Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 126:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
“Tình cảm của tôi và cha mẹ tôi rất tốt, chúng tôi đều không nguyện ý chia cách với đối phương, nhưng rất tiếc tôi không thể tham dự vào khoảng thời gian trước khi họ sinh tôi ra, rồi cũng sẽ có một ngày họ cũng không thể can thiệp vào khoảng thời gian sau này của tôi, chung quy là có chút nuối tiếc.” Sở Trĩ Thủy nghiêm túc nói: “Nhưng cô là yêu quái, không có tiếc nuối, cho dù cô không tham gia vào cuộc sống trước đây của tôi, nhưng cuộc sống tương lai của tôi, cô có thể nhìn thấy được.”
Kim Du ngơ ngác nhìn cô.
Sở Trĩ Thủy nở nụ cười, dẫn dắt từng bước nói: “Cô thấy mặt trời và mặt trăng vĩnh hằng không đổi, cô lại không thấy được toàn bộ tháng năm, nhưng cô có thể thấy được tôi hoàn chỉnh. Có lẽ sẽ có một ngày tôi có nếp nhăn, có lẽ sẽ có một ngày tối mọc tóc bạc, đó đều là tôi, cô nhớ mọi dáng vẻ của tôi, tương đương với việc có được tôi hoàn chỉnh, như vậy không tốt sao?”
“Dù có một ngày tôi biến mất theo bản năng của con người, nhưng chúng ta vẫn luôn bên nhau như trước, tôi vẫn sống trong ký ức của cô, cho nên giờ cô phải cố gắng ghi nhớ thật nhiều.” Cô xoa đầu nhỏ của đồng nghiệp, lại bắt đầu thói quen câu cá. Đây giống như việc có một ngày cha mẹ cô cũng sẽ rời đi trước, cho nên cô phải cố ghi nhớ hạnh phúc đã có.
Trước giờ cô chưa từng cảm thấy tuổi thọ có hạn là chuyện đáng buồn, điều đáng buồn là tháng năm vội vã mà vô cảm, chỉ khi thật sự mất đi rồi mới hối tiếc muộn màng. Chỉ cần không bỏ lỡ mỗi giây mỗi phút ở hiện tại, nắm chặt hết trong tay, vậy thì không tính là mất đi.
Kim Du xoa mắt, cô ấy trịnh trọng thề: “Tôi sẽ ghi nhớ thật tốt, sửa đi tật xấu trí nhớ kém.”
“Vậy thì tốt.” Sở Trĩ Thủy dịu giọng nói: “Chúng ta về thôi.”
Kim Du bình phục lại tâm trạng xong thì vui vẻ nhảy nhót trở lại, đi qua sân vườn với Sở Trĩ Thủy, cùng hướng về tòa nhà.
Sở Trĩ Thủy ngẩng đâu nhìn tòa nhà bò đây dây leo Thường Xuân, lân nữa cảm thán chuyện làm việc ở cục quan sát thật thần kỳ. Không biết sau hàng ngàn năm, cơn gió thời gian thổi qua, nơi đây sẽ biến thành dáng vẻ gì, yêu quái sẽ đổi thay dung mạo hay không.
Cá Nhỏ trí nhớ kém có sửa được tật xấu hay quên hay không, Cây Trúc tự mình nói tự mình quyết định có còn nhớ anh từng có tín đô hay không.
Tâm nhìn của Sở Trĩ Thủy rơi trên băng đá tròn dưới gốc cây đại thụ, đó là nơi ngày thường Tân Vân Mậu hay ngồi phơi nắng, từ lúc cô vào cục đã có, nói không chừng lúc rời đi vẫn còn, giống như tảng đá lớn kiên cố trong núi. Cô hiểu rõ một trăm năm không tính là gì đối với yêu quái, nhưng đây là cực hạn mà cô có thể chạm vào năm tháng của anh rồi.
Con người sẽ không có tuổi thọ bất tận, họ càng có sở trường về việc dùng hữu hạn tạo ra vô hạn. Cô biết anh không phải yêu quái của cục quan sát, nhưng vẫn giữ anh lại bộ phận phát triển kinh tế, chính là hy vọng ít nhất trong khoảng thời gian có hạn có thể tạo ra một ký ức vui vẻ.
Cho dù không thể triệt để hòa thuận với các yêu quái khác, chí ít lúc cô đơn sau này cũng có thứ để an ủi. Người phàm nhỏ bé không quản nổi quá nhiều chuyện của thần, nhiều nhất là lúc còn sống đối xử với thần theo cách của con người.
Cứ coi như cô không tự lượng sức đi.
Sở Trĩ Thủy tìm thấy Phó Thừa Trác trong sân, bắt đầu dặn dò anh ta giai đoạn tiếp theo: “Anh Phó, lát nữa chúng ta chào tạm biệt một lần với yêu nữ dây dưa với anh, sau đó chắc là cô ta sẽ không đến quấy rầy anh nữa.”
“Yêu nữ!?” Mặt Phó Thừa Trác tràn đây vẻ kinh ngạc hoảng sợ: “Tuy đã có dự liệu từ lâu, nhưng vậy mà lại là yêu quái?
Anh ta nghi ngờ mình gặp phải chuyện linh dị, nhưng vẫn luôn nói không được nguyên lý từ đâu, cuối cùng mới biết đối phương là yêu quái.
Sở Trĩ Thủy chần chừ: “Trước kia anh chưa từng gặp cô ta sao?” Phó Thừa Trác lắc đâu: “Không có, chỉ là ngửi thấy hương hoa rồi nằm mơ gặp ác
mộng, thi thoảng sẽ nghe thấy vài âm thanh, không nhìn thấy thứ gì cả.” Xem ra yêu nữ không dùng hình người gặp qua anh ta, chẳng trách anh ta sợ hãi thành thế này, hình người của yêu quái thường rất đa dạng.
Sở Trĩ Thủy hiểu ra gật đầu: “À, vậy lát nữa còn phải làm công việc dọn tàn cục.” Xoá bỏ ký ức của Phó Thừa Trác.
Phó Thừa Trác tò mò: “Nhưng tôi chưa từng gặp cô ta, tạm biệt với cô ta thế nào chứ?”
“Không sao, anh là diễn viên chuyên nghiệp, chúng ta diễn một vở kịch.” Sở Trĩ
Thủy điềm nhiên nói: “Đơn giản mà nói là bi kịch, cuối cùng con người và yêu quái không chung đường, anh diễn theo vậy là được.”
Phó Thừa Trác: “?”
Không lâu sau, yêu nữ xinh đẹp thay quần áo đẹp đẽ, cô ta trang điểm nhẹ, đôi mắt sáng ngời, tay cầm túi hương được mời vào cục, chuẩn bị chào tạm biệt chính thức với người trong lòng ở gốc cây đại thụ.
Khu vực lân cận cục quan sát có tác dụng áp chế đối với yêu quái, cho dù tính tình yêu nữ gan lớn bằng trời, mấy ngày qua cô ta cũng chỉ dám dừng ở cổng chần chừ chứ không thật sự mạo hiểm xông vào. Nếu cô ta gây rối ở cục quan sát, vậy sẽ trực tiếp đi thang máy gỗ ăn cơm tù, tội danh tuyệt đối lớn hơn rất nhiều so với việc dây dưa với Phó Thừa Trác.
Kim Du ngơ ngác nhìn cô.
Sở Trĩ Thủy nở nụ cười, dẫn dắt từng bước nói: “Cô thấy mặt trời và mặt trăng vĩnh hằng không đổi, cô lại không thấy được toàn bộ tháng năm, nhưng cô có thể thấy được tôi hoàn chỉnh. Có lẽ sẽ có một ngày tôi có nếp nhăn, có lẽ sẽ có một ngày tối mọc tóc bạc, đó đều là tôi, cô nhớ mọi dáng vẻ của tôi, tương đương với việc có được tôi hoàn chỉnh, như vậy không tốt sao?”
“Dù có một ngày tôi biến mất theo bản năng của con người, nhưng chúng ta vẫn luôn bên nhau như trước, tôi vẫn sống trong ký ức của cô, cho nên giờ cô phải cố gắng ghi nhớ thật nhiều.” Cô xoa đầu nhỏ của đồng nghiệp, lại bắt đầu thói quen câu cá. Đây giống như việc có một ngày cha mẹ cô cũng sẽ rời đi trước, cho nên cô phải cố ghi nhớ hạnh phúc đã có.
Trước giờ cô chưa từng cảm thấy tuổi thọ có hạn là chuyện đáng buồn, điều đáng buồn là tháng năm vội vã mà vô cảm, chỉ khi thật sự mất đi rồi mới hối tiếc muộn màng. Chỉ cần không bỏ lỡ mỗi giây mỗi phút ở hiện tại, nắm chặt hết trong tay, vậy thì không tính là mất đi.
Kim Du xoa mắt, cô ấy trịnh trọng thề: “Tôi sẽ ghi nhớ thật tốt, sửa đi tật xấu trí nhớ kém.”
“Vậy thì tốt.” Sở Trĩ Thủy dịu giọng nói: “Chúng ta về thôi.”
Kim Du bình phục lại tâm trạng xong thì vui vẻ nhảy nhót trở lại, đi qua sân vườn với Sở Trĩ Thủy, cùng hướng về tòa nhà.
Sở Trĩ Thủy ngẩng đâu nhìn tòa nhà bò đây dây leo Thường Xuân, lân nữa cảm thán chuyện làm việc ở cục quan sát thật thần kỳ. Không biết sau hàng ngàn năm, cơn gió thời gian thổi qua, nơi đây sẽ biến thành dáng vẻ gì, yêu quái sẽ đổi thay dung mạo hay không.
Cá Nhỏ trí nhớ kém có sửa được tật xấu hay quên hay không, Cây Trúc tự mình nói tự mình quyết định có còn nhớ anh từng có tín đô hay không.
Tâm nhìn của Sở Trĩ Thủy rơi trên băng đá tròn dưới gốc cây đại thụ, đó là nơi ngày thường Tân Vân Mậu hay ngồi phơi nắng, từ lúc cô vào cục đã có, nói không chừng lúc rời đi vẫn còn, giống như tảng đá lớn kiên cố trong núi. Cô hiểu rõ một trăm năm không tính là gì đối với yêu quái, nhưng đây là cực hạn mà cô có thể chạm vào năm tháng của anh rồi.
Con người sẽ không có tuổi thọ bất tận, họ càng có sở trường về việc dùng hữu hạn tạo ra vô hạn. Cô biết anh không phải yêu quái của cục quan sát, nhưng vẫn giữ anh lại bộ phận phát triển kinh tế, chính là hy vọng ít nhất trong khoảng thời gian có hạn có thể tạo ra một ký ức vui vẻ.
Cho dù không thể triệt để hòa thuận với các yêu quái khác, chí ít lúc cô đơn sau này cũng có thứ để an ủi. Người phàm nhỏ bé không quản nổi quá nhiều chuyện của thần, nhiều nhất là lúc còn sống đối xử với thần theo cách của con người.
Cứ coi như cô không tự lượng sức đi.
Sở Trĩ Thủy tìm thấy Phó Thừa Trác trong sân, bắt đầu dặn dò anh ta giai đoạn tiếp theo: “Anh Phó, lát nữa chúng ta chào tạm biệt một lần với yêu nữ dây dưa với anh, sau đó chắc là cô ta sẽ không đến quấy rầy anh nữa.”
“Yêu nữ!?” Mặt Phó Thừa Trác tràn đây vẻ kinh ngạc hoảng sợ: “Tuy đã có dự liệu từ lâu, nhưng vậy mà lại là yêu quái?
Anh ta nghi ngờ mình gặp phải chuyện linh dị, nhưng vẫn luôn nói không được nguyên lý từ đâu, cuối cùng mới biết đối phương là yêu quái.
Sở Trĩ Thủy chần chừ: “Trước kia anh chưa từng gặp cô ta sao?” Phó Thừa Trác lắc đâu: “Không có, chỉ là ngửi thấy hương hoa rồi nằm mơ gặp ác
mộng, thi thoảng sẽ nghe thấy vài âm thanh, không nhìn thấy thứ gì cả.” Xem ra yêu nữ không dùng hình người gặp qua anh ta, chẳng trách anh ta sợ hãi thành thế này, hình người của yêu quái thường rất đa dạng.
Sở Trĩ Thủy hiểu ra gật đầu: “À, vậy lát nữa còn phải làm công việc dọn tàn cục.” Xoá bỏ ký ức của Phó Thừa Trác.
Phó Thừa Trác tò mò: “Nhưng tôi chưa từng gặp cô ta, tạm biệt với cô ta thế nào chứ?”
“Không sao, anh là diễn viên chuyên nghiệp, chúng ta diễn một vở kịch.” Sở Trĩ
Thủy điềm nhiên nói: “Đơn giản mà nói là bi kịch, cuối cùng con người và yêu quái không chung đường, anh diễn theo vậy là được.”
Phó Thừa Trác: “?”
Không lâu sau, yêu nữ xinh đẹp thay quần áo đẹp đẽ, cô ta trang điểm nhẹ, đôi mắt sáng ngời, tay cầm túi hương được mời vào cục, chuẩn bị chào tạm biệt chính thức với người trong lòng ở gốc cây đại thụ.
Khu vực lân cận cục quan sát có tác dụng áp chế đối với yêu quái, cho dù tính tình yêu nữ gan lớn bằng trời, mấy ngày qua cô ta cũng chỉ dám dừng ở cổng chần chừ chứ không thật sự mạo hiểm xông vào. Nếu cô ta gây rối ở cục quan sát, vậy sẽ trực tiếp đi thang máy gỗ ăn cơm tù, tội danh tuyệt đối lớn hơn rất nhiều so với việc dây dưa với Phó Thừa Trác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.