Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 118:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Sở Trĩ Thủy vẻ mặt vi diệu: “Không phải chứ, thì ra cô cũng sẽ cảm thấy hứng thú với con người, tôi tưởng cô chỉ biết hứng thú với cá.” Nghĩ như vậy, tiểu thuyết cổ đại Liêu Trai, hẳn là cũng được đón nhận trong thế Kim Du thành thật nói: “Không, tôi chỉ thấy hứng thú với gương mặt đẹp.” Trên màn hình máy tính đúng lúc là gương mặt thâm tình anh tuấn của nam chính, đặc tả màn ảnh làm lông mày anh ta cũng có thể thấy được rõ ràng, anh ta dùng Nội tâm Sở Trĩ Thủy dâng lên dự cảm có điềm xấu, quay đâu lại thì nhìn thấy sắc mặt không được thân thiện của yêu quái nào đó: “. Tân Vân Mậu ngực khó chịu, sắc mặt anh trầm đến cực điểm, không vui khoanh Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Để làm cái gì?”

Vừa nghe cái này chính là phim tình yêu hiện đại kì ảo tình tiết cũ kỹ, cô chỉ là không nghĩ tới loại cốt truyện này chẳng những có lực sát thương với con người, vậy mà cũng có lực sát thương với yêu quái, hóa ra yêu quái sẽ ảo tưởng yêu đương với con người sao? giới yêu quái.

Sở Trĩ Thủy: “...” Lời này quá mức chân thật.

Lúc nghỉ ngơi Sở Trĩ Thủy không có việc gì làm, cô dứt khoát đứng ở bên cạnh xem phim, câu được câu không trò chuyện với Kim Du. Tiết tấu cốt truyện của bộ phim truyền hình này diễn ra rất nhanh, có thể lý giải lý

do Kim Du dừng lại không được, xem một chút thì bất tri bất giác đã xem xong nhất là chiếu đến cuối cùng còn có chế độ tự động chuyển tập. Kim Du đề cử thành công, cô ấy vui sướng mà hỏi: “Có phải rất hay không? Có phải rất hay không?” Có đôi khi, người hay yêu đem đô vật mình thích đề cử ra ngoài, vui vẻ hơn nhiều so với thưởng thức một mình.

Sở Trĩ Thủy không đành lòng làm Kim Du thất vọng, khách khí mà đáp: “Cũng ổn."

ánh mắt sáng ngời ôn nhu nhìn chăm chú, làm Kim Du còn ngừng thở vẹo tới vẹo lui.

Sở Trĩ Thủy đứng ở bên cạnh Kim Du, không phát hiện bong bóng trong phòng biến mất, giữa không trung đã sớm sạch sẽ.

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói âm lãnh oán khí khắp bốn phía: “Cô đang xem cái gì?”

Tân Vân Mậu không biết trở về khi nào, chỉ vào nam diễn viên trên màn hình, nhíu mày nói: “Anh ta? Đẹp?”

Sở Trĩ Thủy tính dùng chiến thuật rút lui, cô theo bản năng sờ mặt, thử nói: Cũng được?” tay: “Câu nguyện với tôi đi.”



Anh không phục nói: “Câu nguyện với tôi, bảo tôi điều trị đôi mắt của cô.”

Sở Trĩ Thủy sớm đã quen với thói nắng mưa thật thường của anh rồi, cô không nhịn được trợn trắng mắt, nhẫn nại mà nói: “Nói lý lẽ chút đi, dù gì thì đây cũng là diễn viên, họ đều kiếm cơm nhờ gương mặt, xinh đẹp chẳng phải là chuyện rất bình

thường hay sao.” Cô không có cảm giác gì với nam chính trong bộ phim truyền hình, nhưng cũng không chỉ ra được khuyết điểm trên ngũ quan của đối phương, dù sao đi nữa cũng có thể vượt qua được thử thách của ống kính máy quay kỹ thuật số độ nét cao.

Tân Vân Mậu nghe xong lời nói này thì mây mù kéo đến trên gương mặt nhiều thêm, lại đến phẫn cảnh giận dỗi thường ngày.

Sở Trĩ Thủy không hiểu anh ở đâu ra nhiều cơn tức để mà giận như vậy, chẳng lẽ do cây trúc rỗng ở bên trong nên chứa một bụng tức, rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại phải tìm lỗi mà xả giận. Cô bất lực nói: “Tôi cảm thấy nếu tôi rảnh thì cũng nên nghiên cứu thực vật học đôi chút.”

Kim Du vốn bị sự xuất hiện đột ngột của Tân Vân Mậu dọa đến run cầm cập, cô ấy nghe thấy câu này lại tò mò hỏi: “Tại vì mới xem phim xong sao? Ôn Triệt chính là giáo sư thực vật học.”

Sở Trĩ Thủy điềm nhiên nói: “Không phải, thứ tôi muốn nghiên cứu là cách phòng và chữa trị sâu bệnh gây hại cây trồng, đặc biệt nhắm vào đối tượng tre trúc phát bệnh thì phải xử lý thế nào.”

Tân Vân Mậu: “?”

“Được thôi, không tám nhảm với mọi người nữa.” Sở Trĩ Thủy lấy điện thoại ra nhìn thời gian: “Lát nữa tôi còn phải đi đón người mới.”

Kim Du hoang mang nói: “Người mới?”



“Không sai.” Sở Trĩ Thủy nhấn mạnh: “Là con người đó.” Một lát Trần Châu Tuệ mặc quần áo giản dị chạy xe đạp đến cổng cục quan sát sau, Hoài Giang.

Cô gái nhỏ thi đại học xong dung mạo sạch sẽ, cởi bỏ đồng phục học sinh đơn điệu nhất thành bất biến, thay một thân quần áo sáng màu. Cô ấy đeo balo trên vai, đang ngó nghiêng thì nhìn thấy Sở Trĩ Thủy, vừa đẩy xe đi qua vừa lễ phép chào hỏi:

“Chào chị Trĩ Thủy

“Đến nhanh thật.” Sở Trĩ Thủy hàn huyên: “Thi đại học thuận lợi không?”

“Cũng ổn, nhưng vẫn chưa có điểm nữa.”

Sở Trĩ Thủy dẫn Trần Châu Tuệ đi vào cục, bảo đối phương đậu xe trong sân.

Trân Châu Tuệ đậu xe xong tò mò nhìn xung quanh, chỉ thấy một cây đại thụ to đùng và tòa nhà bò đây dây Thường Xuân, không xa có một dãy nhà thấp, hình như là nhà ăn của nhân viên và nhà kho.

“Lão Bạch... ông Tu không ở bên đây, ông ta làm việc ở vườn trà.” Sở Trĩ Thủy nhìn thấu được suy nghĩ của cô ấy, cười nói: “Chị không ngờ em sẽ đến lúc này, vừa mới thi đại học xong có thể giải khuây một chút, ra ngoài chơi.”

“Không sao, ông Tu không ở đây cũng không sao.” Trần Châu Tuệ vội vàng xua tay, cô ấy nhỏ giọng trả lời: “Chủ yếu lúc ấy đã đông ý xong rồi, thi đại học xong thì đến đây thực tập.”

Lúc trước Sở Trĩ Thủy giữ lại bao lì xì thi đại học, trong lòng Trần Châu Tuệ vẫn luôn áy náy. Cô ấy thi đại học xong đã liên lạc ngay lập tức, muốn đến cục quan sát làm việc thực tập.

Sở Trĩ Thủy báo với cục trưởng Hồ và sếp Hồng một tiếng, họ đều không có ý kiến gì, chỉ nhắc nhở rằng con người không nhìn thấy được yêu khí, sau khi biết Trần Châu Tuệ mắt âm dương trời sinh thì càng không phản đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook