Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 120:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Ngày hôm sau, Trần Châu Tuệ xách balo vào phòng, cô ấy đúng giờ đến cục làm việc thực tập, còn đặc biệt hỏi thăm một câu: “Chị Trĩ Thủy, trong cục chỉ có hai người chúng ta hả?”

“Đúng, em không quen lắm hả?” Sở Trĩ Thủy nâng mắt: “Công việc có khó khăn gì không?”

“Không không không, lại không phải chuyện của yêu quái, yêu quái sớm đã quen rồi.” Trần Châu Tuệ phân vân nói: “Nhưng hôm nay em thấy ở cổng có chiếc xe đạp, còn tưởng là có người khác đến.”

Dạo gần đây Trần Châu Tuệ chạy xe đạp đi làm, cô đều đậu xe trong cục, nhưng lại phát hiện bên ngoài cục cũng có xe đạp.

Hình như yêu quái cục Hoài Giang không biết sử dụng phương tiện giao thông, Sở Trĩ Thủy đến nay chỉ thấy qua Đỗ Tử Quy lái xe, vẫn chưa nhìn thấy đông nghiệp Hoài Giang lái xe bốn bánh hay chạy xe hai bánh bao giờ thật. Cô cũng không coi chuyện này là gì, chỉ coi như thôn dân vùng lân cận chạy xe đến, có lẽ là đậu nhờ một lát.

Buổi trưa, Sở Trĩ Thủy dẫn Trần Châu Tuệ đi ăn cơm ở nhà ăn, hiện tại cơm nước của nhân viên tương đối phong phú, dù không đạt đến buffet sang trong như cục Ngân Hải, nhưng cũng là nhà ăn tiêu chuẩn cao cấp, tốt hơn nhiều so với trà lạnh cơm nhạt thuở ban đầu rồi.

Ăn cơm xong có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, cô nhìn ra Trần Châu Tuệ phân tâm, nên đề nghị cùng nhau đến vườn trà một chuyến, mang chút đồ ăn thức uống thăm tổ ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch, được gọi là đi đưa cơm tù.

Đương nhiên không thể chạy xe hai bánh đến vườn trà, Sở Trĩ thủy quyết định lái ô tô qua đó. Cô chở Trân Châu Tuệ khởi hành, chiếc xe vừa chạy ra khỏi cổng của cục, lại bỗng dưng trông thấy một người đang nằm ngang trên đường trong phút chốc dọa cô giật mình dừng xe ngay lập tức, vội vàng tấp sang một bên.

“Ý gì đây?” Sở Trĩ Thủy hoảng hốt: “Giờ cứ cách hai mét như vậy là lăn ra ăn vạ?”

Trân Châu Tuệ cũng đây hoang mang, cô ấy còn nghiêm mặt nói: “Có phải chúng ta nên chụp lại làm bằng chứng không?”



“Không cần, trên xe chị có máy quay hành trình, em đợi chị xuống xem thử.”

Sở Trĩ Thủy bảo Trần Châu Tuệ ngồi trên xe, một mình cô xuống xe xem xét tình hình. Cô cấm nước bọt xóa ký ức trong tay, đứng không gần không xa quan sát một phen, không đến gần người đàn ông nằm giữa đường, thăm dò gọi to: “Chào anh, anh ơi, anh không sao chứ?”

Không ai trả lời.

Người đàn ông ngụy trang kín mít co rúm trên đất, trông có vẻ trạng thái tinh thần không tốt lắm.

“Châu Tuệ, em về gọi người đi, bảo Kim Du gọi anh Ngựu đến.” Sở Trĩ Thủy cảm thấy đối phương là con người, cô nhìn người đàn ông chắn cổng của cục, trong một lúc cũng không biết xử lý thế nào, chủ yếu lân cận cục Hoài Giang không có dấu hiệu con người sinh sống, không được bố trí nhân viên bảo vệ từ cục Ngân Hải.

“Vâng ạ!” Trần Châu Tuệ vội đáp, nhanh chóng chạy về văn phòng.

“Sao vậy?” Tân Vân Mậu tản bộ phơi nắng trong sân, anh nghe ngoài cổng có động tĩnh, không chút tiếng động mà hiện thân, đứng sau lưng Sở Trĩ Thủy.

“Có một người chắn trên đường.” Sở Trĩ Thủy nhìn thấy anh thì thở phào, bổ sung nói: “Trông có vẻ kỳ lạ lắm.”

Tân Vân Mậu hơi nhướng mày, anh không nhanh không chậm đi qua, tùy tay kéo người đàn ông trên đất lên, đối phương giật mình run rẩy cả người. Thân hình hai người hơi chênh lệch, Tân Vân Mậu cao hơn anh ta một cái đâu, đỡ đối phương lên không tốn chút sức.

Sở Trĩ Thủy lo lắng: “Trực tiếp kéo người ta như vậy có được không? Có phải anh ta bị bệnh không?”



Cô sợ người đàn ông xa lạ bị bệnh ngã trên đất, gọi xe cứu thương đến là tốt nhất, đừng di chuyển đối phương bừa bãi.

Một tay Tân Vân Mậu kéo anh ta lên, một tay kéo khẩu trang của đối phương xuống, anh suy xét một lát, trấn định trả lời: “Không có bệnh, hình như tự làm mình ngột thở đến ngất xỉu.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Bọc kín đến thế trong cái thời tiết này, còn đeo khẩu trang và đội nón co ro một cục như con rùa, đổi thành ai cũng sẽ bị thiếu không khí, đến sếp Hạ còn mát hơn anh ta.

Khẩu trang đen của người đàn ông xa lạ bị kéo xuống, lộ ra một gương mặt anh tuân quen mắt. Anh ta há miệng lớn thở từng ngụm khí, cuối cùng cũng gần như từ từ khối phục lại tinh thần, hoảng loạn nhìn chằm chằm một người một yếu, bối rối nói: “...Các người...nhận ra rồi?” Tân Vân Mậu không hiểu nhìn Sở Trĩ Thủy.

Cô cũng không hiểu nhìn lại anh.

Họ đều không hiểu người đàn ông trước mắt đang nói cái gì.

Nơi không xa, Kim Du và Ngưu Sĩ đã xuống lâu theo Trân Châu Tuệ, không ngừng

chạy đến cổng cục quan sát. Kim Di cách cánh cổng, vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông kia, cô ấy mở mắt tròn xoe, ngạc nhiên há miệng đến tận mang tai: “Anh...Anh anh anh là Ôn Triệt!”

Sở Trĩ Thủy nhìn Trần Châu Tuệ, hỏi: “Ôn Triệt là ai?” Trân Châu Tuệ mù mịt lắc đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook