Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 117:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Ngày tiếp theo, chuyến công tác thành phố Ngân Hải hạ màn, Sở Trĩ Thủy quay về cục quan sát Hoài Giang, chỉ thấy khắp nơi đều có cảnh sắc mới.
Cỏ cây tươi tốt trong cục quan sát quen thuộc, gió mát dường như lại thổi ấm Hoài Giang thêm chút, mấy ngày không gặp nhiệt độ đã lên cao, dân dân bốc lên một tầng khí nóng. Cảnh cục Hoài Giang vẫn yên tĩnh thanh u như cũ, lộ ra sự an bình của địa phương nhỏ khuất nẻo so với cục Ngân Hải nơi trung tâm thành phố phồn hoa.
Trong văn phòng bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy đang gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tân.
Chủ nhiệm Tân trong điện thoại cao hứng phấn chấn báo tin vui: “Tiểu Sở à, chúng ta đã bắt đầu hợp tác với bên kia rồi, mấy ngày nay đang thử tìm nông dân trồng chè quảng cáo chút cho trà Hoài Giang, số liệu phát sóng trực tiếp chào hàng cũng không tệ lắm, hiện tại thoạt nhìn rất đáng tin cậy.”
“Không phải trong cục các cô cũng có sản phẩm sao, nhanh chóng lấy hết lại thử, trùng hợp dạo này có nâng đỡ bên quảng cáo, bỏ lỡ đợt nhiệt này đáng tiếc lắm.”
“Vâng vâng cảm ơn ông, chúng ta nắm chắc thời gian.”
Lúc trước Sở Trĩ Thủy giật dây chủ nhiệm Tân và người phát sóng trực tiếp chào hàng, chủ nhiệm Tân có tài nguyên địa phương và chính sách ủng hộ, người phụ trách phát sóng trực tiếp có hệ thống quy trình thành thục, không ngờ thật sự làm lá trà Hoài Giang nổi tiếng lên được chút một phen. Bởi vì lá trà Hoài Giang là nông sản xóa đói giảm nghèo, cho nên ở mục đê cử trên APP cũng khá ổn, gần đây còn thu hút không ít sự quan tâm.
Chủ nhiệm Tân biết cục Hoài Giang không bán trà xanh, nhưng ông ta nhớ còn có sản phẩm có liên quan khác, hoàn toàn có thể mượn đợt sóng đông phong này nổi tiếng chung.
Nhóm yêu quái Hoàng Hắc Bạch dạo này cũng nghiên cứu ra một ít thành quả, Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc cùng nhau nghiên cứu chế tạo một sản phẩm kem dưỡng tóc, Tiểu Hoàng còn một mình chế tạo ra kẹo gừng Phong Vị có khẩu vị độc đáo.
Thời gian Lão Bạch tới vườn trà tương đối trễ, ông ta vừa mới trồng xong nhân sâm trên núi, còn chưa tới kịp để tham dự nghiên cứu phát triển sản phẩm.
Đã làm qua lá trà nhãn hiệu Quan Cục, Sở Trĩ Thủy cũng rất quen thuộc với các quy trình đóng gói sản phẩm, sớm sắp xếp kẹo gừng và kem dưỡng tóc nhãn hiệu Quan Cục lên kệ, xử lý xong các loại thủ tục liên đem hai sản phẩm mới treo lên phát sóng trực tiếp chào hàng.
Cô rảnh tới mức nhàm chán còn lướt phòng phát sóng trực tiếp, mấy ngày nay luôn có thể lướt thấy trà Hoài Giang, thường xuyên xem thấy gương mặt cũ khá quen mắt, đêu là nông dân trồng trà lúc trước tụ tập nói chuyện phiếm với nhau ở trước cổng vườn trà. Nói họ có tài ăn nói thật không sai, giới thiệu lá trà với sức lực gấp một trăm lân, kích động giống như lúc phổ cập khoa học cho Sở Trĩ Thủy.
Có vài vị chào hàng doanh số còn rất cao, trong đó một vị nông dân trồng trà đã từng xưng có hai trăm mẫu, doanh số cao tới 2W+; còn có một anh trai nói mình cũng trồng bạch trà, doanh số cũng có 1W+.
Sở Trĩ Thủy lại lướt doanh số sản phẩm trong cục, kem dưỡng tóc nhãn hiệu Quan Cục doanh số 81, kẹo gừng Phong Vị nhãn hiệu Quan Cục doanh số 34.
So sánh cả hai, số liệu thật thê thảm như nhau.
Sở Trĩ Thủy ngã lưng vào ghế, thở dài nói: “Đáng giận, tự nhiên còn phải nghĩ cách
tuyên truyền.” Vạn sự khởi đâu nan, giữa thì khó, kết thúc cũng khó, con đường phát tài của bộ phận phát triển kinh tế khó càng thêm khó, bao giờ cô mới có thể sống những ngày
thư thái cho thuê thôi cũng có thể kiếm tiền giống cục Ngân Hải? Khi nghỉ trưa, Tân Vân Mậu không ở trong phòng, anh sẽ chạy đến dưới cây đại thụ phơi nắng, hoàn thành tác dụng quang hợp thông thường.
Trong văn phòng chỉ có Sở Trĩ Thủy và Kim Du, Sở Trĩ Thủy nằm dài trên ghế, nhìn lên giữa không trung thì phát hiện bong bóng. Bong bóng sặc sỡ màu sắc bay lượn khắp phòng, dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng đảo quanh, tương tự cảnh tượng thần kỳ trong ảo mộng.
“Kim Du, cô lại xem phim truyền hình rồi.” Sở Trĩ Thủy bất đắc dĩ nói: “Chờ lát nữa anh ấy trở về đừng xem nữa, anh ấy nhìn thấy phòng đây bong bóng như vậy sẽ lải nha lải nhải.” “Huhuhuhu được thôi...” Kim Du hốc mắt đỏ bừng cuộn người lại trước màn hình, cô ấy không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cảnh phim, trông có vẻ bị cảm động đến rơi lệ lã chã, thất thần mà đồng ý lời nói của Sở Trĩ Thủy, càng thổi ra bong bóng vô tận một cách mãnh liệt.
Sở Trĩ Thủy đến thành phố Ngân Hải đi công tác, một mình Kim Du ở trong phòng không có việc gì làm, cá nhỏ bắt đầu lười biếng, thủ đoạn lười biếng là xem phim truyền hình.
Kim Du đơn thuần xem phim còn cảm thấy chân tình thật, thường xuyên sản sinh ra số lượng lớn bong bóng.
“Cô đây là fan chân chính của phim truyền hình dài tập à.” Sở Trĩ Thủy cảm thán mà đứng dậy, cô tùy tay chọc phá bọt biển trước mắt, tò mò mà đi đến bên cạnh Kim Du: “Hay như vậy sao? Phim trong nước không phải là bãi mìn hạng nặng sao?”
Kim Du nhiệt tình đề cử nói: “Huhuhu bộ phim này hay thật sự, trước kia tôi chưa bao giờ xem phim, bộ phim này ước gì có thể để mọi người đều xem nhiều người đang thảo luận mỗi ngày!” trên mang rât
“Xem ra tôi bị tách biệt với mọi người.” Sở Trĩ Thủy thuận miệng nói: “Phim nói về cái gì?”
“Nữ chính là một yêu quái thực vật tu luyện thành người, còn nam chính là giáo sư đại học ngành thực vật học ôn tôn lễ độ, họ gặp nhau rồi chậm rãi nảy sinh tình cảm, bây giờ vì tuổi thọ mà không thể bên nhau, kế tiếp phỏng chừng sẽ bắt đâu ngược!” Kim Du nhỏ giọng nói: “Tôi vốn định chừa hai tập xem sau, nhưng bây giờ vừa mở ra liên dừng không được.”
Cỏ cây tươi tốt trong cục quan sát quen thuộc, gió mát dường như lại thổi ấm Hoài Giang thêm chút, mấy ngày không gặp nhiệt độ đã lên cao, dân dân bốc lên một tầng khí nóng. Cảnh cục Hoài Giang vẫn yên tĩnh thanh u như cũ, lộ ra sự an bình của địa phương nhỏ khuất nẻo so với cục Ngân Hải nơi trung tâm thành phố phồn hoa.
Trong văn phòng bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy đang gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tân.
Chủ nhiệm Tân trong điện thoại cao hứng phấn chấn báo tin vui: “Tiểu Sở à, chúng ta đã bắt đầu hợp tác với bên kia rồi, mấy ngày nay đang thử tìm nông dân trồng chè quảng cáo chút cho trà Hoài Giang, số liệu phát sóng trực tiếp chào hàng cũng không tệ lắm, hiện tại thoạt nhìn rất đáng tin cậy.”
“Không phải trong cục các cô cũng có sản phẩm sao, nhanh chóng lấy hết lại thử, trùng hợp dạo này có nâng đỡ bên quảng cáo, bỏ lỡ đợt nhiệt này đáng tiếc lắm.”
“Vâng vâng cảm ơn ông, chúng ta nắm chắc thời gian.”
Lúc trước Sở Trĩ Thủy giật dây chủ nhiệm Tân và người phát sóng trực tiếp chào hàng, chủ nhiệm Tân có tài nguyên địa phương và chính sách ủng hộ, người phụ trách phát sóng trực tiếp có hệ thống quy trình thành thục, không ngờ thật sự làm lá trà Hoài Giang nổi tiếng lên được chút một phen. Bởi vì lá trà Hoài Giang là nông sản xóa đói giảm nghèo, cho nên ở mục đê cử trên APP cũng khá ổn, gần đây còn thu hút không ít sự quan tâm.
Chủ nhiệm Tân biết cục Hoài Giang không bán trà xanh, nhưng ông ta nhớ còn có sản phẩm có liên quan khác, hoàn toàn có thể mượn đợt sóng đông phong này nổi tiếng chung.
Nhóm yêu quái Hoàng Hắc Bạch dạo này cũng nghiên cứu ra một ít thành quả, Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc cùng nhau nghiên cứu chế tạo một sản phẩm kem dưỡng tóc, Tiểu Hoàng còn một mình chế tạo ra kẹo gừng Phong Vị có khẩu vị độc đáo.
Thời gian Lão Bạch tới vườn trà tương đối trễ, ông ta vừa mới trồng xong nhân sâm trên núi, còn chưa tới kịp để tham dự nghiên cứu phát triển sản phẩm.
Đã làm qua lá trà nhãn hiệu Quan Cục, Sở Trĩ Thủy cũng rất quen thuộc với các quy trình đóng gói sản phẩm, sớm sắp xếp kẹo gừng và kem dưỡng tóc nhãn hiệu Quan Cục lên kệ, xử lý xong các loại thủ tục liên đem hai sản phẩm mới treo lên phát sóng trực tiếp chào hàng.
Cô rảnh tới mức nhàm chán còn lướt phòng phát sóng trực tiếp, mấy ngày nay luôn có thể lướt thấy trà Hoài Giang, thường xuyên xem thấy gương mặt cũ khá quen mắt, đêu là nông dân trồng trà lúc trước tụ tập nói chuyện phiếm với nhau ở trước cổng vườn trà. Nói họ có tài ăn nói thật không sai, giới thiệu lá trà với sức lực gấp một trăm lân, kích động giống như lúc phổ cập khoa học cho Sở Trĩ Thủy.
Có vài vị chào hàng doanh số còn rất cao, trong đó một vị nông dân trồng trà đã từng xưng có hai trăm mẫu, doanh số cao tới 2W+; còn có một anh trai nói mình cũng trồng bạch trà, doanh số cũng có 1W+.
Sở Trĩ Thủy lại lướt doanh số sản phẩm trong cục, kem dưỡng tóc nhãn hiệu Quan Cục doanh số 81, kẹo gừng Phong Vị nhãn hiệu Quan Cục doanh số 34.
So sánh cả hai, số liệu thật thê thảm như nhau.
Sở Trĩ Thủy ngã lưng vào ghế, thở dài nói: “Đáng giận, tự nhiên còn phải nghĩ cách
tuyên truyền.” Vạn sự khởi đâu nan, giữa thì khó, kết thúc cũng khó, con đường phát tài của bộ phận phát triển kinh tế khó càng thêm khó, bao giờ cô mới có thể sống những ngày
thư thái cho thuê thôi cũng có thể kiếm tiền giống cục Ngân Hải? Khi nghỉ trưa, Tân Vân Mậu không ở trong phòng, anh sẽ chạy đến dưới cây đại thụ phơi nắng, hoàn thành tác dụng quang hợp thông thường.
Trong văn phòng chỉ có Sở Trĩ Thủy và Kim Du, Sở Trĩ Thủy nằm dài trên ghế, nhìn lên giữa không trung thì phát hiện bong bóng. Bong bóng sặc sỡ màu sắc bay lượn khắp phòng, dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng đảo quanh, tương tự cảnh tượng thần kỳ trong ảo mộng.
“Kim Du, cô lại xem phim truyền hình rồi.” Sở Trĩ Thủy bất đắc dĩ nói: “Chờ lát nữa anh ấy trở về đừng xem nữa, anh ấy nhìn thấy phòng đây bong bóng như vậy sẽ lải nha lải nhải.” “Huhuhuhu được thôi...” Kim Du hốc mắt đỏ bừng cuộn người lại trước màn hình, cô ấy không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cảnh phim, trông có vẻ bị cảm động đến rơi lệ lã chã, thất thần mà đồng ý lời nói của Sở Trĩ Thủy, càng thổi ra bong bóng vô tận một cách mãnh liệt.
Sở Trĩ Thủy đến thành phố Ngân Hải đi công tác, một mình Kim Du ở trong phòng không có việc gì làm, cá nhỏ bắt đầu lười biếng, thủ đoạn lười biếng là xem phim truyền hình.
Kim Du đơn thuần xem phim còn cảm thấy chân tình thật, thường xuyên sản sinh ra số lượng lớn bong bóng.
“Cô đây là fan chân chính của phim truyền hình dài tập à.” Sở Trĩ Thủy cảm thán mà đứng dậy, cô tùy tay chọc phá bọt biển trước mắt, tò mò mà đi đến bên cạnh Kim Du: “Hay như vậy sao? Phim trong nước không phải là bãi mìn hạng nặng sao?”
Kim Du nhiệt tình đề cử nói: “Huhuhu bộ phim này hay thật sự, trước kia tôi chưa bao giờ xem phim, bộ phim này ước gì có thể để mọi người đều xem nhiều người đang thảo luận mỗi ngày!” trên mang rât
“Xem ra tôi bị tách biệt với mọi người.” Sở Trĩ Thủy thuận miệng nói: “Phim nói về cái gì?”
“Nữ chính là một yêu quái thực vật tu luyện thành người, còn nam chính là giáo sư đại học ngành thực vật học ôn tôn lễ độ, họ gặp nhau rồi chậm rãi nảy sinh tình cảm, bây giờ vì tuổi thọ mà không thể bên nhau, kế tiếp phỏng chừng sẽ bắt đâu ngược!” Kim Du nhỏ giọng nói: “Tôi vốn định chừa hai tập xem sau, nhưng bây giờ vừa mở ra liên dừng không được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.