Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 123:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp trang điểm cổ trang, cười ngọt ngào đứng ở cổng cục, còn xách một túi hương nhỏ trong tay. Cô ta tươi cười nhìn vào giữa sân, hình như đang tìm bóng dáng của Phó Thừa Trác, có thể nói là người con gái duyên dáng, hương hoa vây khắp người.

Quả thật cô ta không phải con người, mà là yêu quái hóa hình, chắn hẳn là vị muốn dây dưa với Phó Thừa Trác.

Kim Du hắt hơi một cái thật mạnh, cô ấy là nhân viên công chức của yêu giới, tiến lên cố gắng thuyết phục: “Cô chặn đường của cục thế này không tốt đấu.”

Theo lẽ thường mà nói, yêu quái bên ngoài sẽ không đến cục quan sát, giống như người bình thường không đi lang thang quanh cửa cục cảnh sát.

Cô gái xinh đẹp liếc nhìn Kim Du một cái, cô ta không nhịn được trợn trắng mắt,

giọng mềm mại nói: “Theo đuổi thần tượng còn phải nhìn sắc mặt yêu quái, vậy tôi dứt khoát theo đuổi cô được rồi, đừng tưởng cô thi đậu vào biên chế thì giỏi lắm.” Kim Du bị giễu cợt cũng không giận, mềm mỏng khuyên răn: “Tôi cũng rất thích anh ta, nhưng sẽ cố gắng khắc chế, quan tâm tác phẩm của diễn viên là được, đừng quấy rầy cuộc sống người ta...”

“Yêu quái có thể cứ đứng mà theo đuổi thần tượng sao? Tôi thấy dáng vẻ cô cũng đáng thương lắm!” Cô gái xinh đẹp hận sắt không thành thép, tức giận nói: “Theo đuổi thần tượng có thể đứng hay đi hay chạy, chung quy cũng không thể quỳ, hơn nữa tôi khác cô!”

Cô ta nở nụ cười ngọt như mật, xấu hổ nói: “Hai người chúng tôi là tình yêu giữa người và yêu, trời sinh chính là một cặp.”

Trần Châu Tuệ ở bên cạnh nhỏ giọng phụ họa: “Dưa chưa chín mà hái thì không ngọt.” “Tôi có thể trộn đường ăn.” Cô gái xinh đẹp nhởn nhơ giơ tay, móng tay màu hồng nhạt tinh xảo: “Lại nói, tôi chính là muốn ép hái, tôi không quản được cái tay này của tôi.” Kim Du và Trân Châu Tuệ nhìn nhau, đều thấy hết cách xử lý vị yêu quái này rồi, không một câu nào có thể tạo thành sát thương thực sự với cô ta.

Sở Trĩ Thủy uể oải cúi người bước vào xe, trực tiếp kéo cửa xe, chuẩn bị tan làm về nhà. Cô xuyên qua cửa sổ xe, tùy ý quét mắt nhìn yêu nữ, thờ ơ nói: “Yêu quái chính trực thời buổi này ai lại theo đuổi thần tượng nam, cũng không sợ lộ chị dâu sập phòng sao?”



“Mau đổi sang thần tượng nữ đi, đừng trách tôi không nhắc nhở.”

Cô gái xinh đẹp phá bỏ phòng bị ngay lập tức, cô ta bỗng tái mặt, xấu hổ thành giận dữ dậm chân: “Không thể nào không thể nào không thể nào đâu, anh ta không giống những thần tượng nam khác, anh ta là một dòng suối trong vắt trong giới giải trí, trời sập đất lỡ thì anh ta cũng sẽ không sập phòng đâu!” “Mỗi một fan trước khi sập phòng đều sẽ nói câu này.”

Yêu nữ xinh đẹp bi thảm chịu đựng, lại hết cách phản kích, trong phút chốc tức đến nỗi thở hổn hển. Cô ta giận dữ cấu xé túi thơm, cắn môi nói không nên lời.

Sở Trĩ Thủy cũng không chậm trễ ở cổng quá lâu, cô vẫy tay tạm biệt Kim Du và Trân Châu Tuệ rỗi lái xe hiên ngang rời đi.

Chiếc xe chạy vào đường lớn, cô còn nhìn qua kính chiếu hậu một cái, phát hiện yêu nữ xinh đẹp vẫn đứng ở cổng. Hình như đối phương không thể tiến vào cục nên chỉ quanh quẩn một chỗ ngoài cổng lớn cục quan sát. Chuyến thăm đột ngột của Phó Thừa Trác mang đến biến hóa cho cục quan sát: một là cổng cục quan sát vẫn luôn có yêu nữ ngồi xổm canh gác; hai là sân vườn bị con người chiếm cứ, làm yêu quái trúc tỏa cơn giận khắp nơi.

Dưới ánh mặt trời, Phó Thừa Trác vẫn luôn đóng cọc ở ghế đá tròn trong sân không đi, khiến Tân Vân Mậu thích lang thang khắp nơi tức giận không thôi.

Lúc trước thần quân nghỉ ngơi tương đối có quy luật, từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiêu thì phơi nắng ở văn phòng, nghỉ trưa thì phơi nắng bên ngoài, thỉnh thoảng đến tưới vườn trà một chuyến, bây giờ mùa trồng trà đã kết thúc, ngay cả nội dung hạng mục này cũng miễn phải đi.

Tuy Phó Thừa Trác không đụng chạm gì với băng đá dưới cây đại thụ, nhưng Tân Vân Mậu vẫn không thể chấp nhận chung sống với anh ta, dạo gần đây ngay cả giờ nghỉ trưa cũng ở trong văn phòng.

Ánh mặt trời đâu hạ ngày càng rực rỡ, chiếu vào phòng sáng bừng đến chói mắt.

Tân Vân Mậu mặc quần áo xanh nhạt, lười biếng nằm dài trên ghế tựa. Hai mắt anh hơi híp lại, lông mi khẽ rũ xuống, dựa lên gối đệm lưng mềm mại mà chìm vào giấc ngủ trưa, thoải mái hưởng thụ ánh nắng.

Cơn gió nhẹ xì xào bên ngoài cửa sổ như không nhẫn tâm quấy rầy giấc mộng đẹp của anh, đến động tác thổi lướt qua lá cây cũng nhẹ nhàng hơn.



Lúc Sở Trĩ Thủy đẩy cửa tiến vào, cô phát hiện trong phòng chỉ có Tân Vân Mậu, mà Kim Du và Trân Châu Tuệ thì không biết tung tích ở đâu, vội thả nhẹ bước chân của mình, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại.

Màn hình máy tính trên bàn làm việc vẫn còn sáng, nhưng giờ cũng hết cách tiếp tục làm việc. Sở Trĩ Thủy không muốn đánh thức Tân Vẫn Mậu, cỗ nhỏ tiếng di chuyển lấy kẹp văn kiện trên bàn, không ngờ là vẫn làm kinh động đến yêu quái thể trúc bên cạnh.

Anh ngủ rất nông, hơi chớp mắt, lông mi đen nhánh khẽ run, nâng mắt lên nhìn cô, trông hơi mơ màng.

“Thích chỗ này đến vậy sao?” Sở Trĩ Thủy bất lực than thở: “Hay là chúng ta đổi chỗ đi, tôi dọn máy tính xuống bàn sau.”

Vì trong sân có Phó Thừa Trác mà Tân Vân Mậu bực bội, lúc đâu vì an ủi anh mà Sở Trĩ Thủy nói nhường chỗ mình cho anh, lúc ấy tán lửa giận của thần quân mới tiêu tán. Dạo này anh chiếm cứ chỗ ngồi của cô ngủ trưa, thậm chí buổi trưa cô không thể làm việc, chỉ có thể lật xem danh sách kê khai trong khoảng thời gian này.

Một người một yêu ngồi ở bàn trước bàn sau trong văn phòng, cô không hiểu tia sáng có khác biệt gì, có lẽ chỉ có thực vật mới khắc khe với ánh nắng như vậy.

“Không cần.” Giọng nói của Tân Vân Mậu còn pha lẫn sự lười biếng, anh dân khôi phục tinh thần, lại cau mày: “Con mèo kia đuổi anh ta đi chưa?”

Sở Trĩ Thủy nói thật: “Dạo này không thấy sếp Miêu, vốn còn tìm anh ấy có việc.” Tân Vân Mậu càng khó chịu, cơn giận bắt đầu tỏa ra.

Sở Trĩ Thủy thấy mặt anh sa sầm lại thì cảm thấy buồn cười, ban đầu anh còn nói với ông chủ Bành là không xảy ra án mạng thì không được tính là chuyện lớn, giờ lại ghét bỏ tốc độ làm việc của sếp Miêu chậm chạp, ở một mức độ nào đó thì thật sự là tự tát vào mặt mình bôm bốp.

Giờ nghỉ trưa nhanh chóng kết thúc, tạm thời Kim Du và Trần Châu Tuệ còn chưa về văn phòng, cuối cùng thì Sở Trĩ Thủy cũng lấy lại được chỗ ngồi của mình. Cô không cảm nhận được bất cứ hơi ấm nào còn sót lại trên ghế, trái lại ngửi thấy một mùi hương cỏ cây tươi mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook