Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 125:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Sở Trĩ Thủy nở nụ cười nhẹ, giọng điệu cô ôn hòa, từ tốn nói: “Tuổi thọ của con người không quá trăm năm, yêu quái lại có tương lai dài dằng dẵng. Trăm năm sau, cô vẫn tươi trẻ, thướt tha động lòng người, nhưng dung mạo anh Phó lại già nua, thậm chí hóa thành một bộ xương khô, anh ta nào dám làm lỡ thời gian của cô chứ?”

Yêu nữ xinh đẹp sững người, vội nói: “Tôi không để ý!”

“Nhưng anh Phó để ý, yêu nhau vẫn luôn sợ rằng cho đối phương quá ít, ước gì có thể dâng hiến mọi thứ trong tay, tình cảm càng sâu đậm thì càng tự ti, trước mặt cô anh ta không ngẩng nổi đâu, còn không bằng để lại cho đối phương dáng vẻ ở thời khắc tươi đẹp nhất.”

Sở Trĩ Thủy giống như tài khoản công khai tình cảm, cứ tùy miệng mà nói ra mấy câu từ tình yêu thắm thiệt, hàm hồ nói: “Anh ta không muốn để cô thấy dáng vẻ về già, hiện tại dứt khoát cắt đứt sạch sẽ với cô, gặp nhau, quen nhau rỗi quên nhau nơi giang hồ, không nguyện làm khách qua đường trong cuộc đời cô, nhưng cũng chỉ có thể làm khách qua đường trong cuộc đời cô, chỉ hận vận mệnh vô thường yêu quái và con người không đi cùng con đường”

Kim Du nghe đến mở mắt ngơ ngác, tận nửa ngày vẫn chưa tiêu hóa được: “”

Khóe mắt của yêu nữ xinh đẹp ửng hồng, cô ta đã bị chuyện tình yêu quái và con người ngược luyến đến khóc lên, ước gì có thể khóc thật to: “Vậy chỉ có thể như thế thôi sao... "

“Vạn sự đều có tiếc nuối, nhưng chúng ta có thể chào tạm biệt một lần, cô quay về trang điểm một chút, anh Phó cũng chuẩn bị vài thứ, trải qua khoảng thời gian cuối cùng” Sở Trĩ Thủy ấm áp nói: “Sau khi tạm biệt, cô đừng tìm anh Phó nữa, hiểu cho lòng tự trọng của đàn ông một chút, anh ta không muốn để cô nhìn thấy sự khó xử về sau của anh ta, chỉ muốn lưu lại cho cô dáng vẻ đẹp đẽ nhất của năm tháng” Yêu nữ xinh đẹp khóc nức ở: “Huhuhuhuhu...”

Sở Trĩ Thủy khuyên: “Lau nước mắt chút đi, cô khóc thành dáng vẻ thế này, anh

Phó thấy được cũng sẽ đau lòng”

Người không biết chuyện sẽ tưởng rằng Phó Thừa Trác chết rồi.

Yêu nữ vội vàng lau nước mắt, đau buồn nói: “Được, được, tôi không khóc nữa, tôi trở về chải đâu rửa mặt, dùng trạng thái tốt nhất để gặp anh ta, đây là lần đâu chúng tôi gặp nhau, cũng là lân cuối cùng, phải lưu lại một ấn tượng tốt.”

Không lâu sau, yêu nữ xinh đẹp từ cổng biến mất, chắc là về chuẩn bị.

“Qua nhiên đối phó với yêu quái đang trong phim truyền hình, vẫn phải dùng tình tiết truyền hình đánh bại cô ta.” Sở Trĩ Thủy khoan thai nói: “Được rồi, giờ về tìm người kia, nói với anh ta hai người họ gặp nhau một lần là được, nếu còn dây dưa tiếp thì ra tay.”



Có điều cô cảm thấy sau khi cáo biệt thì yêu nữ sẽ không đến nữa, hình như đối phương nghiện phim truyền hình, hơi không phân biệt được tình tiết phim ảnh và hiện thực. Nếu phát triển theo chiều hướng ngược luyến thì chắc chắn con người và yêu quái không gặp nhau nữa.

Xung quanh rất yên tĩnh, Kim Du không lên tiếng đáp lại.

Sở Trĩ Thủy đi qua đó với Kim Du, cô kỳ lạ nghiêng đầu nhìn đối phương, nhưng lại phát hiện vành mắt của đồng nghiệp nhỏ đã đỏ lẫn tự lúc nào. Đương nhiên Kim Du hiểu Phó Thừa Trác không có nói mấy lời ấy, nhưng cô ấy lại

thình lình liên tưởng đến gì đó, ngơ ngác nhìn Sở Trĩ Thủy, bối rối nói: “Vậy cô cũng chỉ có một trăm năm hả?”

Bởi vì chưa từng có đồng nghiệp con người, cho nên quên mất rất nhiều chi tiết, người trước mắt cũng là con người.

Sở Trĩ Thủy sững sờ, sau đó cười nói: “Đương nhiên rồi, về cơ bản thì con người đều chỉ có một trăm năm.”

Hô hấp của Kim Du tắt nghẽn, sửng sốt nói: “Vậy sau một trăm năm thì phải làm sao? Cũng sẽ không gặp được cô nữa à?” Sở Trĩ Thủy tạm dừng một chốc, cô thả lỏng trêu đùa: “Năm sáu chục tuổi tôi mới về hưu, trí nhớ của cô lại không phải dạng tốt lắm, nói không chừng còn không đợi đến trăm năm thì cô đã quên đi tôi rồi.”

Kim Du chỉ cảm thấy một trận chua xót trào dâng, nước mắt bỗng chốc tràn ra khóe mắt. Cô ấy bắt đầu thổi bong bóng điên cuồng, oa một tiếng khóc lên, hít thở không thông nói: “Tôi, tôi sẽ không quên đâu!”

Sơ Trĩ Thủy không ngờ đối phương có phản ứng lớn như vậy, đột nhiên nhớ ra lúc ban đầu vạch trần thân phận của Kim Du, đông nghiệp nhỏ cũng khóc nấc lên như vậy, thân làm yêu quái mà còn yếu đuối hơn con người là cô. Cô vội xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đùa thôi, cô đừng khóc nữa, tôi biết cô sẽ không quên mà!”

Cô còn tưởng yêu quái đều thấy quen cảnh ly biệt rồi, giống như cục trưởng Hồ chế nhạo rằng mấy năm nay đê bạt cổ nhiều, bởi vì cô sẽ nghỉ hưu sớm hơn những yêu quái khác. Kim Du thút thít: “Vậy... Vậy cô sống qua trăm năm...”

“Đây cũng không phải chuyện tôi có thể làm chủ được mà?” Sở Trĩ Thủy cười khổ, an ủi nói: “Sau này cô vẫn sẽ gặp được những đồng nghiệp con người khác.”

Kim Du càng cảm thấy tủi thân: “Nhưng cũng không tốt giống như cô...” “Vậy thì chưa chắc, phải có mong đợi với tương lai.” Sở Trĩ Thủy thấy cô ấy khóc không dừng, chỉ giơ tay giúp cô ấy lau nước mắt, than thở: “Thế này đi, Kim Du, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.”

Tiếng khóc của Kim Du yếu dân đi, sụt sịt nói: “Chuyện gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook