thật sự thiếu anh một món nợ.
Thiếu cái gì thì phải trả, đây là đạo lý của yêu quái. Tân Vân Mậu lúc này im lặng còn lâu hơn, mãi đến khi anh lên xe theo Sở Trĩ Thủy, thật sự sắp rời khỏi cục hoàn toàn, anh mới trả lời một câu với bộ dạng lâng lâng:
“Việc nhỏ thôi mà.”
Anh tưới vườn trà cũng không phải vì họ, nhưng phản ứng của họ làm anh thấy lạ lẫm, hình như là nghìn năm qua lần đầu nói chuyện với yêu quái bên ngoài không trộn lẫn những thứ khác.
Sở Trĩ Thủy ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt cô hòa dịu, cười nói một cách lịch sự: “Cục trưởng Diệp, vậy chúng tôi xuất phát đây.”
“Ừ, thay tôi chào hỏi với lão Hộ.”
“Vâng, chúng tôi cũng sẽ nỗ lực thường xuyên tới Ngân Hải.”
"... Ù."
Bên trong sân bay, Đỗ Tử Quy lái xe đưa Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đến nhà ga sân bay. Anh ta mở cốp xe ra, đang muốn nhấc giúp vali của Sở Trĩ Thủy ra, ai ngờ Tân Vẫn Mậu đi trước một bước duỗi tay cầm, Đỗ Tử Quy sợ tới mức kinh hoảng thật thố mà thu tay.
Tân Vân Mậu không thèm quan tâm đối phương, anh bất động thanh sắc mà đem
vali để trên mặt đất, tự nhiên mà kéo đi đến bên cạnh Sở Trĩ Thủy.
Đỗ Tử Quy nhìn cảnh này thì kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Tân Vân Mậu sẽ cầm hành lý, còn có một mặt bình dị gần gũi như vậy. Anh ta nghĩ ngợi một lát, xua đi nội tâm sợ hãi, lộ ra một nụ cười chân thành tha thiết: “Vậy hoan nghênh hai vị lân sau lại đến Ngân Hải.”
Sở Trĩ Thủy vội nói: “Cảm ơn, mấy ngày nay vất vả cho anh quá.” Đỗ Tử Quy có thể coi là yêu quái mệt nhọc nhất chuyến này, mấy ngày nay anh ta bận trước bận sau không ngừng nghỉ, còn thường xuyên lái xe đón đưa họ.
Tân Vân Mậu cũng gật đầu với Đỗ Tử Quy, càng làm cho Đỗ Tử Quy kinh ngạc cảm thán không thôi.
Sau khi tạm biệt, Đỗ Tử Quy lái xe rời đi, chỉ còn lại một người một yêu.
Sở Trĩ Thủy quay đầu lại thì nhìn thấy Tân Vân Mậu đang cầm vali, anh đứng ở cửa ga sân bay mới lạ mà đánh giá, không giống đại yêu thần bí trong dòng người hối hả qua lại, trái lại càng giống người bình thường dính khói lửa nhân gian.
Nghĩ như vậy, cô đã sớm không còn cảm giác mới mẻ với thành phố Ngân Hải, nhưng anh thật sự chưa dạo chơi xem nơi này thế nào, bất đắc dĩ vì lúc này thời gian không đủ nên hết cách du ngoạn.
“Tôi đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, sau này có thể dẫn theo anh đi công tác nhiều hơn.” Sở Trĩ Thủy cười nói: “Lần tới không dùng mặt dây chuyền, thật sự ngồi máy bay quay lại.”
Cô là người phàm không quản được chuyện của ngàn năm sau, cũng không biết một trăm năm đối yêu quái mà nói thì ngắn cỡ nào, nhưng trong tháng năm cô có thể ở chạm đến được, lưu lại một ít hồi ức vui vẻ cho bạn bè yêu quái của cô.
Giờ cô biết thân phận của anh, họ có thể không phải đông nghiệp, nhưng chắc họ có thể tính là bạn bè.
Tân Vân Mậu nhìn gắt gao cô, anh mím môi, dường như đang ngượng ngùng, do dự mở miệng: “Biết là cỗ không rời xa tôi được, những trước mặt không cần phải nói trực tiếp đến như vậy.” mọi người, cũng
Nghe nói, máy bay của con người chỉ cần mấy tiếng, không ngờ chút thời gian này, cô cũng cần anh ở bên.
Nội tâm mềm mại của Sở Trĩ Thủy tan thành mây khói, cô nghe xong lời nói thái quá của anh, không kiềm được đau đâu mà đỡ trán, cắn răng nói: “Giờ anh lập tức tìm một nơi không người mà biến đi.”
Tân Vân Mậu nghi hoặc nói: “Vì sao phải gấp như vậy?”
"Tôi sợ tôi nhịn không được đánh anh.”
Cô không nên ôm lòng thương xót và đông cảm với yêu quái trúc não rỗng, nói không chừng anh hoàn toàn không thèm để ý việc mình bị yêu quái khác xem thường hay cô lập, mạch não của anh cũng khác với con người hoặc yêu quái bình thường!
Ngàn năm qua anh không nói chuyện với yêu quái khác là đúng, bằng không chắc chắn đã bại lộ sự tự luyến của anh từ lâu rồi! Khi đó, yêu quái khác không còn kiêng kị anh khoi mào đại chiến, ngược lại sẽ cho rằng đâu anh có vấn đề, filter yêu quái phong thần cao lãnh cũng rơi vỡ tan tành, lộ ra bộ mặt thật của thần dỏm và thần tự luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.