Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 119:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Trân Châu Tuệ không thuộc biên chế của cục, cô ấy đến làm việc dịp nghỉ hè, ăn cơm ở nhà ăn, đạp xe đi làm rồi về, sau khi khai giảng thì đi học, không chậm trễ chuyện gì.

Trong bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy dẫn Trân Châu Tuệ vào phòng, cô nhìn quanh hai yêu quái, giới thiệu: “Đây là Trần Châu Tuệ, hai tháng này đến văn phòng khoa chúng ta thực tập.”

“Còn đây là Kim Du, đây là Tân Vân Mậu, em gặp qua anh ấy rồi đó.”

“Chào chị Kim Du.” Trần Châu Tuệ kính cẩn hành lễ, cô ấy lại nhìn Tân Vân Mậu, cũng khom người chào: “Chào anh.”

Sở Trĩ Thủy đứng bên cạnh thấy thái độ của Trần Châu Tuệ, ngạc nhiên nói: “Châu Tuệ, em vậy mà cũng không gọi tên anh ấy.”

Trân Châu Tuệ đối mặt với Kim Du thì lễ phép khách sáo, nhưng đối mặt với Tân Vân Mậu lại rất kính cẩn, trông có vẻ nhút nhát. Trân Châu Tuệ căng thẳng mím môi, hình như hơi ngại, đứng tại chỗ không biết phải làm sao. Rất lâu sau, cô ấy lén nhìn Tân Vân Mậu, hàm hồ nói: “Cái này… hơi...”

Tuy cô có mắt âm dương trời sinh, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy yêu quái, nhưng đây vẫn là lân đâu thấy Tẫn Vân Mậu sương mù quấn quanh người chứng tỏ anh không giống những yêu quái khác, vô tình khiến cô ấy có cảm giác rất xa cách, không dám gọi bừa tên húy của đối phương.

Kim Du hiểu ra: “Xem ra năng lực mắt âm dương của em ấy rất mạnh, đã có thể nhìn ra được khác biệt của chúng tôi rồi.”

“Thì ra còn có thể như vậy sao?” Sở Trĩ Thủy nghi hoặc nói: “Tôi cảm thấy các cô hóa người xong thì gần như nhau.”

Tân Vân Mậu lạnh lùng hừ một tiếng, phản bác nói: “Khác nhiều lắm.” Sở Trĩ Thủy ôn hòa lấy lệ: “Nhiều nhiều nhiều, là anh lắm chuyện.”

Sở Trĩ Thủy sắp xếp cho Trân Châu Tuệ một chiếc bàn làm việc, lại giới thiệu sơ lược chút về bộ phận phát triển kinh tế, rồi giao công việc sắp xếp thông tin sản phẩm cho đối phương. Kim Du và Tân Vân Mậu đều không giỏi dùng máy tính, cùng với loạt nhiệm vụ phát trực tiếp, sẽ tiếp xúc không ít với thiết bị điện tử, đúng lúc có thể cho Trân Châu Tuệ xử lý mấy việc này.

Trần Châu Tuệ hiển nhiên là một đứa trẻ ngoan biết thân biết phận, sau khi cô ấy ngồi xuống thì thành thật làm việc, thậm chí sẽ không lơ đãng hay chuồn đi, thỉnh thoảng bị Kim Du tán gẫu mới đáp lại hai câu.

“Vậy lát nữa em đạp xe về nhà hả?” Kim Du hỏi thăm: “Người nhà em không lo lắng sao?”

“Hiện tại em đang sống một mình.” Trần Châu Tuệ cúi đâu, khó xử nói: “Thật ra còn có mấy người họ hàng, nhưng em không muốn sống với họ.”



Trần Châu Tuệ đã đủ 18 tuổi rồi, từ sau khi ông nội qua đời thì cô ấy sống một mình, không chịu qua lại với mấy người họ hàng khác, lúc đi học thì ở trường, giờ mới thi đại học xong, về nhà đều là cục. một mảnh trống trải, còn không bằng ở trong

Sở Trĩ Thủy dịu giọng nói: “Không sao, mỗi ngày em đến nhà thì nhắn tin cho chị, lúc rảnh thì về sớm cũng được.”

Giờ trời tối rất muộn, trong cục 5 giờ thì tan làm, Trần Châu Tuệ tự đạp xe cũng không có tai họa ngầm.

Sau đó, bộ phận phát triển kinh tế bắt đầu chuyên tâm làm việc, Sở Trĩ Thủy suy xét chuyện phát trực tiếp chào hàng. Cô cảm thấy cục không thể chào hàng giống như nông dân trồng trà được, công việc đó cần phải đối diện với ống kính trong thời gian dài nói đến khô cả họng, hơn nữa, nói thật lòng thì hình tượng nhân viên công chức truyền bá đến trên mạng gây ảnh hưởng không tốt.

Cục quan sát Hoài Giang không phải công ty chuyên bán hàng phát triển kinh tế mãi mãi là công việc phụ, nói rách cả trời cũng không thể cản trở con đường của công việc chính.

Tốt nhất là họ vẫn nên tìm người ngoài đến tuyên truyền giúp, nhưng tìm ai lại trở thành một vấn đê, hơn nữa sẽ sinh ra chi phí ngoài định mức.

Bầu trời trong xanh, những ngọn núi xa xa trải dài.

Vùng ngoại ô Hoài Giang, một con đường thẳng tắp nối liền cục quan sát và nhà Trân Châu Tuệ, bên đường đều là đồng cỏ dại hoang vu vô bờ, thi thoảng có thể nhìn thấy từng mảnh ruộng. Trên con đường này không có bất cứ phương tiện giao thông công cộng nào, thậm chí phía trước không có thôn xóm phía sau chẳng có cửa hàng, chỉ có thể nhờ vào xe hơi và xe đạp để di chuyển.

Sở Trĩ Thủy mỗi ngày lái xe ô tô vào thành phố về nhà, Trần Châu Tuệ mỗi ngày đạp xe vào thôn để về nhà, hai người trùng hợp nghịch hướng, rất ít khi gặp nhau trên đường.

Trên quốc lộ yên tĩnh, bánh xe đạp lăn tròn như điên tiến về phía trước, một người đàn ông bao bọc kín đáo cả người bạt mạng đạp xe, giống như phía sau có lũ lụt thú dữ đuổi theo.

Anh ta đeo khẩu trang đen, đội một chiếc nón lưỡi trai trên đầu, cả người từ trên xuống dưới không hề lộ ra dù chỉ một tấc, phát huy tất cả sức mạnh của một con người điên cuồng đạp xe, thậm chí không có thời gian để kiểm tra chỉ dẫn của bản đỗ điện tử, vẫn như cũ không thể thoát khỏi chiếc bóng đè như hình với bóng. Mùi hương mê ly trong không khí khiến người ta liên tưởng đến bông hoa rực rỡ, xuyên qua khẩu trang che đi chiếc mũi, trực tiếp kích thích thần kinh đại não của con người.

“Chạy gì chứ.” Giọng nữ yêu kiều vang lên như nữ quỷ đang dụ hồn, dường như vừa tức giận vừa buồn cười.

Người đàn ông đạp xe sợ đến ớn lạnh sống lưng, càng bỏ mạng đạp xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook