Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 127:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sếp Miêu và các yêu quái khác không quản cô ta, chủ yếu vẫn là vì không có cớ. Chuyện này khá bé, tội danh không đủ lớn, không phải dễ tóm cho lắm.
Yêu nữ này từng nói với Kim Du “đừng tưởng cô thi đậu lên bờ là ngon lắm”, xem ra trong một số phương diện thì đầu óc cũng coi như tỉnh táo, nếu không thì cũng sẽ không đồng ý lời đề nghị của Sở Trĩ Thủy nhanh như vậy.
Dưới gốc cây, Sở Trĩ Thủy, Kim Du và Trần Châu Tuệ xem kịch ở một bên, Ngưu Sĩ còn đưa đến chút nước trà và kẹo gừng. Họ gần giống như xem kịch nói ở rạp hát, thích thú chờ một màn kết cục ngược luyến giữa con người và yêu quái lên đài. Phó Thừa Trác cũng rửa mặt, ban đầu anh còn lo sợ bất an, đợi đến khi thấy được dung mạo của yêu nữ, cuối cùng cũng yên tâm đôi chút, so với tưởng tượng thì bình thường rất nhiều, má hồng môi đỏ, tướng mạo yêu kiều, thậm chí cũng được coi là xinh đẹp trong xã hội loài người.
“Phó lang, lúc trước em vẫn luôn không dám gặp anh, nhưng em đã biết hết tâm ý
của anh rồi.” Yêu nữ nũng nịu đưa túi hương lên, ngại ngùng nói: “Dù rằng chúng ta yêu nhau mà không thể bên nhau, nhưng em sẽ mãi mãi nhớ đến anh, đây là túi hương em làm, mong anh nhận làm vật lưu niệm.”
“Cảm ơn em.” Phó Thừa Trác vội nhận lấy, lịch sự nói: “Xảy ra nhiều chuyện như thế, thấy rằng sắp phải từ biệt, lại chẳng biết tên của em là gì?”
Yêu nữ xinh đẹp lần đầu dùng hình người gặp anh ta, không dám đối mặt trực tiếp, dáng vẻ như một cô gái nhỏ, xấu hổ ngẩng mặt: “Em tên là Đỗ Nhược Hương.” Một người một yêu đứng nói chuyện dưới gốc cây, anh một câu em một câu trò chuyện, hiển nhiên đi theo mạch phim tình cảm. Phó Thừa Trác thật sự là một diễn viên giỏi, diễn phim tình cảm rất trôi chảy, không bao lâu đã cuốn vào ly biệt.
Sở Trĩ Thủy vừa ôm lọ kẹo gừng ăn kẹo xem kịch, vừa đúng lúc nhắc nhở tiến độ của các diễn viên: “Gân được rồi.”
“Đợi đã, em còn có một nguyện vọng nhỏ bé cuối cùng, nếu sau này đã khó gặp nhau, có thể bảo Phó lang đọc một câu thơ không, chính là cái câu có liên quan đến tên em, em muốn nghe.” Đỗ Nhược Hương vừa mở miệng chính là mùi vị mỹ lệ, cô ta mang theo sự ngại ngùng nhìn Phó Thừa Trác chờ mong: “Tên là ân huệ của trời đất ban cho yêu quái, nếu Phó lang có thể đọc một lần, chắc chắn sau này em sẽ không quên được.”
Tên rất quan trọng với yêu quái, nếu nghe người trong lòng nói một lần, dĩ nhiên cảm giác ấy sẽ khác biệt.
Phó Thừa Trác nghe xong lại đây vẻ bối rối, chần chừ: “Thơ gì?” Sắc mặt Đỗ Nhược Hương cực biến, vội nói: “Chính là câu tên em, thơ rất nổi tiếng ây!"
Phó Thừa Trác càng cảm thấy mù mịt, anh ta nghiêng đâu nhìn Sở Trĩ Thủy, lòng thầm nói đạo diễn không có nói qua đoạn này mà?
Sở Trĩ Thủy cũng đơ ra, không ngờ còn có tự phát huy tại hiện trường, nhỏ tiếng nhắc bài: “Biên thành nước chảy hoa đào nở, như hương gió xuân đến ngoài màn.” Đỗ Nhược Hương hiển nhiên là yêu hoa, chắc là câu này.
“Ờ ờ ờ!” Theo gợi ý trong máy nhắc tuồng, anh ta vội vào trạng thái nhập diễn lân nữa, nói: “Biên thành...”
Ai mà ngờ Đỗ Nhược Hương đã không tin tưởng, cô ta khá khó chịu, lên tiếng chất vấn: “Trời ơi, sao đến câu thơ này mà anh cũng không biết? Không phải anh vẫn luôn rất bác học đa tài sao!?”
Sở Trĩ Thủy ra cửa giảng hòa: “Thông cảm chút, thông cảm chút, đây không phải phần thi đọc thuộc lòng kỳ thi đại học.”
Đỗ Nhược Hoa tức giận nói: “Nhưng Ôn Triệt học vấn uyên bác, thơ ca tùy miệng mà đọc ra, anh ta không có lúc không biêt!”
Phó Thừa Trác bất lực: “Ngại quá, Ôn Triệt là Ôn Triệt, tôi là Phó Thừa Trác.”
Ôn Triệt là nhân vật trong phim do biên kịch sáng tạo, mấy kỹ năng tài hoa và thơ ca đều là biên kịch dày công thiết kế ra.
Đỗ Nhược Hoa sa vào trầm mặc dằng dẵng, cô ta chống cằm bằng một tay, ngơ ngác quan sát Phó Thừa Trác, cuối cùng lóe qua một tia hoang đường trên gương mặt, như mới tỉnh mộng nói: “Ông trời ơi, con thoát fan rồi, yêu không nổi nữa, anh ta không hiểu thơ, trình độ văn hóa của anh ta không đủ.”
Phó Thừa Trác: “???”
Phó Thừa Trác không phục giải thích: “Không không không, thành tích kỳ thi nghệ thuật của tôi cũng được đó.”
Sở Trĩ Thủy nhét lọ kẹo vào lòng anh ta, nhỏ giọng khuyên can: “Anh Phó ít nói hai câu ăn chút kẹo, lúc này đừng giày vò nhau hoài nữa, nhanh cho cô ta đau buồn thêm chút nữa để thoát triệt để luôn.” Ai từng nghĩ tình cảm của yêu hoa đào mong manh như vậy, quả thật là như tiện
tay gom lại đống cát, không đọc được một câu thơ thì bị gió thổi bay đi hết, không
còn dấu tích.
“Anh ta không phải Ôn Triệt, Ôn Triệt dịu dàng nhẫn nại lại học thức uyên bác, tuy là con người nhưng gì cũng có thể làm được, sao anh ta giống y như một người chưa từng đọc sách vậy?” Đỗ Nhược Hương cướp lại túi hương, đột nhiên cô ta phân biệt rõ được tình tiết trong phim và hiện thực, bi thương nói: “Sao tôi lại thích người như vậy!?”
Nghĩ kỹ lại thì Phó Thừa Trác không đẹp trai cao ráo như Ôn Triệt, rời khỏi ống kính, anh ta rất đơn bạc, đôi lúc nói chuyện với nhân viên công tác cũng là dáng vẻ IQ thấp. Ngoại trừ kỹ năng diễn xuất giỏi, năng lực sinh hoạt của anh ta cũng thấp, ngày thường khá cẩu thả trong chuyện riêng tư.
Chuownh 129:
Chỉ là mấy ngày theo đuổi trước kia của cô ta quá điên dại, sớm đã phớt lờ chân tướng manh mối.
“Được rồi được rồi, chẳng phải chỉ là theo đuổi thần tượng bị vỡ filter thôi sao, không phải chuyện to tát gì, về nhà dọn poster cất vào góc rồi nghỉ ngơi sớm, ngày mai lại là một ngày tươi đẹp!” Sở Trĩ Thủy dẫn dắt cô ta rời đi: “Tôi tiễn cô ra cục.
Phó Thừa Trác chịu đựng bị Đỗ Nhược Hương chê trình độ văn hóa, anh ta ôm lọ kẹo gừng trong lòng, ngũ vị hỗn tạp trong tâm, tê cứng đánh giá: “Tuy chuyện đã được giải quyết rồi, nhưng cũng không phải vui lắm.”
Mấy yêu quái này thật sự không biết lịch sự, anh ta chỉ không đọc được một câu thơ, mà đã bị bắt bẻ thẳng mặt ngay lập tức!
“Bởi vì tên rất quan trọng với yêu quái.” Kim Du khéo léo nói: “Phiên anh nhìn qua đây chút được không?”
Phó Thừa Trác nghi hoặc xoay đầu lại, chỉ thấy một cái bong bóng màu sắc rực rỡ đang đập vào mặt anh ta rồi vỡ tan. Tầm nhìn của anh ta mờ mịt, trong đâu trống rỗng, hình như thiếu mất một đoạn ký ức.
Cổng cục quan sát, Sở Trĩ Thủy nói chuyện nhẹ nhàng cả đường đi, cuối cùng tiễn Đỗ Nhược Hương ra khỏi cửa, chỉ thiếu một bước nữa là chuyện này thành công mỹ mãn. Cô nhẹ giọng nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cô cũng về sớm đi.”
Đỗ Nhược Hương nghe ngữ khí kiên nhẫn của đối phương, cả người tỏa ra khí chất của người có học thức, còn tùy miệng là có thể đọc ra câu thơ có tên mình. Lông mi của cỗ ta khẽ run, chợt chuyển tâm nhìn, lén lút ngắm Sở Trĩ Thủy ôn hòa, nhỏ giọng nói: “Cô làm việc ở đây sao?”
“Phải, sao vậy?”
Đỗ Nhược Hương thẹn thùng đỏ mặt cúi đâu, đưa túi hương trong tay ra: “Cảm ơn cô đã khuyên bảo tôi, cái này tặng cô vậy.”
Sở Trĩ Thủy: “?
Sở Trĩ Thủy chợt thấy sai sai, không kiềm được nhìn đối phương một cái, từ chối nói: “Này không hợp lẽ cho lắm nhỉ.”
Đây là ý gì? Là ý cô đang nghĩ sao? Không lẽ yêu hoa đào mê gái mê trai đến thế hå? Ánh mắt Đỗ Nhược Hương lộ vẻ tán tỉnh: “Thật ra nghĩ kỹ lại, chị tôi cũng có thể.”
Sở Trĩ Thủy: “...” Cảm ơn cô, từ góc độ tuổi tác của chúng ta mà nói, xưng hô thế nào còn không nói chắc được kìa.
“Sau này tôi có thể đến cục thăm cô không?” Giọng nói của Đỗ Nhược Hương nũng nịu thăm dò: “Tôi nghe con cá kia nói các cô làm việc chung, tôi cũng có thể giúp đỡ, không cần trả lương đâu.”
Sở Trĩ Thủy còn chưa kịp từ chối, bỗng thấy túi hương của yêu hoa bốc cháy, vội sợ đến lui về sau một bước.
Yêu khí đen kịt thiêu rụi túi hương, còn đốt cả mấy sợi tóc của Đỗ Nhược Hương,
dọa cô ta đến biến sắc, tay chân loạn xạ dập lửa! Tân Vân Mậu không biết xuất hiện từ khi nào, gương mặt anh lạnh lẽo đến nỗi có thể kết thành tảng băng, còn nắm chặt Long Cốt Tản trong tay, dung mạo tuấn tú lạnh lùng u ám nói: “Có thể cái gì?”
Xã hội suy đôi, anh thật không biết yêu quái thời nay bị làm sao nữa, rảnh rỗi lại thả thính yêu đương lung tung với con người!
Đâu ô của Long Cốt Tản chỉ thẳng vào ấn đường của Đỗ Nhược Hương, yêu khí rợp trời bay đến, ép cô ta hoảng loạn không đường thối lui.
Đây là thần khí tương truyền trong miệng của yêu quái, dùng cơ thể của hai vị thần tạo thành, nếu người và yếu chạm vào, sẽ bị lửa yêu vĩnh viễn không tắt thiêu trụi.
“Bản thân cô không có tín đồ à?” Tân Vân Mậu bị lời nói không biết liêm sỉ của yêu hoa mà móc thẳng cây dù ra, lạnh lùng cười nói: “Muốn nghĩ đến tín đồ của tôi?”
Lại một ngọn lửa đen đốt phụ kiện tóc trên đâu của Đỗ Nhược Hương.
“Hu oa!” Đỗ Nhược Hương hoảng loạn phủi lửa, kinh sợ nói: “Thần quân tha mạng! Thần quân tha mạng!”
“Còn để tôi bắt gặp cô ở Hoài Giang, tôi thiêu cô thành tro làm phân bón!”
Đỗ Nhược Hương sợ đến không dám nói tạm biệt, chạy vụt khỏi cục quan sát.
Sở Trĩ Thủy nhìn yêu hoa hoảng loạn bỏ chạy, cô đã trải qua tình tiết phát triển quanh co kỳ lạ, giờ mới rảnh chào hỏi với Tân Vân Mậu, cười khan nói: “Cảm ơn thần quân giải vây.”
Cô thật sự không ngờ được Đỗ Nhược Hương còn có thể có suy nghĩ này, thời đại đang phát triển, yêu quái cũng khác biệt.
Tân Vân Mậu đây oán khí trừng mắt nhìn cô, âm dương quái khí nói: “Tốt nhất là cô cảm ơn tôi thật, không xem xét cho cô ta đến phòng ban.”
Trên quốc lộ, Phó Thừa Trác mơ màng tỉnh lại, anh ta phát hiện mình ôm lấy một lọ kẹo gừng, cách đấy không xa đậu một chiếc xe đạp công cộng, chỉ cảm thấy trong đâu thiếu mất một chuyện, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra.
Anh ta không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, cũng không biết kẹo gừng và xe đạp từ đâu đến, cuối cùng chỉ có thể mờ mịt ôm kẹo đạp xe lên đường.
Yêu nữ này từng nói với Kim Du “đừng tưởng cô thi đậu lên bờ là ngon lắm”, xem ra trong một số phương diện thì đầu óc cũng coi như tỉnh táo, nếu không thì cũng sẽ không đồng ý lời đề nghị của Sở Trĩ Thủy nhanh như vậy.
Dưới gốc cây, Sở Trĩ Thủy, Kim Du và Trần Châu Tuệ xem kịch ở một bên, Ngưu Sĩ còn đưa đến chút nước trà và kẹo gừng. Họ gần giống như xem kịch nói ở rạp hát, thích thú chờ một màn kết cục ngược luyến giữa con người và yêu quái lên đài. Phó Thừa Trác cũng rửa mặt, ban đầu anh còn lo sợ bất an, đợi đến khi thấy được dung mạo của yêu nữ, cuối cùng cũng yên tâm đôi chút, so với tưởng tượng thì bình thường rất nhiều, má hồng môi đỏ, tướng mạo yêu kiều, thậm chí cũng được coi là xinh đẹp trong xã hội loài người.
“Phó lang, lúc trước em vẫn luôn không dám gặp anh, nhưng em đã biết hết tâm ý
của anh rồi.” Yêu nữ nũng nịu đưa túi hương lên, ngại ngùng nói: “Dù rằng chúng ta yêu nhau mà không thể bên nhau, nhưng em sẽ mãi mãi nhớ đến anh, đây là túi hương em làm, mong anh nhận làm vật lưu niệm.”
“Cảm ơn em.” Phó Thừa Trác vội nhận lấy, lịch sự nói: “Xảy ra nhiều chuyện như thế, thấy rằng sắp phải từ biệt, lại chẳng biết tên của em là gì?”
Yêu nữ xinh đẹp lần đầu dùng hình người gặp anh ta, không dám đối mặt trực tiếp, dáng vẻ như một cô gái nhỏ, xấu hổ ngẩng mặt: “Em tên là Đỗ Nhược Hương.” Một người một yêu đứng nói chuyện dưới gốc cây, anh một câu em một câu trò chuyện, hiển nhiên đi theo mạch phim tình cảm. Phó Thừa Trác thật sự là một diễn viên giỏi, diễn phim tình cảm rất trôi chảy, không bao lâu đã cuốn vào ly biệt.
Sở Trĩ Thủy vừa ôm lọ kẹo gừng ăn kẹo xem kịch, vừa đúng lúc nhắc nhở tiến độ của các diễn viên: “Gân được rồi.”
“Đợi đã, em còn có một nguyện vọng nhỏ bé cuối cùng, nếu sau này đã khó gặp nhau, có thể bảo Phó lang đọc một câu thơ không, chính là cái câu có liên quan đến tên em, em muốn nghe.” Đỗ Nhược Hương vừa mở miệng chính là mùi vị mỹ lệ, cô ta mang theo sự ngại ngùng nhìn Phó Thừa Trác chờ mong: “Tên là ân huệ của trời đất ban cho yêu quái, nếu Phó lang có thể đọc một lần, chắc chắn sau này em sẽ không quên được.”
Tên rất quan trọng với yêu quái, nếu nghe người trong lòng nói một lần, dĩ nhiên cảm giác ấy sẽ khác biệt.
Phó Thừa Trác nghe xong lại đây vẻ bối rối, chần chừ: “Thơ gì?” Sắc mặt Đỗ Nhược Hương cực biến, vội nói: “Chính là câu tên em, thơ rất nổi tiếng ây!"
Phó Thừa Trác càng cảm thấy mù mịt, anh ta nghiêng đâu nhìn Sở Trĩ Thủy, lòng thầm nói đạo diễn không có nói qua đoạn này mà?
Sở Trĩ Thủy cũng đơ ra, không ngờ còn có tự phát huy tại hiện trường, nhỏ tiếng nhắc bài: “Biên thành nước chảy hoa đào nở, như hương gió xuân đến ngoài màn.” Đỗ Nhược Hương hiển nhiên là yêu hoa, chắc là câu này.
“Ờ ờ ờ!” Theo gợi ý trong máy nhắc tuồng, anh ta vội vào trạng thái nhập diễn lân nữa, nói: “Biên thành...”
Ai mà ngờ Đỗ Nhược Hương đã không tin tưởng, cô ta khá khó chịu, lên tiếng chất vấn: “Trời ơi, sao đến câu thơ này mà anh cũng không biết? Không phải anh vẫn luôn rất bác học đa tài sao!?”
Sở Trĩ Thủy ra cửa giảng hòa: “Thông cảm chút, thông cảm chút, đây không phải phần thi đọc thuộc lòng kỳ thi đại học.”
Đỗ Nhược Hoa tức giận nói: “Nhưng Ôn Triệt học vấn uyên bác, thơ ca tùy miệng mà đọc ra, anh ta không có lúc không biêt!”
Phó Thừa Trác bất lực: “Ngại quá, Ôn Triệt là Ôn Triệt, tôi là Phó Thừa Trác.”
Ôn Triệt là nhân vật trong phim do biên kịch sáng tạo, mấy kỹ năng tài hoa và thơ ca đều là biên kịch dày công thiết kế ra.
Đỗ Nhược Hoa sa vào trầm mặc dằng dẵng, cô ta chống cằm bằng một tay, ngơ ngác quan sát Phó Thừa Trác, cuối cùng lóe qua một tia hoang đường trên gương mặt, như mới tỉnh mộng nói: “Ông trời ơi, con thoát fan rồi, yêu không nổi nữa, anh ta không hiểu thơ, trình độ văn hóa của anh ta không đủ.”
Phó Thừa Trác: “???”
Phó Thừa Trác không phục giải thích: “Không không không, thành tích kỳ thi nghệ thuật của tôi cũng được đó.”
Sở Trĩ Thủy nhét lọ kẹo vào lòng anh ta, nhỏ giọng khuyên can: “Anh Phó ít nói hai câu ăn chút kẹo, lúc này đừng giày vò nhau hoài nữa, nhanh cho cô ta đau buồn thêm chút nữa để thoát triệt để luôn.” Ai từng nghĩ tình cảm của yêu hoa đào mong manh như vậy, quả thật là như tiện
tay gom lại đống cát, không đọc được một câu thơ thì bị gió thổi bay đi hết, không
còn dấu tích.
“Anh ta không phải Ôn Triệt, Ôn Triệt dịu dàng nhẫn nại lại học thức uyên bác, tuy là con người nhưng gì cũng có thể làm được, sao anh ta giống y như một người chưa từng đọc sách vậy?” Đỗ Nhược Hương cướp lại túi hương, đột nhiên cô ta phân biệt rõ được tình tiết trong phim và hiện thực, bi thương nói: “Sao tôi lại thích người như vậy!?”
Nghĩ kỹ lại thì Phó Thừa Trác không đẹp trai cao ráo như Ôn Triệt, rời khỏi ống kính, anh ta rất đơn bạc, đôi lúc nói chuyện với nhân viên công tác cũng là dáng vẻ IQ thấp. Ngoại trừ kỹ năng diễn xuất giỏi, năng lực sinh hoạt của anh ta cũng thấp, ngày thường khá cẩu thả trong chuyện riêng tư.
Chuownh 129:
Chỉ là mấy ngày theo đuổi trước kia của cô ta quá điên dại, sớm đã phớt lờ chân tướng manh mối.
“Được rồi được rồi, chẳng phải chỉ là theo đuổi thần tượng bị vỡ filter thôi sao, không phải chuyện to tát gì, về nhà dọn poster cất vào góc rồi nghỉ ngơi sớm, ngày mai lại là một ngày tươi đẹp!” Sở Trĩ Thủy dẫn dắt cô ta rời đi: “Tôi tiễn cô ra cục.
Phó Thừa Trác chịu đựng bị Đỗ Nhược Hương chê trình độ văn hóa, anh ta ôm lọ kẹo gừng trong lòng, ngũ vị hỗn tạp trong tâm, tê cứng đánh giá: “Tuy chuyện đã được giải quyết rồi, nhưng cũng không phải vui lắm.”
Mấy yêu quái này thật sự không biết lịch sự, anh ta chỉ không đọc được một câu thơ, mà đã bị bắt bẻ thẳng mặt ngay lập tức!
“Bởi vì tên rất quan trọng với yêu quái.” Kim Du khéo léo nói: “Phiên anh nhìn qua đây chút được không?”
Phó Thừa Trác nghi hoặc xoay đầu lại, chỉ thấy một cái bong bóng màu sắc rực rỡ đang đập vào mặt anh ta rồi vỡ tan. Tầm nhìn của anh ta mờ mịt, trong đâu trống rỗng, hình như thiếu mất một đoạn ký ức.
Cổng cục quan sát, Sở Trĩ Thủy nói chuyện nhẹ nhàng cả đường đi, cuối cùng tiễn Đỗ Nhược Hương ra khỏi cửa, chỉ thiếu một bước nữa là chuyện này thành công mỹ mãn. Cô nhẹ giọng nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cô cũng về sớm đi.”
Đỗ Nhược Hương nghe ngữ khí kiên nhẫn của đối phương, cả người tỏa ra khí chất của người có học thức, còn tùy miệng là có thể đọc ra câu thơ có tên mình. Lông mi của cỗ ta khẽ run, chợt chuyển tâm nhìn, lén lút ngắm Sở Trĩ Thủy ôn hòa, nhỏ giọng nói: “Cô làm việc ở đây sao?”
“Phải, sao vậy?”
Đỗ Nhược Hương thẹn thùng đỏ mặt cúi đâu, đưa túi hương trong tay ra: “Cảm ơn cô đã khuyên bảo tôi, cái này tặng cô vậy.”
Sở Trĩ Thủy: “?
Sở Trĩ Thủy chợt thấy sai sai, không kiềm được nhìn đối phương một cái, từ chối nói: “Này không hợp lẽ cho lắm nhỉ.”
Đây là ý gì? Là ý cô đang nghĩ sao? Không lẽ yêu hoa đào mê gái mê trai đến thế hå? Ánh mắt Đỗ Nhược Hương lộ vẻ tán tỉnh: “Thật ra nghĩ kỹ lại, chị tôi cũng có thể.”
Sở Trĩ Thủy: “...” Cảm ơn cô, từ góc độ tuổi tác của chúng ta mà nói, xưng hô thế nào còn không nói chắc được kìa.
“Sau này tôi có thể đến cục thăm cô không?” Giọng nói của Đỗ Nhược Hương nũng nịu thăm dò: “Tôi nghe con cá kia nói các cô làm việc chung, tôi cũng có thể giúp đỡ, không cần trả lương đâu.”
Sở Trĩ Thủy còn chưa kịp từ chối, bỗng thấy túi hương của yêu hoa bốc cháy, vội sợ đến lui về sau một bước.
Yêu khí đen kịt thiêu rụi túi hương, còn đốt cả mấy sợi tóc của Đỗ Nhược Hương,
dọa cô ta đến biến sắc, tay chân loạn xạ dập lửa! Tân Vân Mậu không biết xuất hiện từ khi nào, gương mặt anh lạnh lẽo đến nỗi có thể kết thành tảng băng, còn nắm chặt Long Cốt Tản trong tay, dung mạo tuấn tú lạnh lùng u ám nói: “Có thể cái gì?”
Xã hội suy đôi, anh thật không biết yêu quái thời nay bị làm sao nữa, rảnh rỗi lại thả thính yêu đương lung tung với con người!
Đâu ô của Long Cốt Tản chỉ thẳng vào ấn đường của Đỗ Nhược Hương, yêu khí rợp trời bay đến, ép cô ta hoảng loạn không đường thối lui.
Đây là thần khí tương truyền trong miệng của yêu quái, dùng cơ thể của hai vị thần tạo thành, nếu người và yếu chạm vào, sẽ bị lửa yêu vĩnh viễn không tắt thiêu trụi.
“Bản thân cô không có tín đồ à?” Tân Vân Mậu bị lời nói không biết liêm sỉ của yêu hoa mà móc thẳng cây dù ra, lạnh lùng cười nói: “Muốn nghĩ đến tín đồ của tôi?”
Lại một ngọn lửa đen đốt phụ kiện tóc trên đâu của Đỗ Nhược Hương.
“Hu oa!” Đỗ Nhược Hương hoảng loạn phủi lửa, kinh sợ nói: “Thần quân tha mạng! Thần quân tha mạng!”
“Còn để tôi bắt gặp cô ở Hoài Giang, tôi thiêu cô thành tro làm phân bón!”
Đỗ Nhược Hương sợ đến không dám nói tạm biệt, chạy vụt khỏi cục quan sát.
Sở Trĩ Thủy nhìn yêu hoa hoảng loạn bỏ chạy, cô đã trải qua tình tiết phát triển quanh co kỳ lạ, giờ mới rảnh chào hỏi với Tân Vân Mậu, cười khan nói: “Cảm ơn thần quân giải vây.”
Cô thật sự không ngờ được Đỗ Nhược Hương còn có thể có suy nghĩ này, thời đại đang phát triển, yêu quái cũng khác biệt.
Tân Vân Mậu đây oán khí trừng mắt nhìn cô, âm dương quái khí nói: “Tốt nhất là cô cảm ơn tôi thật, không xem xét cho cô ta đến phòng ban.”
Trên quốc lộ, Phó Thừa Trác mơ màng tỉnh lại, anh ta phát hiện mình ôm lấy một lọ kẹo gừng, cách đấy không xa đậu một chiếc xe đạp công cộng, chỉ cảm thấy trong đâu thiếu mất một chuyện, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra.
Anh ta không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, cũng không biết kẹo gừng và xe đạp từ đâu đến, cuối cùng chỉ có thể mờ mịt ôm kẹo đạp xe lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.