Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 124:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy mới ngồi xuống, chợt nghe thấy một trận âm thanh lăn bánh xe, nghiêng đầu nhìn thì thấy Tân Vân Mậu đẩy ghế đến bên cạnh cô.
Cô thấy cảnh này thì ngơ ngác: “Làm gì đó?”
Tân Vân Mậu dựa vào lưng ghế, tư thế muốn ngồi song song với cô, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ánh sáng tốt.”
“... Chẳng phải ban nãy tôi mới nói có thể đổi chỗ rồi hay sao?”
Rõ ràng anh đã từ chối, giờ lại muốn làm trò quỷ gì vậy!? Tân Vân Mậu hiểu lòng người nói: “Vậy thì làm chậm trễ công việc của cô.”
Kim Du và Trân Châu Tuệ thấy hai người họ ngồi cạnh nhau mới làm chậm trễ công việc của khoa phát triển kinh tế ấy!
Sở Trĩ Thủy hơi tưởng tượng cảnh bị bắt gặp, cô cũng dâng lên một tầng hơi nóng, cảm thấy hết sức nhục nhã và xấu hổ, cắn răng nói: “Đẩy ghế về đi.”
Lúc họ ở thành phố Ngân Hải, thời gian riêng tư làm phiên nhau thì chẳng sao, nhưng giờ là nơi làm việc ở cục, cô đã có ý thức điều chỉnh khoảng cách, nhằm tránh Kim Du và Trần Châu Tuệ quan sát thấy điều khác lạ. Không thân thiết thái quá trong thời gian làm việc, đây là chuẩn mực mỗi một nhân viên đều nên ghi nhớ.
Tân Vân Mậu không hiểu nói: “Tại sao?”
“Không có tại sao hết.” Sở Trĩ Thủy vô cảm uy hiếp: “Trước khi tôi mang anh làm thành cái ghế trúc thì anh đẩy ghế của mình về đi.”
Tân Vân Mậu im lặng thật lâu, dùng ánh mắt vi diệu nhìn chằm chằm cô, lại vân vê vành tai, giống như hơi ngại, muốn nói lại thôi: “Cô thật cố chấp.”
Lần trước cô muốn mang anh làm thành chiếu trúc để ngủ, giờ lại muốn mang anh làm ghế trúc để ngồi, khiến anh cảm thấy rất ngại.
Tân Vân Mậu nói xong, đẩy ghế trở về, cũng không biết có phải đã nghe lọt tai lời cảnh cáo hay không nữa.
Đây là vấn đề cố chấp sao!?
Nội tâm của Sở Trĩ Thủy khá sụp đổ, cô mừng vì những đồng nghiệp khác còn chưa quay lại, nếu không thì quả thật đây sẽ là hiện trường tử vong mang tính xã hội.
Một lát sau, Kim Du và Trần Châu Tuệ cùng vào văn phòng, may mà yêu quái trúc không gây sự nữa.
Sở Trĩ Thủy vốn không muốn quản chuyện của Phó Thừa Trác, nhưng hiện tại cô lại đang đau đâu đỡ trán, nói: “Lát nữa tan làm khuyên yêu quái trước cổng đi đi.”
“Hả?” Kim Du khổ não: “Nhưng bên sếp Miêu không có động tĩnh.”
Sở Trĩ Thủy: “Tôi đi khuyên cô ta đi.”
Còn không bảo họ rời đi để sân vườn sạch trống trở lại, có lẽ anh định ngồi song song với cô ở trước mặt mọi người thật đấy. “Nhưng cô không có yêu khí.” Kim Du sợ sệt nói: “Hơn nữa vừa nhìn cô ta là biết cô ta không phải kiểu yêu quái chịu nói lý.”
Yêu nữ xinh đẹp hiển nhiên rất có chủ ý, hơn nữa cách nghĩ khá cố chấp, vẫn luôn ngồi xổm trước cổng không chịu đi.
Sở Trĩ Thủy nhướng mày: “Không sao, tôi không có yêu khí, nhưng tôi có tính khí.”
Kim Du như hiểu như không. Cổng cục quan sát, yêu nữ xinh đẹp vẫn canh gác ở chỗ cũ. Cô ta nhìn Sở Trĩ Thủy và Kim Du từ xa đi đến, sờ nắn túi hương trong tay, ngang bướng xoay lưng lại, bày ra tư thế từ chối giao tiếp.
Kim Du giải thích nói: “Dạo này tôi hay đến khuyên cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn thế này.”
Cô gái xinh đẹp tức giận hừ hừ mấy tiếng: “Các cô đừng nghĩ đuổi được tôi đi, sớm muộn gì anh ta cũng phải đi ra, tôi sẽ đứng đây đợi.” Yêu nữ xinh đẹp vẫn luôn không chịu đi, Phó Thừa Trác vẫn luôn không chịu đi ra, đôi bên sa vào tình thế giằng co không hồi kết. Sở Trĩ Thủy thấy cả mặt yêu nữ tỏ vẻ không phục, cô không khuyên bảo ngay lập tức, ngược lại bình tĩnh ôn hòa nói: “Cho hỏi cô thích điều gì của anh Phó vậy?” Yêu nữ xinh đẹp nghe thấy lời này, hưng phấn xoay người lại, cô ta xòe ngón tay ra đếm ưu điểm: “Anh ta đẹp trai, tính tình cũng tốt, mọi cử chỉ đây khí chất, hơn nữadiễn xuất giỏi, còn tài hoa xuất chúng, quả thật là nói không hết...”
“Ban đâu tôi thích vì nhan sắc, rồi sa vào bởi tài hoa, ở lại vì nhân phẩm!” Cô ta kích động nói.
Sở Trĩ Thủy không nhanh không chậm: “Nhưng anh Phó không muốn gặp cô.”
Kim Du gật đâu phụ họa: “Đúng vậy.”
Yêu nữ xinh đẹp bị một câu bạo kích, cô ta chợt tái người, tức đến nỗi đỏ mặt tía tai: “Các cô nói bậy.”
Sở Trĩ Thủy không đợi cô ta nói hết câu, thong thả tiếp lời: “Cô có biết tại sao anh ta không muốn gặp cô không?”
Yêu nữ xinh đẹp bịt tai lại trốn tránh, cô ta bạt mạng lắc đâu, tự lừa dối chính mình nói: “Tôi không biết! Tôi không muốn biết!”
“Bởi vì anh ta cảm thấy không xứng với cô.”
"Ha?"
Vẻ mặt của yêu nữ xinh đẹp kỳ lạ, gương mặt Kim Du cũng đây vẻ ngạc nhiên, hai yêu quái hoang mang nhìn Sở Trĩ Thủy.
Cô thấy cảnh này thì ngơ ngác: “Làm gì đó?”
Tân Vân Mậu dựa vào lưng ghế, tư thế muốn ngồi song song với cô, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ánh sáng tốt.”
“... Chẳng phải ban nãy tôi mới nói có thể đổi chỗ rồi hay sao?”
Rõ ràng anh đã từ chối, giờ lại muốn làm trò quỷ gì vậy!? Tân Vân Mậu hiểu lòng người nói: “Vậy thì làm chậm trễ công việc của cô.”
Kim Du và Trân Châu Tuệ thấy hai người họ ngồi cạnh nhau mới làm chậm trễ công việc của khoa phát triển kinh tế ấy!
Sở Trĩ Thủy hơi tưởng tượng cảnh bị bắt gặp, cô cũng dâng lên một tầng hơi nóng, cảm thấy hết sức nhục nhã và xấu hổ, cắn răng nói: “Đẩy ghế về đi.”
Lúc họ ở thành phố Ngân Hải, thời gian riêng tư làm phiên nhau thì chẳng sao, nhưng giờ là nơi làm việc ở cục, cô đã có ý thức điều chỉnh khoảng cách, nhằm tránh Kim Du và Trần Châu Tuệ quan sát thấy điều khác lạ. Không thân thiết thái quá trong thời gian làm việc, đây là chuẩn mực mỗi một nhân viên đều nên ghi nhớ.
Tân Vân Mậu không hiểu nói: “Tại sao?”
“Không có tại sao hết.” Sở Trĩ Thủy vô cảm uy hiếp: “Trước khi tôi mang anh làm thành cái ghế trúc thì anh đẩy ghế của mình về đi.”
Tân Vân Mậu im lặng thật lâu, dùng ánh mắt vi diệu nhìn chằm chằm cô, lại vân vê vành tai, giống như hơi ngại, muốn nói lại thôi: “Cô thật cố chấp.”
Lần trước cô muốn mang anh làm thành chiếu trúc để ngủ, giờ lại muốn mang anh làm ghế trúc để ngồi, khiến anh cảm thấy rất ngại.
Tân Vân Mậu nói xong, đẩy ghế trở về, cũng không biết có phải đã nghe lọt tai lời cảnh cáo hay không nữa.
Đây là vấn đề cố chấp sao!?
Nội tâm của Sở Trĩ Thủy khá sụp đổ, cô mừng vì những đồng nghiệp khác còn chưa quay lại, nếu không thì quả thật đây sẽ là hiện trường tử vong mang tính xã hội.
Một lát sau, Kim Du và Trần Châu Tuệ cùng vào văn phòng, may mà yêu quái trúc không gây sự nữa.
Sở Trĩ Thủy vốn không muốn quản chuyện của Phó Thừa Trác, nhưng hiện tại cô lại đang đau đâu đỡ trán, nói: “Lát nữa tan làm khuyên yêu quái trước cổng đi đi.”
“Hả?” Kim Du khổ não: “Nhưng bên sếp Miêu không có động tĩnh.”
Sở Trĩ Thủy: “Tôi đi khuyên cô ta đi.”
Còn không bảo họ rời đi để sân vườn sạch trống trở lại, có lẽ anh định ngồi song song với cô ở trước mặt mọi người thật đấy. “Nhưng cô không có yêu khí.” Kim Du sợ sệt nói: “Hơn nữa vừa nhìn cô ta là biết cô ta không phải kiểu yêu quái chịu nói lý.”
Yêu nữ xinh đẹp hiển nhiên rất có chủ ý, hơn nữa cách nghĩ khá cố chấp, vẫn luôn ngồi xổm trước cổng không chịu đi.
Sở Trĩ Thủy nhướng mày: “Không sao, tôi không có yêu khí, nhưng tôi có tính khí.”
Kim Du như hiểu như không. Cổng cục quan sát, yêu nữ xinh đẹp vẫn canh gác ở chỗ cũ. Cô ta nhìn Sở Trĩ Thủy và Kim Du từ xa đi đến, sờ nắn túi hương trong tay, ngang bướng xoay lưng lại, bày ra tư thế từ chối giao tiếp.
Kim Du giải thích nói: “Dạo này tôi hay đến khuyên cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn thế này.”
Cô gái xinh đẹp tức giận hừ hừ mấy tiếng: “Các cô đừng nghĩ đuổi được tôi đi, sớm muộn gì anh ta cũng phải đi ra, tôi sẽ đứng đây đợi.” Yêu nữ xinh đẹp vẫn luôn không chịu đi, Phó Thừa Trác vẫn luôn không chịu đi ra, đôi bên sa vào tình thế giằng co không hồi kết. Sở Trĩ Thủy thấy cả mặt yêu nữ tỏ vẻ không phục, cô không khuyên bảo ngay lập tức, ngược lại bình tĩnh ôn hòa nói: “Cho hỏi cô thích điều gì của anh Phó vậy?” Yêu nữ xinh đẹp nghe thấy lời này, hưng phấn xoay người lại, cô ta xòe ngón tay ra đếm ưu điểm: “Anh ta đẹp trai, tính tình cũng tốt, mọi cử chỉ đây khí chất, hơn nữadiễn xuất giỏi, còn tài hoa xuất chúng, quả thật là nói không hết...”
“Ban đâu tôi thích vì nhan sắc, rồi sa vào bởi tài hoa, ở lại vì nhân phẩm!” Cô ta kích động nói.
Sở Trĩ Thủy không nhanh không chậm: “Nhưng anh Phó không muốn gặp cô.”
Kim Du gật đâu phụ họa: “Đúng vậy.”
Yêu nữ xinh đẹp bị một câu bạo kích, cô ta chợt tái người, tức đến nỗi đỏ mặt tía tai: “Các cô nói bậy.”
Sở Trĩ Thủy không đợi cô ta nói hết câu, thong thả tiếp lời: “Cô có biết tại sao anh ta không muốn gặp cô không?”
Yêu nữ xinh đẹp bịt tai lại trốn tránh, cô ta bạt mạng lắc đâu, tự lừa dối chính mình nói: “Tôi không biết! Tôi không muốn biết!”
“Bởi vì anh ta cảm thấy không xứng với cô.”
"Ha?"
Vẻ mặt của yêu nữ xinh đẹp kỳ lạ, gương mặt Kim Du cũng đây vẻ ngạc nhiên, hai yêu quái hoang mang nhìn Sở Trĩ Thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.