Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 121:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy thầm lẩm bẩm một mình: “Ngay cả học sinh cấp ba IQ cao ngất cũng không biết, chắc không phải nhân vật quan trọng gì đâu.”
Kim Du kinh ngạc vui mừng nhảy cẫng lên, như con cá nhỏ nhảy ra khỏi mặt nước, kích động nói: “Ôn Triệt! Đây là Ổn Triệt mà, giáo sư thực vật học!”
“Của đại học nào đấy?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên, cô không ngờ đông nghiệp bé nhỏ
còn có kho kiến thức đồi dào như vậy. “Cái gì mà đại học nào?” Dạo này Kim Du nghiện phim truyền hình, hai mắt cô ấy rực rỡ, nhắc nhở nói: “Không phải chúng ta từng xem phim chung sao, Ôn Triệt chính là nam chính trong phim, rõ ràng cỗ có nói phim hay!”
Ôn Triệt là nam chính trong một bộ phim tình cảm hiện đại giả tưởng, chuyện tình
lãng mạn sầu triền miên diễn ra với nữ chính yêu quái, được thảo luận sôi nổi trên mạng dạo gần đây. Vẻ mặt Sở Trĩ Thủy ngơ ngác, cô cẩn thận nhận dạng, chủ yếu có khác biệt về hóa trang vai diễn và quần áo của riêng diễn viên.
Người đàn ông anh tuấn cười gượng: “Ôn Triệt là tên nam chính trong phim... Tôi tên là Phó Thừa Trác...”
Tân Vân Mậu cau mày: “Anh diễn à?”
“Phải.”
Tân Vân Mậu không nói hai lời đeo khẩu trang lên lại cho Phó Thừa Trác, anh vô cảm trả đối phương về lại giữa đường, sắp lại tư thế co rúm thành một cục, thái độ nghiêm túc trả vật về chỗ cũ, sau đó đứng dậy nhẹ phủi tay.
Phó Thừa Trác bị trả về chỗ cũ: ???”
Một lát sau, Phó Thừa Trác đột nhiên xuất hiện ở cổng cục quan sát được mời vào trong sân, đường nét ngũ quan anh ta rõ ràng, dưới khóe mắt có quầng thâm mắt rất đậm, không bôi bất cứ mỹ phẩm nào, ngay cả khóe môi cũng căng thẳng đến khô nứt, trông có vẻ sợ hãi, nhếch nhác không thể nhìn nổi. Tất nhiên, diễn viên nam thì vẫn có ưu thế về dung mạo, trạng thái sa sút tinh thần như vậy mà tướng mạo vẫn xuất chúng như cũ.
Ngưu Sĩ vào nhà ăn rót nước, Sở Trĩ Thủy và Trân Châu Tuệ thân là con người nhưng hoàn toàn không quen thuộc với minh tinh, chỉ có Kim Du mới lạ xoay tới xoay lui bên cạnh, giống như lần đâu theo đuổi thần tượng khoảng cách gần thế này.
Kim Du vừa lén ngắm nhìn Phó Thừa Trác, vừa vui vẻ xoay vòng tại chỗ. Một lát sau, cô ấy nhẹ nghiêng đâu, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao tôi cảm thấy không cao bằng trong phim vậy? Trông hơi gầy yếu nhỉ?”
Hình tượng nhân vật Ôn Triệt trong phim khá hoàn mỹ, ôn nhuận như ngọc, anh tuấn bất phàm, nhưng Phó Thừa Trác trông có vẻ hơi thấp đôi chút, hơn nữa tổng thể quá gầy. “Máy quay sẽ quay cho người ta béo khỏe ra.” Sở Trĩ Thủy kỳ lạ nói: “Nhưng sao cả đoàn đội anh ta cũng không dẫn theo, tôi thấy dạo gần đây anh ta nổi trên mạng lắm.”
Sở Trĩ Thủy và Trân Châu Tuệ dốt đặc cán mai đối với minh tinh, hai người họ mang thái độ của học sinh sinh viên hàng đâu, lên mạng nghiên cứu dữ liệu của Phó Thừa Trác một phen, rút ra kết luận anh ta là nam minh tinh cực kỳ nổi tiếng. Họ không hiểu hoàn toàn là không quan tâm, Sở Trĩ Thủy không hứng thú, còn Trần Châu Tuệ học cấp ba không lên mạng.
Từ sau khi Phó Thừa Trác vào trong sân, gương mặt Tân Vân Mậu như băng sương,
khí lạnh cả người có thể xưng là nồi chiên không đâu, anh cau mày nói: “Tại sao phải cho anh ta vào? Đây cũng chẳng phải là nơi công cộng, con chó con mèo gì đó cũng có thể vào, Hồ Thần Thụy và con mèo kia làm việc thật sơ suất!” Sở Trĩ Thủy nhìn yêu quái không thuộc biên chế mà ở suốt trong cục: “?” Nhưng chẳng phải ngày nào anh cũng đi dạo ở đây sao?
Sở Trĩ Thủy chế nhạo: “Không phải, tôi không ngờ anh còn quan tâm đến chuyện trong cục lắm đó, một câu không hợp thì bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.”
Đúng lúc này, Ngư Sĩ đi qua đưa nước, còn mang theo chút bánh ngọt. Phó Thừa
Trác vội vàng khách sao nhận lấy xong thì nói cảm ơn, bắt đầu uống nước...
“Anh Phó, anh gọi điện thoại cho quản lý đi, tôi thấy tình hình hiện tại, anh không hợp để chạy xe về đâu.” Sở Trĩ Thủy nhìn thời gian một chút, do sự xuất hiện của Phó Thừa Trác, chuyến đi vườn trà tan tành triệt để.
Phó Thừa Trác cử chỉ vốn ưu nhã, anh ta nghe thấy câu này, trên mặt xuất hiện vẻ kinh hoàng thoáng qua, lắc đâu như trống bỏi: “Không không không, tôi không về đâu, tôi ở lại đây!”
Tân Vân Mậu đen mặt.
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên nói: “Anh ở lại đây làm gì?”
Phó Thừa Trác chôn nỗi sợ dày đặc vào đáy mắt: “Đã rất lâu tôi không được ngủ ngon rồi, hôm qua là một đêm ngủ bình thường nhất, hiển nhiên ở đây rất an toàn, sẽ không có thần thần quỷ quỷ!”
Ánh mắt Sở Trĩ Thủy phiêu dạt: “...Câu này nói hơi sớm rồi.”
Trần Châu Tuệ chấn động nói: “Hôm qua người này ngủ trên đường sao?” Phó Thừa Trác bám chặt lấy ghế không buông, tư thế sống chết cũng không chịu đi.
Anh ta gần như bị dọa sợ mất vía, hoàn toàn không biết rốt cuộc gặp phải cái gì.
Sở trĩ Thủy bất lực, chỉ có hỏi nguyên nhân, biết được Phó Thừa Trác dạo này thường xuyên gặp chuyện lạ.
Kim Du kinh ngạc vui mừng nhảy cẫng lên, như con cá nhỏ nhảy ra khỏi mặt nước, kích động nói: “Ôn Triệt! Đây là Ổn Triệt mà, giáo sư thực vật học!”
“Của đại học nào đấy?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên, cô không ngờ đông nghiệp bé nhỏ
còn có kho kiến thức đồi dào như vậy. “Cái gì mà đại học nào?” Dạo này Kim Du nghiện phim truyền hình, hai mắt cô ấy rực rỡ, nhắc nhở nói: “Không phải chúng ta từng xem phim chung sao, Ôn Triệt chính là nam chính trong phim, rõ ràng cỗ có nói phim hay!”
Ôn Triệt là nam chính trong một bộ phim tình cảm hiện đại giả tưởng, chuyện tình
lãng mạn sầu triền miên diễn ra với nữ chính yêu quái, được thảo luận sôi nổi trên mạng dạo gần đây. Vẻ mặt Sở Trĩ Thủy ngơ ngác, cô cẩn thận nhận dạng, chủ yếu có khác biệt về hóa trang vai diễn và quần áo của riêng diễn viên.
Người đàn ông anh tuấn cười gượng: “Ôn Triệt là tên nam chính trong phim... Tôi tên là Phó Thừa Trác...”
Tân Vân Mậu cau mày: “Anh diễn à?”
“Phải.”
Tân Vân Mậu không nói hai lời đeo khẩu trang lên lại cho Phó Thừa Trác, anh vô cảm trả đối phương về lại giữa đường, sắp lại tư thế co rúm thành một cục, thái độ nghiêm túc trả vật về chỗ cũ, sau đó đứng dậy nhẹ phủi tay.
Phó Thừa Trác bị trả về chỗ cũ: ???”
Một lát sau, Phó Thừa Trác đột nhiên xuất hiện ở cổng cục quan sát được mời vào trong sân, đường nét ngũ quan anh ta rõ ràng, dưới khóe mắt có quầng thâm mắt rất đậm, không bôi bất cứ mỹ phẩm nào, ngay cả khóe môi cũng căng thẳng đến khô nứt, trông có vẻ sợ hãi, nhếch nhác không thể nhìn nổi. Tất nhiên, diễn viên nam thì vẫn có ưu thế về dung mạo, trạng thái sa sút tinh thần như vậy mà tướng mạo vẫn xuất chúng như cũ.
Ngưu Sĩ vào nhà ăn rót nước, Sở Trĩ Thủy và Trân Châu Tuệ thân là con người nhưng hoàn toàn không quen thuộc với minh tinh, chỉ có Kim Du mới lạ xoay tới xoay lui bên cạnh, giống như lần đâu theo đuổi thần tượng khoảng cách gần thế này.
Kim Du vừa lén ngắm nhìn Phó Thừa Trác, vừa vui vẻ xoay vòng tại chỗ. Một lát sau, cô ấy nhẹ nghiêng đâu, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao tôi cảm thấy không cao bằng trong phim vậy? Trông hơi gầy yếu nhỉ?”
Hình tượng nhân vật Ôn Triệt trong phim khá hoàn mỹ, ôn nhuận như ngọc, anh tuấn bất phàm, nhưng Phó Thừa Trác trông có vẻ hơi thấp đôi chút, hơn nữa tổng thể quá gầy. “Máy quay sẽ quay cho người ta béo khỏe ra.” Sở Trĩ Thủy kỳ lạ nói: “Nhưng sao cả đoàn đội anh ta cũng không dẫn theo, tôi thấy dạo gần đây anh ta nổi trên mạng lắm.”
Sở Trĩ Thủy và Trân Châu Tuệ dốt đặc cán mai đối với minh tinh, hai người họ mang thái độ của học sinh sinh viên hàng đâu, lên mạng nghiên cứu dữ liệu của Phó Thừa Trác một phen, rút ra kết luận anh ta là nam minh tinh cực kỳ nổi tiếng. Họ không hiểu hoàn toàn là không quan tâm, Sở Trĩ Thủy không hứng thú, còn Trần Châu Tuệ học cấp ba không lên mạng.
Từ sau khi Phó Thừa Trác vào trong sân, gương mặt Tân Vân Mậu như băng sương,
khí lạnh cả người có thể xưng là nồi chiên không đâu, anh cau mày nói: “Tại sao phải cho anh ta vào? Đây cũng chẳng phải là nơi công cộng, con chó con mèo gì đó cũng có thể vào, Hồ Thần Thụy và con mèo kia làm việc thật sơ suất!” Sở Trĩ Thủy nhìn yêu quái không thuộc biên chế mà ở suốt trong cục: “?” Nhưng chẳng phải ngày nào anh cũng đi dạo ở đây sao?
Sở Trĩ Thủy chế nhạo: “Không phải, tôi không ngờ anh còn quan tâm đến chuyện trong cục lắm đó, một câu không hợp thì bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.”
Đúng lúc này, Ngư Sĩ đi qua đưa nước, còn mang theo chút bánh ngọt. Phó Thừa
Trác vội vàng khách sao nhận lấy xong thì nói cảm ơn, bắt đầu uống nước...
“Anh Phó, anh gọi điện thoại cho quản lý đi, tôi thấy tình hình hiện tại, anh không hợp để chạy xe về đâu.” Sở Trĩ Thủy nhìn thời gian một chút, do sự xuất hiện của Phó Thừa Trác, chuyến đi vườn trà tan tành triệt để.
Phó Thừa Trác cử chỉ vốn ưu nhã, anh ta nghe thấy câu này, trên mặt xuất hiện vẻ kinh hoàng thoáng qua, lắc đâu như trống bỏi: “Không không không, tôi không về đâu, tôi ở lại đây!”
Tân Vân Mậu đen mặt.
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên nói: “Anh ở lại đây làm gì?”
Phó Thừa Trác chôn nỗi sợ dày đặc vào đáy mắt: “Đã rất lâu tôi không được ngủ ngon rồi, hôm qua là một đêm ngủ bình thường nhất, hiển nhiên ở đây rất an toàn, sẽ không có thần thần quỷ quỷ!”
Ánh mắt Sở Trĩ Thủy phiêu dạt: “...Câu này nói hơi sớm rồi.”
Trần Châu Tuệ chấn động nói: “Hôm qua người này ngủ trên đường sao?” Phó Thừa Trác bám chặt lấy ghế không buông, tư thế sống chết cũng không chịu đi.
Anh ta gần như bị dọa sợ mất vía, hoàn toàn không biết rốt cuộc gặp phải cái gì.
Sở trĩ Thủy bất lực, chỉ có hỏi nguyên nhân, biết được Phó Thừa Trác dạo này thường xuyên gặp chuyện lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.