Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 122:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Phó Thừa Trác diễn xuất một bộ phim tình cảm giữa yêu quái và con người, sau khi phát sóng thì nhận được tỉ lệ xem bùng nổ, giá trị thương mại dâng cao như nước lũ, đang là lúc đỉnh cao sự nghiệp lại đột ngột phát hiện bị quấy rối bởi người không rõ lai lịch. Đầu tiên sau khi ngủ dậy anh ta nhận được lá thư tình có kẹp hoa, nó xuất hiện bất thình lình ở đâu giường khách sạn năm sao, thế nhưng tra camera thì thấy không có ai vào phòng.

Sau đó, một hương thơm say đắm lòng người du nhập vào cuộc sống của anh ta, dù cho anh ta đi đến đâu cũng có thể ngửi thấy mùi hương đó, thậm chí nghi ngờ khứu giác của bản thân hoặc là sức khỏe có vấn đề, đặc biệt chạy đến bệnh viện làm kiểm tra, nhưng gì cũng không có.

Cùng với sự trỗi qua của thời gian, trong đêm vẫn luôn có ác mộng đây hoa, vô số hoa tươi đè nặng lên người anh ta, khiến anh ta không thể thở nổi, ước gì có thể lật người lại. Trong đó pha lẫn tiếng cười lanh lảnh dị dạng của con gái, càng khiến thần kinh của anh ta mẫn cảm, sợ hãi không thôi.

Ban đầu đoàn đội quản lý nghi ngờ trạng thái tinh thần của anh ta không ổn, nhưng dần dần cũng phát hiện mùi hương trên các loại vật phẩm, cũng sợ đến kinh hồn bạt vía. Họ còn kiểm tra manh mối xung quanh, có khi muốn liên hệ với cảnh sát, tìm ra fan cuồng xấu xa, nhưng mãi đến giờ vẫn không có kết quả.

Phó Thừa Trác không thể chịu nổi cuộc sống kỳ lạ kéo dài thế này, nhân sơ hở lúc hoạt động bên ngoài, anh ta rời khỏi đoàn đội trốn đông trốn tây, tránh cho hành tung của mình bị phát hiện, muốn cắt đuôi kẻ rình rập trong bóng tôi, rồi lại bất lực vì chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng gặp được một người già chỉ điểm, anh ta mới đạp xe đến cục quan sát Hoài Giang hẻo lánh! Sở Trĩ Thủy nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cô như đã hiểu, bội phục nói: “Xem ra độ nổi tiếng của anh cao thật, fan đã có thể đủ để lan đến cái loài khác.”

Phó Thừa Trác sợ đến biến sắc.

Trần Châu Tuệ là người qua đường, từ nhỏ cô ấy đã bị yêu quái làm phiên, an ủi nói: “Không sao đâu, đối phương làm phiên một khoảng thời gian nữa, chắc chắn không đến tìm anh nữa đâu.”

Cô ấy đã gặp được yêu quái ấm áp như ông Tu, cũng gặp được yêu quái nghịch ngợm muốn trêu chọc cô ấy, nhưng cũng sẽ không trêu được quá lấu.

“Đây chắc là yêu quái nhỉ?” Sở Trĩ Thủy quay đâu thỉnh giáo: “Có cách giải quyết không?”

Tân Vân Mậu lạnh nhạt nói: “Hết cứu rồi, chuẩn bị hậu sự đi.”

Phó Thừa Trác: “???”

May mà Kim Du và Ngưu Sĩ vẫn coi như đáng tin, đáp án họ đưa ra bình thường rất nhiều.

Kim Du suy tư nói: “Yêu quái bên ngoài thường không dám vào cục, nên tối qua ngủ rất an toàn nhỉ.”

Ngưu Sĩ: “Có điều loại tình huống này rất khó xử lý, chủ yếu đối phương không có làm gì thực tế.”



Cục quan sát bắt yêu cũng có lý do, ưu tiên xử lý chuyện có liên quan đến mạng người, chuyện còn lại thì xếp phía sau.

Yêu giới không có cách nói xâm phạm quyền riêng tư hoặc là xâm phạm thông tin cá nhân của công dân, chuyện Phó Thừa Trác gặp phải có thể không có cách lập án ở cục quan sát. Dù yêu quái của cục quan sát đuổi đối phương đi, chỉ cần anh ta rời khỏi vẫn sẽ bị dây vào như trước.

Cục quan sát Hoài Giang có phạm vi quản lý, Phó Thừa Trác vì công việc mà chạy khắp trời nam biển bắc, nói thật lòng không bố trí một bảo vệ yêu quái bên người thì rất khó có một cách xử lý chân chính.

“Xin lỗi, tôi thật sự quá khổ sở rồi, không còn thể lực để suy nghĩ thêm nữa.” Phó Thừa Trác buồn ngủ co quắp trên ghế, anh ta bắt đầu trận chiến nhíu mí mắt, khịt mũi nói: “Tôi ngủ một giấc trước, nếu có phí ăn ở gì lát nữa tôi sẽ trả.”

Sở Trĩ Thủy thấy anh ta ngủ thẳng trên băng đá dài trong sân, sững sờ nói: “Đợi đã, cứ vậy yên tâm to gan ngủ một giấc luôn hả?”

Phó Thừa Trác nở nụ cười lộ hàm răng trắng: “Ha, giờ tôi còn sợ gì chứ?”

Đây là thái độ vò mẻ lại còn sứt, gặp khó khăn ngủ một giấc trước, xem ra bị giày vò không nhẹ.

Tân Vân Mậu bộc phát khí lạnh vì sự tồn tại của Phó Thùa Trác, bắt đầu cằn nhằn rằng sân bẩn đi rồi, dù sao đi nữa cũng ảnh hưởng tác dụng quang hợp bình thường của anh.

Sở Trĩ Thủy nói lời dễ nghe khuyên bảo: “Được rồi, người ta nằm bên ngoài một lát, anh về văn phòng phơi nắng đi, hay là tôi nhường vị trí của tôi cho anh, ánh sáng chỗ đó cũng tốt lắm.”

Giờ Tân Vân Mậu mới bỏ qua.

Thời gian nghỉ trưa cứ vậy trôi qua, Sở Trĩ Thủy mặc kệ Phó Thừa Trác trong sân, chủ yếu chuyện này cũng không thuộc về sự quản lý của bộ phận phát triển kinh tế. Buổi chiều cô đi làm bình thường, đợi đến gần giờ tan làm mới dọn đồ chuẩn bị về nhà.

Sở Trĩ Thủy không ăn cơm tối ở cục, nhưng Kim Du và Trần Châu Tuệ dùng cơm tối xong mới về. Họ kết bạn cùng đi xuống lâu, xa xa thấy bóng người ở cổng thì lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Một tay Sở Trĩ Thủy cầm chìa khóa xe, một tay kéo cửa xe ghế lái, nghi hoặc: “Hôm nay người đến cục nhiều thật nhỉ?”

Trần Châu Tuệ co ro: “Chị Trĩ Thủy, hình như đó không phải con người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook